Hai người phụ nữ trong căn hộ cao cấp khiến nữ bác sĩ tức nghẹn
Sau thất bại ở cuộc hôn nhân thứ nhất, tôi sống khép mình và không còn dám nghĩ đến hạnh phúc trong tương lai. Thế nhưng số phận lại đưa đẩy cho tôi gặp anh – người đàn ông có thể giúp tôi có được mọi thứ.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 29 tuổi. Độ tuổi này, nhiều bạn bè của tôi vẫn đang miệt mài học tập, phấn đấu cho sự nghiệp y học. Tôi đã trải qua một đời chồng, 2 nơi làm việc và đang rơi vào mối tơ vò không biết tìm lối ra.
Chồng thứ nhất của tôi hơn tôi 14 tuổi, là thầy giáo hướng dẫn thực tập cho tôi. Chúng tôi yêu nhau 1 năm và kết hôn ngay khi tôi nhận được bằng tốt nghiệp trường y.
Cưới xong, anh xin việc cho tôi ở một bệnh viện tư. Bệnh nhân ở đây không đông nên tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Chồng tôi lại khác, ngoài việc trợ giảng, anh còn là bác sĩ ở một bệnh viện lớn, có cổ phần ở một phòng khám tư. Sau khi kết hôn, anh đi tối ngày. Thời gian dành cho tôi rất ít.
Ở nhà, tôi cô đơn, hụt hẫng nên liên tục nhắn tin dằn vặt và giận dỗi với chồng. Thời gian đầu, chồng tôi nhịn, cố gắng động viên tôi. Thế nhưng tôi càng được đà lấn tới. Mỗi khi nhận được tin nhắn về muộn của chồng, tôi lại khóc lóc, vật vã rồi bù lu bù loa trong điện thoại.
Chồng tôi không chịu được cảnh đó nên càng ngày càng ít giao tiếp với tôi. Sau đó 6 tháng, tôi phát hiện anh ngoại tình và cuộc hôn nhân của chúng tôi chính thức kết thúc.
Tôi quyết định ly hôn và chuyển khỏi căn nhà to rộng, đẹp đẽ mà anh đã dày công xây dựng trước khi cưới tôi.
Video đang HOT
Ảnh: Shutterstock
Về sống ở phòng trọ một mình, tôi khép mình, ít giao tiếp và quyết định nghỉ việc ở bệnh viện cũ. Sau đó, tôi tự đi kiếm việc ở một bệnh viện tư khác.
Tại đây, tôi đã gặp gỡ một người đàn ông, vốn là bệnh nhân và hơn tôi tới 21 tuổi. Hoàn cảnh của anh khiến tôi thấy thương cảm…
Nghe anh kể, anh có 2 người con, các con đều đang đi du học. Vợ anh phải lòng một chàng trai trẻ nên hai vợ chồng đã chính thức ly hôn. Anh xách đồ ra đi và để lại căn nhà 4 tầng cho vợ cũ. Sau đó, anh mua một căn hộ cao cấp và sống ở đó một mình.
Gặp tôi, anh không nói lời yêu như những gã trai trẻ khác, thế nhưng sự điềm đạm, thông minh, quyết đoán và ga lăng của anh khiến tôi bị rung động. Tôi ngã vào vòng tay anh từ lúc nào không hay.
4 tháng sau, tôi mang thai. Bạn bè nói tôi phải đòi anh danh phận. Vốn là người đã nếm trải những đắng cay trong cuộc sống hôn nhân, tôi không còn thiết tha với đám cưới. Tôi chỉ muốn sinh ra một đứa con, nuôi dưỡng nó và sống vui vẻ với người mình yêu.
Anh tôn trọng quyết định của tôi nên không làm thủ tục đăng ký kết hôn mà chỉ đón tôi về sống chung trong căn hộ bạc tỷ. Thế nhưng số phận thật nghiệt ngã với tôi khi tôi vừa dọn về được ít tuần thì vợ anh tìm đến. Bà ta làm ầm ĩ rồi đuổi tôi ra khỏi nhà và nói tôi là con giáp thứ 13.
Chỉ khi anh xuất hiện, tôi mới được bảo vệ và người đàn bà đó được kéo ra khỏi tòa nhà. Hôm sau, 2 người phụ nữ khác lại xuất hiện. Một người là mẹ và một người là cô em gái cũng đã ly dị chồng của anh.
Họ mang theo quần áo, đồ dùng và nói sẽ sống trong căn hộ của anh cho tới khi tôi sinh đẻ. Từ đó, mỗi khi trở về nhà, tôi lại phải đối mặt với hai gương mặt đầy hằn học và soi mói khiến tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi đề nghị anh cho tôi chuyển khỏi nhà nhưng anh không đồng ý. Anh mong tôi kiên nhẫn và thích nghi với ruột thịt của anh. Anh hứa sẽ có phần thưởng xứng đáng cho tôi khi tôi vượt qua được thử thách này.
Tôi cũng đã thử nhưng sự cố gắng của tôi gần như không có kết quả. 2 người phụ nữ của anh luôn tìm cách gây sự với tôi khiến tôi rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ. Tôi sợ, một ngày nào đó, tôi sẽ bị trầm cảm và phải điều trị về mặt tâm thần.
Bây giờ tôi phải làm sao? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Vietnamnet
Bàn việc trên giường: Nỗi ám ảnh không chỉ của chị em làm nghề báo
Từng là nạn nhân của những kẻ
Sau 10 năm làm việc trong ngành báo - một môi trường đòi hỏi người phụ nữ phải đi sớm về khuya, trực đêm nhiều hơn trực ngày và đi công tác như đi chợ - tôi đã nhận ra được đâu là biểu hiện của những con "sói hoặc dê" ẩn mình. Thế nhưng, nếu như đủ bản lĩnh nhận ra điều đó sớm hơn, tôi đã không đánh mất một quãng thanh xuân trong nỗi ám ảnh bị-lạm-dụng-tình-dục.
Tôi còn chồng con và gia đình, tôi không đủ can đảm để "Me too" như nhiều bạn nữ trên mạng xã hội những ngày qua, nên tôi chọn cách tâm sự để giải tỏa nỗi lòng của chính mình, cũng là để chia sẻ với nỗi đau của những cô gái không may!
Ảnh minh họa
Hơn 10 năm trước, khi tôi tập tễnh bước những bước đầu tiên vào những bài phóng sự hiện trường. Vui lắm, một niềm vui không thể tả khi tự bản thân mình góp phần tạo ra sản phẩm mà mình kỳ vọng nên khi có nguồn tin, tôi xách giỏ lên đi liền. Ngày cũng đi, đêm cũng đi, trong đầu tôi chỉ có khao khát được tiếp tục nhìn thấy những "đứa con tinh thần" của mình ra lò.
Lúc đó, tôi bỏ ngoài tai mọi lời nhắc nhở của người thân, tôi bỏ quên những dè chừng mà tự tôi đúc kết được sau rất nhiều câu chuyện trên báo đài, từ những người quen... Và, cái ngày ấy đã đến! Cái ngày mà bây giờ khi nhắc lại, tôi phải vật vã chọn ra những từ ngữ diễn tả để bạn hiểu, mà tôi thì không run rẩy vì nỗi ám ảnh ùa về.
Có một chuyến công tác Tây Bắc cùng với đoàn cán bộ cấp cao tỉnh X, viết về đề tài rất nóng vào thập niên trước. Thế nhưng các anh chị đồng nghiệp đều từ chối, tôi mừng rỡ nhận ngay lấy cơ hội ấy mà không biết mình sắp đối mặt với nguy hiểm.
Tôi không phải là đứa con gái quá xinh đẹp, nhưng cũng dễ nhìn và mọi người thường nói tôi vui vẻ, dễ gần. Thế nên trong cuộc rượu làm quen nhau ở Tây Bắc, tôi trò chuyện được với nhiều người. Một phần vì không khí trò chuyện rất vui vẻ nên tôi vui lầy, một phần cũng vì tôi muốn kết thân với mọi người để việc khai thác thông tin thuận lợi hơn.
Cuộc vui cứ thế mà già đêm, nhìn đồng hồ 11g, tôi cũng thấm mệt vì đường xa và chất cồn đang ngấm dần trong người. Tôi về phòng trước. Khi nửa mê ngủ nửa tỉnh, tôi nhớ lúc ấy tầm khoảng hơn 12g, có tiếng gõ cửa phòng. Nghĩ là chị cán bộ tỉnh vào ngủ cùng mình, vì khuya quá chị không về được, tôi ra mở cửa.
Nào ngờ, tôi bị tấn vào trong phòng một cách đột ngột, tôi nhận ra đó là một trong số những "ông anh" trên bàn rượu vừa rất tử tế với tôi. Tôi hét lên nhưng cửa phòng bì khóa chặt, gã lưu manh đội lốt ấy đã lộ hẳn thú tính, hắn đè nghiến tôi xuống một cách thô bạo. Tôi hoảng sợ đến mức không còn suy nghĩ được gì. Và rồi... chuyện gì đến đã đến. No say, hắn thản nhiên nói "Tố cáo anh là sự nghiệp cả đời em tàn, nhớ chưa".
Tôi run rẩy trên sàn nhà còn vương đầy nỗi đau đớn của chính mình, không thể nói cũng không thể khóc. Tôi sợ! Không thể tin đó là sự thật...
Ngay sáng hôm sau, tôi ra về không một lời từ biệt, tôi viết đơn xin nghỉ việc tại tòa soạn, ai cũng gặng hỏi nhưng tôi không nói được một lời nào. Không chia sẻ được với ai, hay nói đúng hơn là tôi không đủ can đảm để thừa nhận mình bị xâm hại tình dục. Tôi xin phép gia đình đi làm việc ở Đà Lạt một thời gian, nói là để đi học hỏi kinh nghiệm thực tiễn. Tôi phải rời khỏi thành phố, tôi không thể giả vờ bình thản thêm được ngày nào nữa. Vậy là tôi đi, tôi xin một chân phục vụ trong quán cafe, giờ nào rảnh, tôi lại vào nhà thờ ngồi nghe giảng.
Đừng tạo cơ hội cho kẻ bất nhân xúc phạm mình
Không ít đêm, tôi từng nghĩ đến việc tự tử, nhưng cứ mỗi lần như vậy, tôi không dám nằm suy nghĩ thêm mà mở hết đèn, lấy hình mẹ ra xem. Làm mọi cách, làm đủ mọi cách thì sau 2 năm, tinh thần tôi mới có vẻ ổn định trở lại.
Tôi về lại thành phố làm lại cuộc đời, tôi trở lại với công việc của một biên tập viên. Tôi bắt mình phải xếp nỗi ám ảnh đó vào quá khứ để đi tiếp con đường đam mê và sự nghiệp của mình. Tôi không cho phép ai cản trở con đường của mình.
Suốt nhiều năm qua, nhiều lần tôi cũng đã gặp những kẻ muốn "bàn việc trên giường", nhưng khi thấy tôi tỏ thái độ dứt khoát (thậm chí không cần đến phép lịch sự với những kẻ như vậy) thì họ đành bỏ cuộc. Những ca trực đêm hay những chuyến công tác, tôi luôn cẩn trọng hơn, không tạo ra cơ hội để "bị câu".
Có lẽ nhờ vậy mà tôi đã bình yên đi qua những nguy hiểm từ những kẻ nhẫn tâm, bệnh hoạn. Nhưng mãi đến hơn 8 năm sau biến cố đó, tôi mới có thể yêu và gần gũi một người đàn ông - và bây giờ người đó là chồng tôi.
Từ câu chuyện của chính mình, từ những câu chuyện trên mạng xã hội trong thời gian qua, không chỉ riêng ở nước mình mà giới giải trí Hollywood, Hàn Quốc cũng nhiều vụ việc chấn động liên quan đến nạn lạm dụng tình dục, tôi không đủ thông suốt hết hai chiều câu chuyện nên không phán xét, mà chỉ nghĩ rằng: bảo vệ bản thân, không tạo ra cơ hội cho bất kỳ trường hợp nào có thể dẫn đến lạm dụng là điều quan trọng nhất.
Còn nếu trong trường hợp không may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng, im lặng hay thẳng thắng tố cáo là phụ thuộc vào bản lĩnh của nạn nhân, thế nhưng, đích đến cuối cùng không phải là ai bị trừng trị, không phải là công bằng hay bất kỳ điều gỉ bằng lý thuyết, mà hãy nghĩ đến bản thân mình. Giải thoát nỗi ám ảnh cho chính mình là điều bạn cần làm nhất, nếu chẳng may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng tình dục.
Theo Báo Phụ Nữ
6 bí mật mọi đàn ông đều giấu kín, ngay cả vợ cũng không biết Này phụ nữ, bạn đừng vỗ ngực tự hào rằng mình hiểu rõ đàn ông nếu chưa biết những bí mật họ luôn giấu kín này. Đây là những suy nghĩ thầm kín đàn ông hiếm khi nói ra, họ càng sợ người khác biết. Là phụ nữ, muốn hiểu rõ một nửa của mình bạn chỉ cần đọc bài viết này sẽ...