Hai năm… anh vẫn còn chưa chịu bỏ vợ
Ngày mới quen anh, anh bảo tôi anh đã ly hôn vợ. Tôi tin và chấp nhận đến với anh. Nào ngờ khi đã lỡ yêu anh rất nhiều, tình yêu vô cùng sâu đậm, tôi mới phát hiện ra anh chỉ mới ly thân vợ.
Tôi đòi chia tay vì không muốn mình thành kẻ phá hoại gia đình người khác. Nhưng anh van xin tôi tha thứ và hứa sẽ nhanh chóng làm thủ tục ly hôn để cưới tôi. Đúng là anh đã hết tình cảm với vợ và tôi còn yêu anh nên tôi đồng ý. Nhưng đến nay đã 2 năm trôi qua, lời hứa đó vẫn thật mơ hồ khiến tôi không còn niềm tin ở anh. Bây giờ bỏ anh cũng dở, mà ở bên anh cũng phiền!
Điều sai lầm nhất của một người phụ nữ đó chính là nhẹ dạ và cả tin. Có lẽ bạn từng nghe qua câu chuyện ngụ ngôn “Ôm cây đợi thỏ”. Chuyện kể rằng một người đàn ông đang cày ruộng, ông ta thấy con thỏ rất béo tốt chạy qua gốc cây. Ông ta đinh ninh rằng con thỏ sẽ chạy qua nữa nên quyết tâm đứng ôm cây cả ngày để đợi thỏ. Nhưng ông đợi mãi, đợi mãi vẫn không thấy thỏ đâu, chỉ biết ông đã phí phạm cả một ngày cày bừa kiếm miếng cơm manh áo.
Bạn có vẻ gì đó giống người đàn ông cày ruộng nọ, thoáng thấy một con thỏ mang tên “lời hứa” chạy qua là nuôi hy vọng lời hứa đó sẽ thành hiện thực, bỏ phí mất 2 năm tuổi trẻ cùng tình yêu cho một kết quả mờ mịt và một hy vọng chấp chới chưa chắc đã thành hiện thực.
Ngay từ những giây phút đầu tiên, người đàn ông đó đã có xu hướng lừa dối bạn khi nói rằng anh ta đã ly hôn để khiến bạn tin tưởng và mềm lòng. Khi tình cảm của bạn đã lớn đến mức bất chấp những đạo lý của cuộc sống “không nên quen chồng người ta” thì anh ta lại dùng khổ nhục kế, van xin để bạn không thể nào dứt khoát, dù có thể trong lòng bạn biết mình đang làm sai. Và lại thêm một lần nữa, anh ta dùng lời ngon ngọt hứa rằng sẽ ly hôn vợ và đến với bạn. Đến lần này, bạn lại tiếp tục “ôm cây đợi thỏ” mà mãi chẳng thấy “chú thỏ” béo tốt đó quay trở lại. Bạn vô tình biến mình thành “nhân tình” trong bóng tối của người đàn ông đó.
Trong lòng bạn có lẽ đang phân vân giữa việc dứt khoát làm rõ vấn đề nếu anh ta không ly hôn thì chia tay, hay tiếp tục chờ đợi vì dù sao cũng đã chờ 2 năm rồi. Nhưng bạn hãy thử suy xét, nếu anh ta không ly hôn mà tiếp tục van xin bạn thì bạn đang là nhân tình, nếu anh ta ly hôn mà cưới bạn thì bạn chính là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Kết quả nào cũng thiệt thòi về bạn.
Video đang HOT
Có thể tình yêu đang khiến bạn trở nên mù quáng và cảm xúc đã che mắt bạn (Ảnh minh họa)
Nhưng anh ấy yêu tôi thật lòng và chúng tôi đã sống rất hạnh phúc trong những năm tháng qua. Tôi có thể cảm nhận rõ tình yêu của anh ấy và nỗi chán ghét người vợ hiện tại. Liệu tôi có nên kiên nhẫn chờ đợi để nắm lấy hạnh phúc của chính mình?
Thông thường, khi bạn làm một việc gì quá lâu, quá nhiệt tâm, cho dù bạn biết rằng kết quả không hay hoặc mù mịt, bạn vẫn tiếp tục làm. Vì cơ bản, bạn tiếc những công sức mà mình bỏ ra bấy lâu và tự nhủ “chẳng lẽ đã chịu đựng được bấy lâu mà giờ không thể cố thêm chút nữa”. Chính tâm lý “tiếc công tiếc sức” đó níu bạn ở lại chứ chưa chắc đã là tình yêu của bạn. Hãy tự hỏi mình: Một người đàn ông thật sự yêu bạn thì có lần lữa, hứa suông hết lần này đến lần khác như vậy không? Liệu một người đàn ông qua lại với tình nhân suốt 2 năm trời sau lưng vợ có phải là người đàn ông tốt? Và cứ cho rằng nếu lấy được anh ta làm chồng, liệu anh ta lại dan díu cùng cô người yêu nào đó sau lưng bạn?
Có thể tình yêu đang khiến bạn trở nên mù quáng và cảm xúc đã che mắt bạn. Hãy dành cho mình một khoảng thời gian không có anh ấy, đi du lịch thật xa và tĩnh tâm suy nghĩ. Và lựa chọn nào khiến bạn cảm thấy hạnh phúc, thoải mái, tự tin mà tiếp tục nuôi dưỡng tình yêu trong ánh sáng thì cứ theo đó mà quyết định. Làm “tập hai” không khó, nếu người đàn ông đó thật sự yêu chứ không phải muốn bạn trở thành “nhân tình”.
Theo VNE
Không dám yêu chàng 1,55m
Tôi không đủ can đảm để yêu một chàng trai có chiều cao khiêm tốn như vậy!
"Phải chăng anh là mối tình đầu của tôi?" - bạn đã bao giờ từng đặt câu hỏi như thế nào thì được gọi là tình yêu chưa? Tôi đã từng rất nhiều lần tự hỏi mình như vậy bởi ranh giới giữa cái gọi là tình yêu và thích nó mong manh đến kỳ lạ! Nhiều khi cũng chỉ vì những cảm xúc này mà tôi loay hoay không thể phân biệt được đâu là yêu, đâu là thích? Cũng bởi lẽ đó, tôi cũng không thể biết được anh có phải là mối tình đầu của tôi hay không?
Hồi năm thứ nhất, khi tôi vừa bước những bước chân đầu tiên vào cánh cửa đại học với biết bao bỡ ngỡ, vui mừng cũng có, thất vọng cũng nhiều bởi tôi đến với ngành tôi đang học chỉ là nguyện vọng hai mà thôi. Cũng chính vì thế mà tôi bị tử kỷ đến cực độ. Ngày tôi cắp sách đến trường, đêm về tôi lại nghịch điện thoại vào các trang mạng xã hội (ngày đó tôi chưa có máy tính) như một phản xạ tự nhiên.
Có lẽ cũng chính vì thế mà tôi và anh cũng quen nhau rất nhẹ nhàng, chẳng có chút ồn ào nào cả, chỉ đơn giản là dấu tích nhẹ kết bạn trên trang mạng xã hội đó. Và rồi, cứ chat qua chat lại, hai anh em chúng tôi từ người dưng nước lã thành quen biết và rồi chúng tôi trở nên thân thiết với nhau từ lúc nào cũng không biết nữa.
Ngày ấy, tôi còn là cô sinh viên năm nhất, chưa có một mảnh tình nào vắt vai, cũng chưa bao giờ dành tình cảm cho bất cứ chàng trai nào. Khi nói chuyện với anh, tôi nhận thấy anh là chàng trai hiền lành, thật thà, rất hay khuyên bảo và chăm lo cho tôi rất chu đáo. Tuy đó chỉ là những dòng chat và những tinnhắn đơn giản nhưng thật kỳ lạ, tôi thấy rất ấm lòng và bắt đầu có ấn tượng với anh hơn.
Không những thế, anh sinh năm 1985, rất hợp với tuổi tôi. Đã vậy, anh còn là chàng du học sinh đang học tập ở nước ngoài khiến tôi rất ngưỡng mộ, mặc dù chúng tôi chưa gặp nhau lần nào.
Phải chăng tôi đã quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình? (Ảnh minh họa)
Sau gần nửa năm quen nhauu thì anh ngỏ lời yêu tôi. Thật sự lúc đó tôi cảm thấy rất vui vì tôi nghĩ rằng, một con bé nhà quê như tôi không ngờ lại được anh để ý. Và nếu như, tôi không thốt ra câu: "Anh đừng cho em lên mây nữa!" và anh không thú nhận: "Anh chỉ cao 1,55m thôi, chứ có cao đâu mà em bảo là mây" thì có lẽ tôi đã đổ rụp trước anh rồi.
Người ta vẫn thường bảo yêu nết na của con người chứ đừng yêu ngoại hình của người đó. Nhưng con trai mà chỉ cao 1,55m thì làm sao tôi có thể chấp nhận lời tỏ tình của anh được? Tôi không đủ dũng cảm để yêu và lấy một chàng trai thấp hơn mình. Vậy là tôi đã từ chối thẳng thừng lời tỏ tình anh dành cho tôi.
Cũng kể từ độ đó, tôi bắt đầu tỏ thái độ lạnh nhạt với anh vì tôi sợ nếu chúng tôi cứ tiếp tục thân mật như trước thì tôi sẽ khiến cho anh đau khổ hơn.
Hằng ngày, anh vẫn nhắn tin đến nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của tôi. Nhưng có lẽ, trong tôi anh chỉ là một người bạn thân, là chỗ dự tinh thần đầu tiên khi tôi bước vào giảng đường đại học. Cũng vì thế nên thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến anh, lại nhắn tin hỏi thăm anh và anh cũng rất vui vẻ đáp lại những tin nhắn đó.
Cho đến bây giờ, chúng tôi cũng chỉ là những người quen biết nhau qua mạng mà thôi! Chúng tôi vẫn trò chuyện, vẫn hỏi han, vẫn kể về cuộc sống của mỗi người cho nhau nghe... nhưng tuyệt nhiên, không ai nhắc đến chuyện tình cảm dành cho nhau.
Phải chăng, tôi quá ích kỷ khi đối xử với anh như vậy? Tôi chỉ biết tìm niềm động viên, an ủi cho mình... mà chẳng bao giờ quan tâm đến suy nghĩ, tình cảm của anh dành cho tôi?
Theo VNE
Không muốn "chiều" vợ, anh tặng tôi "đồ chơi" Đôi lúc, sự vô tâm của người chồng và sự thụ động của người vợ khiến lửa "yêu" dần nguội lạnh! Một nghiên cứu mới đây đã chỉ ra rằng, tỉ lệ phụ nữ có nhu cầu về "chuyện đó" đang lớn hơn so với con số này ở nam giới. Điều này trái ngược hoàn toàn so với suy nghĩ thông thường...