Hai nguyên nhân khiến các ông chồng ‘mèo mỡ’ bên ngoài
Khi chúng ta yêu và lập gia đình, chúng ta luôn tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân sẽ ngọt ngào và tuyệt vời ra sao.
Trên thực tế, cuộc sống hôn nhân không bao giờ là bằng phẳng và nếu bạn không trân trọng và giữ gìn thì cuộc sống hôn nhân sẽ biến thành cơn ác mộng bất cứ lúc nào.
Dưới đây là 2 nguyên nhân khiến các ông chồng ngoại tình được các chuyên gia tâm lý đưa ra:
Chuyện tình cảm vợ chồng
Chuyên gia tư vấn quan hệ Robert Weiss lý giải rằng, có một số lý do khiến đàn ông lừa dối, “mèo mỡ” bên ngoài. Một trong số đó là anh ấy cảm thấy thất vọng hoặc không hạnh phúc. Đôi khi với đàn ông, anh ta ngoại tình vì hoàn cảnh cuộc sống làm anh ta thay đổi.
Nhưng có lẽ chúng ta đã trót quên rằng cả đàn ông và phụ nữ đều có những nhu cầu khác nhau trong chuyện chăn gối. Thông thường phụ nữ là những người cần được trấn an hoặc khen ngợi nhưng chồng bạn cũng cần điều đó. Bạn hãy cho anh ấy biết bạn quan tâm, thương yêu anh ấy đến thế nào và anh ấy sẽ bắt đầu chán nản, nghi ngờ nếu bạn chẳng bao giờ nói yêu anh ấy nữa.
Đừng quên …
Chuyện chồng có người phụ nữ khác không phải là lỗi của bạn vì vậy bạn không nên tự trách mình. Để giữ gìn hạnh phúc gia đình, cả bạn và chồng bạn đều cần phải cố gắng. Anh ấy và bạn đều có trách nhiệm như nhau. Anh ấy phải làm cho bạn hạnh phúc thay vì làm bạn đau khổ. Trong những phút giây đau khổ khi phát hiện ra chồng lừa dối, bạn hãy nhớ lại tại sao 2 bạn đã ở bên nhau, điều gì mang 2 bạn đến với nhau và tại sao bạn lại yêu nhau. Thay vì trừng phạt kẻ thứ 3, hãy cùng với chồng hàn gắn lại câu chuyện tình cảm rạn nứt là điều bạn nên làm nhất trong lúc này.
Theo Dân Việt
Nếu được chọn lại em có lấy anh không Phần 8
- Em có cần phải mua gì tới không?
Tôi hớn hở chạy ra xe đưa cho em gỉo hoa quả và bảo
- Anh chuẩn bị hết rồi, giờ thì chỉ cần đến gặp mẹ chồng tuơng lai của em thôi.
Ngồi trên xe, em cứ thấp thỏm ko yên, tôi phải công tác tư tuởng để em bớt hồi hộp. Cũng phải, lần đầu tiên gặp gỡ nguời lớn, lại trong hòan cảnh như thế này, ắt hẳn cô gái nào cũng lo sợ. Tôi luôn miệng trấn an em rằng mẹ tôi nhìn bề ngòai hơi sắc sảo, nhưng tính tình thì ko đến nỗi nào. Em có vẻ yên tâm hơn, nhưng tôi không ngờ cuộc gặp gỡ lại biến thành cuộc chiến tranh kinh hoàng mà nguời khơi mào lại chính là mẹ tôi.
Cất xe vào gara, tôi dắt tay em lên nhà, mẹ tôi lúc bấy giờ đang ngồi ở phòng khách. Tôi lập tức dắt em đến gần mẹ, giới thịêu luôn:
- Mẹ, hôm nay con dẫn Trúc về ra mắt mẹ này.
- Dạ, cháu chào bác ạ!
Mẹ tôi vẫn đang chúi mũi vào mớ giấy tờ, thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Tôi sót ruột lên tiếng
- Kìa mẹ, khách đến nhà chơi, mẹ dẹp mấy thứ này sang một bên đi, lát làm sau.
Mẹ tôi chau mày lộ rõ vẻ khó chịu, bả chép miệng nói bóng gío
- Khách nào mà quan trọng hơn chỗ hóa đơn tiền tỉ này chứ?
Trúc hoang mang nhìn tôi. Tay em run bần bật, tôi nắm tay em chặt hơn. Càng nghĩ càng ấm ức. Rõ ràng tôi đã thông báo cho mẹ tôi truớc về chuyện ra mắt. Vậy mà mẹ tôi lại hành xử dửng dưng như vậy, ko biết bà có ý định gì nữa.
Hôm nay Trúc mặc một chíêc váy liền màu trắng, dài đến đầu gối, mái tóc đen buông xõa ngang lưng. Thọat nhìn đã thấy tóat lên vẻ hiền dịu. Tôi đã cố tình chọn cho em bộ váy này để mẹ tôi có thể hiểu đuợc, em là nguời giản dị, chỉn chu, nhưng thậm chí bà ko thèm liếc một cái xem khách nhà mình mặt ngang mũi dọc ra sao. Tôi bảo Trúc ngồi xuống ghế. Hai đứa tôi ngồi đối diện mẹ. Tôi kiên nhẫn nói.
- Mẹ có thể nghĩ là con ko nghiêm túc, con nông nổi nên mới quýêt định đi đến hôn nhân với Trúc. Nhưng từ trước tới nay, con ko có cảm giác với ai ngòai Trúc. Thế nên chuyện đám cuới lần này là con và cô ấy hòan tòan tự nguyện. Dù là mẹ ko hòan tòan tán thành, con biết là mẹ chưa chuẩn bị tâm lý xong. Nhưng mà con mong mẹ ủng hộ.
Mẹ tôi gỡ cặp kính bỏ xuống bàn, lúc này bà nhìn thẳng về huớng chúng tôi. Bà hỏi lại.
- Nghĩa là anh quýêt định rồi đúng không? Sau này không hối hận?
- Vâng, tuyệt đối ko hối hận.
- Vậy thì mẹ còn lý do gì để ngăn cản nữa? Chỉ sợ có nhiều thứ mà anh chưa kịp nhìn thấu thôi. - Mẹ tôi nói đầy ẩn ý. Bà ấy quay sang hỏi Trúc.
- Cháu là nhân viên cấp duới của Bình đúng không?
Video đang HOT
Em e ngại đáp lại " Dạ, vâng "
- Vậy thì chắc cháu cũng hiểu, vị trí của thằng Bình là vị trí mà biết bao nhiêu nguời muốn ngồi vào. Công ty này đã họat động mấy chục năm nay, tiếng tăm trên thuơng trừơng ko phải là ko có. Trước giờ nó chỉ lao đầu vào làm việc, ko hề có tí kinh nghiệm yêu đuơng, nhưng nó " Ong buớm " bên ngòai ko bao giờ gây hậu quả. Có chăng lần này là một sự sai lầm, hay đúng hơn, biết đâu lại có bàn tay khéo léo sắp đặt.
- Kìa mẹ!!!
Tôi nghe đến đây thì lập tức muốn ngăn mẹ tôi lại. Mẹ tôi là nguời quá từng trải, mỗi lời nói của bà còn sắc hơn dao, chắc chắn sẽ làm tổn thuơng nguời nghe ghê gớm. Trúc mới tiếp xúc với bà lần đẫu nghe những lời này, làm sao cô ấy chịu nổi. Nhưng bà ko dừng lại, bà tiếp
- Thằng Bình nó còn trẻ, nó chưa hiểu rõ về lòng dạ con nguời. Bác đã dạy bảo nó rất nhiều, nhưng nó hành động cảm tính nhiều hơn lý trí. Cho nên nó hay bị lợi dụng. Không biết cháu làm việc với nó nhiều, cháu có nhận ra điều đó không?
- Dạ????
Trúc lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, em hoang mang đến nỗi sắp bật khóc.
Mẹ tôi thấy thế bà khẽ nhếch mép cuời, có vẻ rất hả hê khi lần luợt dùng lời nói đánh bại Trúc. Tôi không kiên nhẫn đuợc nữa. Tức tối đứng dậy, kéo luôn theo Trúc đứng lên.
- Đủ rồi, mẹ hơi quá đáng rồi đấy. Từ đầu đến cuối mẹ ám chỉ cô ấy gài con, lừa con. Chuyện cô ấy có thai là do con gây ra. Con là đàn ông, con chịu trách nhiệm là điều đuơng nhiên. Mẹ ko tán thành thì con cũng đã quýêt như vậy rồi. Con đưa cô ấy về.
Tôi toan dắt Trúc đi thì bà gọi lại
- Khoan đã, đã tới đây rồi thì dùng bữa cơm rồi về. Nhà này đâu hẹp hòi đến mức ko đãi khách đc một bữa. Mẹ dặn gíup việc làm cơm từ sớm rồi. Bây giờ dọn lên đuợc chưa?
- Dạ, cháu cảm ơn bác, nhưng bác ko cần khách sáo đâu ạ, cháu ăn ở nhà rồi ạ
- Sao? Chê cơm nhà bác khó nuốt à?
- Không, không ạ, cháu ko có ý đó.
- Vậy thì đừng từ chối. Nếu ko dễ gây hiểu lầm cho chủ nhà lắm.
Tôi thậm chí còn hồi hộp hơn, cuộc đối thọai giữa hai nguời sặc mùi súng đạn. Tôi không dám tuởng tuợng sau này về chung một nhà cuộc sống sẽ ra sao nữa. Tôi thương Trúc vô cùng. Em hiền lành như thế kỉêu gì mẹ tôi cũng bắt nạt. Tôi tự nhủ, cuới xong phải ra ở riêng, nếu ko tôi cũng ko đc yên ổn ngày nào. Thôi thì lo từng chuyện một, giải quýêt từng thứ một đã.
Mẹ tôi đi xuống bếp, Trúc biết ý nên cũng đi theo, vào phụ gíup dọn cơm. Tôi lo lắng bám theo sau. Tôi rất sợ lại xảy ra chuỵên gì. Hôm nay nhà tôi chuẩn bị khá nhiều món. Dù sao thì mẹ tôi cũng ko quá tuyệt tình, cũng nể mặt tôi mà làm một mâm cơm ra trò. Trúc định dọn bát lên thì mẹ tôi ngăn lại. Bà bảo em là khách, những việc này để cho gíup vịêc làm. Mình phải biết vị trí của mình ở đâu mà cư xử. Thế rồi em ko dám động vào thứ gì, ngồi ở bàn chờ gíup việc bưng lên. Ba người ngồi một bàn, không khí căng thẳng như sắp bàn chuyện chiến sự. Tôi hỏi về chuyện chị gái và anh rể ở trong Nam hịên đang làm ăn thê nào để xua tan bầu không khí căng thẳng. Cho đến khi gíup việc dọn đầy đủ các món lên. Mẹ tôi giơ đôi đũa chiếc dài chiếc ngắn, bực dọc gọi gíup vịêc. Bà mắng
- Tôi nói bao nhiêu lần rồi. Dọn cơm thì phải so đũa, bằng nhau thì hẵng đem lên. Chíêc dài chiếc ngắn, ăn làm sao đc. Cái gì cũng phải có giá trị tuơng xứng biết không? Bà quay sang hỏi Trúc.
- Cháu xem đũa của cháu có bị thế ko? Có thì tráo đổi là xong, ngắn đi với ngắn, dài thì nên đi với dài. Cháu thấy có đúng không?
Lại một câu nói đầy hàm ý, mong là Trúc ko chạnh lòng. Tự dưng tôi hối hận khi đưa em về đây.
Trong bữa cơm, em thậm chí còn ko dám gắp thứ gì. Tôi hoan hỉ gắp cho mẹ trứơc, rồi gắp cho em miếng suờn nuớng. Em cuời, cảm ơn tôi. Nhưng than ôi vừa đưa lên mịêng em đã mắc ói, bụm mịêng đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi lo lắng chạy theo sau. Em nôn thốc nôn tháo mặc dù chưa ăn đựơc thứ gì. Em trở ra, guơng mặt xanh xao. Tôi lo lắng hỏi.
- Em không khoẻ à? Hay khó chịu ở đâu?
- Em không sao, chỉ là hơi khó chịu trong bụng chút thôi.
- Em mệt thì để anh đưa về
- Em không sao, vừa ngồi xuống đã bỏ về thì ko phải phép. Anh vào trứơc đi, em rửa mặt xong em vào.
Tôi đành lủi thủi đi vào bàn truớc. Mẹ tôi chau mày khó chịu, bà bảo
- Anh hỏi nguời ta, cơm nhà này có khó ăn đến mức phải nôn oẹ thế không?
Mẹ tôi cố tình nói to để Trúc nghe thấy.
Em dừng lại ở cửa nhà vệ sinh, mặt lấm tấm nước, em luôn mịêng xin lỗi. Em có lỗi gì đâu chứ. Sao mẹ tôi ko chịu hiểu là nguời có thai cơ thể hay khó chịu, ăn uống ko ngon mịêng. Tôi dìu em vào ghế. Em e dè ngồi xuống, cầm đũa nhưng ko dám gắp, tôi động viên
- Em cố ăn một chút đi, từ nãy em đã ăn đuợc gì đâu.
Em cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, đưa miếng suờn lên miệng một lần nữa nhưng thất bại. Em lại tiếp tục muốn ói. Mẹ tôi hắng gịong nói to
- Thôi anh đưa nguời ta về, ngồi ăn như thế này còn gì là ngon nữa.
Tôi vỗ nhẹ vào vai em, an ủi, bảo rằng tôi đưa em đi ăn cháo cho dễ tiêu. Em giấu mệt mỏi, cẩn thận chào mẹ tôi rồi buớc ra cổng. Tôi cùng chào mẹ rồi đi luôn.
Không ngờ bữa cơm đầu tiên lại ra cớ sự này, tôi không trách gì em, vì em cũng đã quá mệt mỏi rồi. Tôi dẫn e đi ăn cháo, trên đuờng đi, em bấn lọan tự trách mình ko tốt, gây thiện cảm xấu với mẹ tôi. Nhìn em tôi lại càng thuơng. Nguời con gái này vì tôi mà phải chịu cực khổ.
- Em có cần phải mua gì tới không?
Tôi hớn hở chạy ra xe đưa cho em gỉo hoa quả và bảo
- Anh chuẩn bị hết rồi, giờ thì chỉ cần đến gặp mẹ chồng tuơng lai của em thôi.
Ngồi trên xe, em cứ thấp thỏm ko yên, tôi phải công tác tư tuởng để em bớt hồi hộp. Cũng phải, lần đầu tiên gặp gỡ nguời lớn, lại trong hòan cảnh như thế này, ắt hẳn cô gái nào cũng lo sợ. Tôi luôn miệng trấn an em rằng mẹ tôi nhìn bề ngòai hơi sắc sảo, nhưng tính tình thì ko đến nỗi nào. Em có vẻ yên tâm hơn, nhưng tôi không ngờ cuộc gặp gỡ lại biến thành cuộc chiến tranh kinh hoàng mà nguời khơi mào lại chính là mẹ tôi.
Cất xe vào gara, tôi dắt tay em lên nhà, mẹ tôi lúc bấy giờ đang ngồi ở phòng khách. Tôi lập tức dắt em đến gần mẹ, giới thịêu luôn:
- Mẹ, hôm nay con dẫn Trúc về ra mắt mẹ này.
- Dạ, cháu chào bác ạ!
Mẹ tôi vẫn đang chúi mũi vào mớ giấy tờ, thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Tôi sót ruột lên tiếng
- Kìa mẹ, khách đến nhà chơi, mẹ dẹp mấy thứ này sang một bên đi, lát làm sau.
Mẹ tôi chau mày lộ rõ vẻ khó chịu, bả chép miệng nói bóng gío
- Khách nào mà quan trọng hơn chỗ hóa đơn tiền tỉ này chứ?
Trúc hoang mang nhìn tôi. Tay em run bần bật, tôi nắm tay em chặt hơn. Càng nghĩ càng ấm ức. Rõ ràng tôi đã thông báo cho mẹ tôi truớc về chuyện ra mắt. Vậy mà mẹ tôi lại hành xử dửng dưng như vậy, ko biết bà có ý định gì nữa.
Hôm nay Trúc mặc một chíêc váy liền màu trắng, dài đến đầu gối, mái tóc đen buông xõa ngang lưng. Thọat nhìn đã thấy tóat lên vẻ hiền dịu. Tôi đã cố tình chọn cho em bộ váy này để mẹ tôi có thể hiểu đuợc, em là nguời giản dị, chỉn chu, nhưng thậm chí bà ko thèm liếc một cái xem khách nhà mình mặt ngang mũi dọc ra sao. Tôi bảo Trúc ngồi xuống ghế. Hai đứa tôi ngồi đối diện mẹ. Tôi kiên nhẫn nói.
- Mẹ có thể nghĩ là con ko nghiêm túc, con nông nổi nên mới quýêt định đi đến hôn nhân với Trúc. Nhưng từ trước tới nay, con ko có cảm giác với ai ngòai Trúc. Thế nên chuyện đám cuới lần này là con và cô ấy hòan tòan tự nguyện. Dù là mẹ ko hòan tòan tán thành, con biết là mẹ chưa chuẩn bị tâm lý xong. Nhưng mà con mong mẹ ủng hộ.
Mẹ tôi gỡ cặp kính bỏ xuống bàn, lúc này bà nhìn thẳng về huớng chúng tôi. Bà hỏi lại.
- Nghĩa là anh quýêt định rồi đúng không? Sau này không hối hận?
- Vâng, tuyệt đối ko hối hận.
- Vậy thì mẹ còn lý do gì để ngăn cản nữa? Chỉ sợ có nhiều thứ mà anh chưa kịp nhìn thấu thôi. - Mẹ tôi nói đầy ẩn ý. Bà ấy quay sang hỏi Trúc.
- Cháu là nhân viên cấp duới của Bình đúng không?
Em e ngại đáp lại " Dạ, vâng "
- Vậy thì chắc cháu cũng hiểu, vị trí của thằng Bình là vị trí mà biết bao nhiêu nguời muốn ngồi vào. Công ty này đã họat động mấy chục năm nay, tiếng tăm trên thuơng trừơng ko phải là ko có. Trước giờ nó chỉ lao đầu vào làm việc, ko hề có tí kinh nghiệm yêu đuơng, nhưng nó " Ong buớm " bên ngòai ko bao giờ gây hậu quả. Có chăng lần này là một sự sai lầm, hay đúng hơn, biết đâu lại có bàn tay khéo léo sắp đặt.
- Kìa mẹ!!!
Tôi nghe đến đây thì lập tức muốn ngăn mẹ tôi lại. Mẹ tôi là nguời quá từng trải, mỗi lời nói của bà còn sắc hơn dao, chắc chắn sẽ làm tổn thuơng nguời nghe ghê gớm. Trúc mới tiếp xúc với bà lần đẫu nghe những lời này, làm sao cô ấy chịu nổi. Nhưng bà ko dừng lại, bà tiếp
- Thằng Bình nó còn trẻ, nó chưa hiểu rõ về lòng dạ con nguời. Bác đã dạy bảo nó rất nhiều, nhưng nó hành động cảm tính nhiều hơn lý trí. Cho nên nó hay bị lợi dụng. Không biết cháu làm việc với nó nhiều, cháu có nhận ra điều đó không?
- Dạ????
Trúc lắp bắp không biết nên trả lời thế nào, em hoang mang đến nỗi sắp bật khóc.
Mẹ tôi thấy thế bà khẽ nhếch mép cuời, có vẻ rất hả hê khi lần luợt dùng lời nói đánh bại Trúc. Tôi không kiên nhẫn đuợc nữa. Tức tối đứng dậy, kéo luôn theo Trúc đứng lên.
- Đủ rồi, mẹ hơi quá đáng rồi đấy. Từ đầu đến cuối mẹ ám chỉ cô ấy gài con, lừa con. Chuyện cô ấy có thai là do con gây ra. Con là đàn ông, con chịu trách nhiệm là điều đuơng nhiên. Mẹ ko tán thành thì con cũng đã quýêt như vậy rồi. Con đưa cô ấy về.
Tôi toan dắt Trúc đi thì bà gọi lại
- Khoan đã, đã tới đây rồi thì dùng bữa cơm rồi về. Nhà này đâu hẹp hòi đến mức ko đãi khách đc một bữa. Mẹ dặn gíup việc làm cơm từ sớm rồi. Bây giờ dọn lên đuợc chưa?
- Dạ, cháu cảm ơn bác, nhưng bác ko cần khách sáo đâu ạ, cháu ăn ở nhà rồi ạ
- Sao? Chê cơm nhà bác khó nuốt à?
- Không, không ạ, cháu ko có ý đó.
- Vậy thì đừng từ chối. Nếu ko dễ gây hiểu lầm cho chủ nhà lắm.
Tôi thậm chí còn hồi hộp hơn, cuộc đối thọai giữa hai nguời sặc mùi súng đạn. Tôi không dám tuởng tuợng sau này về chung một nhà cuộc sống sẽ ra sao nữa. Tôi thương Trúc vô cùng. Em hiền lành như thế kỉêu gì mẹ tôi cũng bắt nạt. Tôi tự nhủ, cuới xong phải ra ở riêng, nếu ko tôi cũng ko đc yên ổn ngày nào. Thôi thì lo từng chuyện một, giải quýêt từng thứ một đã.
Mẹ tôi đi xuống bếp, Trúc biết ý nên cũng đi theo, vào phụ gíup dọn cơm. Tôi lo lắng bám theo sau. Tôi rất sợ lại xảy ra chuỵên gì. Hôm nay nhà tôi chuẩn bị khá nhiều món. Dù sao thì mẹ tôi cũng ko quá tuyệt tình, cũng nể mặt tôi mà làm một mâm cơm ra trò. Trúc định dọn bát lên thì mẹ tôi ngăn lại. Bà bảo em là khách, những việc này để cho gíup vịêc làm. Mình phải biết vị trí của mình ở đâu mà cư xử. Thế rồi em ko dám động vào thứ gì, ngồi ở bàn chờ gíup việc bưng lên. Ba người ngồi một bàn, không khí căng thẳng như sắp bàn chuyện chiến sự. Tôi hỏi về chuyện chị gái và anh rể ở trong Nam hịên đang làm ăn thê nào để xua tan bầu không khí căng thẳng. Cho đến khi gíup việc dọn đầy đủ các món lên. Mẹ tôi giơ đôi đũa chiếc dài chiếc ngắn, bực dọc gọi gíup vịêc. Bà mắng
- Tôi nói bao nhiêu lần rồi. Dọn cơm thì phải so đũa, bằng nhau thì hẵng đem lên. Chíêc dài chiếc ngắn, ăn làm sao đc. Cái gì cũng phải có giá trị tuơng xứng biết không? Bà quay sang hỏi Trúc.
- Cháu xem đũa của cháu có bị thế ko? Có thì tráo đổi là xong, ngắn đi với ngắn, dài thì nên đi với dài. Cháu thấy có đúng không?
Lại một câu nói đầy hàm ý, mong là Trúc ko chạnh lòng. Tự dưng tôi hối hận khi đưa em về đây.
Trong bữa cơm, em thậm chí còn ko dám gắp thứ gì. Tôi hoan hỉ gắp cho mẹ trứơc, rồi gắp cho em miếng suờn nuớng. Em cuời, cảm ơn tôi. Nhưng than ôi vừa đưa lên mịêng em đã mắc ói, bụm mịêng đứng dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi lo lắng chạy theo sau. Em nôn thốc nôn tháo mặc dù chưa ăn đựơc thứ gì. Em trở ra, guơng mặt xanh xao. Tôi lo lắng hỏi.
- Em không khoẻ à? Hay khó chịu ở đâu?
- Em không sao, chỉ là hơi khó chịu trong bụng chút thôi.
- Em mệt thì để anh đưa về
- Em không sao, vừa ngồi xuống đã bỏ về thì ko phải phép. Anh vào trứơc đi, em rửa mặt xong em vào.
Tôi đành lủi thủi đi vào bàn truớc. Mẹ tôi chau mày khó chịu, bà bảo
- Anh hỏi nguời ta, cơm nhà này có khó ăn đến mức phải nôn oẹ thế không?
Mẹ tôi cố tình nói to để Trúc nghe thấy.
Em dừng lại ở cửa nhà vệ sinh, mặt lấm tấm nước, em luôn mịêng xin lỗi. Em có lỗi gì đâu chứ. Sao mẹ tôi ko chịu hiểu là nguời có thai cơ thể hay khó chịu, ăn uống ko ngon mịêng. Tôi dìu em vào ghế. Em e dè ngồi xuống, cầm đũa nhưng ko dám gắp, tôi động viên
- Em cố ăn một chút đi, từ nãy em đã ăn đuợc gì đâu.
Em cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, đưa miếng suờn lên miệng một lần nữa nhưng thất bại. Em lại tiếp tục muốn ói. Mẹ tôi hắng gịong nói to
- Thôi anh đưa nguời ta về, ngồi ăn như thế này còn gì là ngon nữa.
Tôi vỗ nhẹ vào vai em, an ủi, bảo rằng tôi đưa em đi ăn cháo cho dễ tiêu. Em giấu mệt mỏi, cẩn thận chào mẹ tôi rồi buớc ra cổng. Tôi cùng chào mẹ rồi đi luôn.
Không ngờ bữa cơm đầu tiên lại ra cớ sự này, tôi không trách gì em, vì em cũng đã quá mệt mỏi rồi. Tôi dẫn e đi ăn cháo, trên đuờng đi, em bấn lọan tự trách mình ko tốt, gây thiện cảm xấu với mẹ tôi. Nhìn em tôi lại càng thuơng. Nguời con gái này vì tôi mà phải chịu cực khổ.
Theo Afamily
Vợ hiền, xinh đẹp vẫn chưa đủ, vì sao đàn ông cứ phải ngoại tình mới vui? Đàn bà thường hay thắc mắc, tự hỏi hoặc tự trách mình, tại sao mình hiền lành, ngoan ngoãn, chu đáo với gia đình như thế này mà chồng vẫn chạy theo bồ? Mà các cô bồ một là ghê gớm, cũng chẳng phải hạng xinh đẹp cho lắm, cũng không phải là vợ thua về nhan sắc. Vậy mà, đàn ông vẫn...