Hai năm ân ái chỉ để đỡ buồn
Chính Dũng là người đã “đưa tôi vào đời”, “giúp tôi bước vào thế giới văn minh” như cách nói của bạn tôi ngày đó.
Ngày trước, tôi không nghĩ gì nhiều đến tương lai, đến hạnh phúc mà chỉ biết sống kiểu “mì ăn liền”, được đâu âu đấy. Ai ngờ bây giờ, khi tôi sắp tìm được một người đàn ông tốt, thích hợp để tôi neo đậu cuộc đời thì tôi lại dằn vặt, không dám tiến tới.
“Em à, tối nay anh qua nhà em chơi nhé”, “ừ, qua đi, lâu quá rồi mèo chưa được ăn… thịt chuột”. Đó chỉ một trong vô số tin nhắn ỡm ờ mà tôi và Dũng thường xuyên nhắn qua nhắn lại với nhau. Dũng không phải là chồng tôi, chỉ là một người đàn ông song cùng tôi mấy năm qua.
Tôi sinh ra ở quê, một thân một mình lên thành phố học đại học. Mấy năm trời ở trong ký túc xá, tôi chứng kiến bạn bè của mình tíu ta tíu tít yêu đương. Thấy tôi chỉ có một mình, bạn tôi còn trêu tôi quê mùa, lạc hậu quá.
Ảnh minh họa.
Chính Dũng là người đã “đưa tôi vào đời”, “giúp tôi bước vào thế giới văn minh” như cách nói của bạn tôi ngày đó. Dũng là bạn của một bạn cùng phòng ký túc với tôi. Dũng đến phòng tôi chơi nhiều, dần dà thì quen luôn tôi. Chúng tôi trở thành bạn chung, đi đâu chơi cũng gọi nhau. Cô bạn thấy vậy, tìm cách ghép đôi cho tôi và Dũng. Quả thực, tôi không thấy mình yêu Dũng. Và Dũng cũng vậy. Chỉ là cả hai đến với nhau để giúp nhau đỡ buồn. Rồi chuyện gì xảy tới cũng tới. Vào đầu năm thứ 3 thì tôi lần đầu có quan hệ tình dục với Dũng. Đó là dịp trước nghỉ Tết dương lịch, cả phòng tôi đều đã về quê. Tôi hãy còn giải quyết chưa xong vài việc nên ở lại ký túc muộn hơn một chút. Tối, Dũng đến chơi. Hoàn cảnh lúc đó không có gì ngăn cản nên tôi chót không thể kìm giữ bản thân được.
Sau lần đó, tôi khóc sướt mướt vì ân hận. Các bạn trong phòng tôi thấy vậy, phá lên cười. Rồi có bạn bảo chuyện ăn cơm trước kẻng bây giờ là bình thường. Nam thanh nữ tú, người chưa vợ, kẻ chưa chồng ở gần nhau thì tất phải quan hệ tình dục. Tôi đừng nặng nề quá. Dũng cũng bảo vậy và khẳng định sẽ ra đi bất cứ lúc nào tôi cảm thấy không muốn duy trì quan hệ với Dũng nữa. Lúc đó, tôi lại hoàn toàn tự do đi tìm tình yêu mới, hoặc là xây dựng gia đình. Dũng sẽ biến mất như cơn gió để tôi không cảm thấy ai ngại.
Chúng tôi cứ duy trì quan hệ như vậy, cứ dăm ba ngày thì gặp nhau, rủ nhau đi ăn rồi Dũng thuê nhà nghỉ để hai đứa quan hệ rồi lại chia tay. Tôi và Dũng mỗi người đều có khoảng trời riêng, không ai can thiệp ai. Tiền tôi tôi trả, tiền Dũng kiếm Dũng tiêu, rất là sòng phẳng.
Video đang HOT
Thấm thoắt đã hai năm. Tôi cũng đã tốt nghiệp ra trường. Một lần, có cô bạn hỏi tôi: Hai đứa có tính chuyện kết hôn không? Tôi giật mình, tự hỏi: ừ nhỉ, Chúng tôi có kết hôn không. Tiếng là ở với nhau hai năm nhưng tôi thực ra biết rất ít về Dũng. Dũng chưa bao giờ đưa tôi về nhà ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi cũng không biết gì về Dũng cả.
Cuộc đời tôi bỗng thay đổi khi Bình xuất hiện. Anh hơn tôi hai tuổi, là nhân viên ở công ty mà tôi mới xin vào. Tính anh rất điềm đạm, người lớn, hình thức được. Anh còn xuất thân từ gia đình gia giáo. Nghe anh kể, bố mẹ anh đều là giáo viên đã nghỉ hưu, rất yêu thương con và đang mong anh lập gia đình.
Tôi nhanh chóng bị cuốn hút bởi Bình. Tình cảm của tôi dành cho Bình khác hẳn với Dũng ngày trước. Trước tôi sống với Dũng theo kiểu vì nhu cầu bản năng nhiều hơn là sự rung động của con tim. Tôi gần như chẳng bao giờ nhớ nhung Dũng. Gặp cũng được mà không cũng chẳng sao. Riêng với Bình, tôi thấy trái tim mình thực sự loạn nhịp. Tôi luôn mong ước được ở bên anh, dù chỉ là để cùng nói những mẩu chuyện không đầu không cuối. Tôi thấy quan hệ của mình với Bình rất đẹp, như thể chiếc bình pha lê mà tôi lúc nào cũng muốn cất giữ, nâng niu và không muốn làm vấy bẩn. Bình cũng vậy, anh rất tôn trọng tôi.
Ngay khi bắt đầu nhận ra mình đã yêu Bình, tôi càng hoang mang hơn. Tôi bắt đầu bị kẹt giữa hai người đàn ông. Buổi tối, tôi đi ăn trưa cùng Bình. Nhưng tối về, thì Dũng tới. Dũng không biết chuyện nên lại kéo tôi đi nhà nghỉ. Một lần, hai lần, đến lần thứ 3 thì tôi thực sự muốn quay đầu vào bờ. Tôi không muốn trở thành kẻ bắt cá hai tay, yêu một người nhưng vẫn sống chung với một người. Tôi quyết tâm nói hết suy nghĩ của mình cho Dũng. Tôi tha thiết mong Dũng sẽ hiểu và tha thứ cho tôi. Rằng, bây giờ, tôi chỉ muốn có người yêu, rồi lập gia đình, sinh con như mọi cô gái bình thường khác. Những tưởng Dũng sẽ giận dữ, sẽ nổi khùng, sẽ mỉa mai tôi. Nào ngờ, Dũng thực hiện đúng thỏa thuận ngày trước. Dũng đồng ý chia tay tôi nhẹ như lông hồng.
Tôi bỗng hoàn toàn tự do để đến với Bình. Nhưng, không hiểu sao, dù Dũng đã xa tôi thật nhưng hình ảnh của Dũng vẫn cứ ám ảnh, dày vò tôi. Tôi bỗng trở nên thận trọng trong mọi việc. Ngay cả với Bình, dù lòng tôi nổi sóng nhưng tôi lại không dám lại gần anh, dù chỉ là một cái ôm nồng nàn. Bình không biết quá khứ của tôi nên anh càng hết lời khen tôi trong sáng, ngây thơ. Anh tôn trọng quan điểm sống của tôi nên sẽ giữ gìn cho nhau đến ngày cưới. Tôi nghe anh nói, chỉ muốn bật khóc. Lòng tôi tự hỏi, liệu khi biết đến quá khứ của tôi, Bình sẽ thế nào? Liệu anh có tha thứ cho tôi không? Còn gia đình anh nữa, có chấp nhận một cô con dâu đã sống như vợ chồng với người đàn ông khác.
Hôm qua là sinh nhật tôi. Khi ra về, Bình đã nắm lấy bàn tay tôi rồi run run nói: Cuối năm mình cưới nhau em nhé. Anh nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc được lấy em làm vợ. Chúng ta sẽ sinh những đứa con giống anh và giống cả em nữa. Chúc em sinh nhật hạnh phúc và hãy nhớ đề nghị của anh.
Lẽ ra, bất kỳ cô gái nào cũng phải hạnh phúc lắm khi được nghe lời cầu hôn đó từ người đàn ông mình yêu. Nhưng sao, tôi lại thấy đắng lòng. Tôi phải làm gì đây với quá khứ của mình? Quãng thời gian sống chung với Dũng, tôi không thể vứt bỏ một cách sạch trơn như thể nó chưa từng tồn tại. Để rồi bây giờ, khi ở bên Bình, nhưng chưa bao giờ tôi thấy lòng mình thanh thản. Còn Dũng nữa, anh ta đang ở đâu? Liệu có lúc nào, anh đột nhiên trở lại để nhắc tôi rằng, tôi không xứng đáng với tình yêu trong sáng của Bình không?
Giá như ngày xưa, tôi đừng coi nhẹ chính bản thân mình đến thế.
Theo VNE
Ám ảnh vì clip sex của chồng với gái làng chơi
Khi vào mục lưu trữ ảnh và clip sex, toàn thân tôi bủn rủn, có một video dài hơn 5 phút ghi lại hình ảnh của chồng tôi và một cô gái.
Hơn một tháng nay, không một giây phút nào tôi thôi ám ảnh về những gì mình phải chứng kiến. Tôi và chồng có một tình yêu đẹp kéo dài suốt hơn 5 năm mới đi đến hôn nhân. Chúng tôi đã học cùng, dù làm khác cơ quan nhưng lại cùng làm trong một lĩnh vực nên rất hiểu và dễ chia sẻ công việc. Chồng tôi là một người khá nghiêm túc trong chuyện tình cảm, vì vậy trong suốt quá trình yêu và cưới nhau tôi chưa hề mảy may nghi ngờ anh làm chuyện gì có lỗi. Vợ chồng tôi có một cháu và tôi đang mang bầu cháu thứ hai.
Ảnh minh họa.
Với gia đình, anh là người chồng, người cha tốt, luôn yêu thương vợ con, do tính chất công việc anh luôn phải đi tiếp khách, hay rượu bia về muộn. Hầu như cả tháng anh chỉ ăn ở nhà được mấy bữa cơm cuối tuần, còn đâu là lịch dày đặc nào là bạn bè, cơ quan, tiếp khách hàng, tiếp khách cùng sếp. Đã có một vài lần tôi thấy trong điện thoại của anh chụp ảnh anh bạn ngồi hát với tiếp viên nhà hàng rất tình tứ và một lần tôi thấy anh lưu video ông sếp vừa hát vừa ôm eo nhân viên quán karaoke.
Tôi có đe anh đừng làm điều có lỗi, nếu tôi phát hiện ra điều gì sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Anh cười bảo tôi nghĩ vớ vẩn và nói rằng chưa bao giờ làm gì có lỗi với tôi ngay cả trong suy nghĩ. Đến một ngày, anh đi làm về như bao nhiêu ngày bình thường khác. Anh vứt điện thoại ra giường và đi tắm, tôi có thói quen thường kiểm tra điện thoại của chồng và anh cũng biết điều này. Khi vào mục lưu trữ ảnh và clip sex, toàn thân tôi bủn rủn, có một video dài hơn 5 phút ghi lại hình ảnh của chồng tôi và một cô gái, tuy không thấy mặt chồng tôi chỉ thấy từ chân trở xuống nhưng tôi biết chắc chắn là anh.
Sau đó anh cũng tự thú nhận với tôi điều này. Anh nói cùng hai người bạn đi nhậu, rồi rủ nhau vào nhà nghỉ "bóc bánh trả tiền". Anh xin lỗi, hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi nữa. Anh nói nhiều và tôi cũng không thể nhớ nổi mình đã làm gì, gào thét thế nào, đau đớn tột cùng, vật vã ra sao. Tôi như câm lặng kể từ ngày hôm ấy, không thể chợp mắt được, tôi không thể nói, không thể ăn chỉ lặng lẽ khóc. Trong đầu luôn hiển hiện lên hình ảnh ấy, chỉ cần nhắm mắt lại tất cả hiện lên trong đầu như một thước phim quay chậm, cảm tưởng như từ giây phút ấy tôi đã chết.
Tôi không thể chia sẻ cùng ai, không biết mình phải làm gì để đối diện với nỗi đau quá lớn ấy. Trong đầu tôi luôn là những câu hỏi: tại sao anh làm thế? tại sao anh làm điều đó mà còn quay lại video? Sao anh biết tôi hay kiểm tra điện thoại mà lại lưu lại video ấy để tôi thấy? Tôi không thể trả lời được những câu hỏi ấy, cũng không thể tin anh lại có thể phản bội tôi tàn nhẫn đến vậy.
Tôi quyết định ly hôn, tôi nói với anh điều này và muốn trong thời gian làm thủ tục sẽ sống ly thân. Tôi cũng có ý định sẽ về nói chuyện với bố mẹ anh về quyết định này của mình. Trưa hôm đấy anh đã nói với tôi rất nhiều, không dám xin tôi tha thứ, nhưng muốn tôi hãy vì con, vì tình yêu, vì gia đình mà đừng đưa ra những quyết định quá vội vàng như vậy. Anh muốn tôi hãy cho thời gian, cơ hội để chuộc lỗi, anh sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn, vẫn còn yêu mẹ con tôi rất nhiều.
Anh thề rằng chưa bao giờ nghĩ đến người phụ nữ nào khác ngoài tôi, đó chỉ là một phút sai lầm. Anh cũng tâm sự rằng không phải muốn bao biện cho lỗi lầm nhưng thời gian này tôi mang bầu nên anh cũng một phần bị áp lực về mặt sinh lý (tôi mang bầu hơn 4 tháng, thể trạng khá yếu nên cũng lơ là chuyện ấy). Anh hứa với tôi sẽ không bao giờ làm điều có lỗi một lần nữa, sẽ sống tốt hơn vì mẹ con tôi và từ nay sẽ dành thời gian quan tâm đến mẹ con tôi hơn nữa.
Tôi chấp nhận tha thứ cho anh và làm lại từ đầu. Sau hôm ấy anh cũng có thay đổi, quan tâm tôi hơn, về sớm hơn và tạo cho tôi niềm tin. Anh cũng chỉ thay đổi được vài tuần rồi lại đâu vào đấy, lại những buổi tối triền miên bia rượu, những đêm tôi mòn mỏi chờ anh, những giây phút tôi thấp thỏm mong ngóng. Nếu như trước đây chuyện về muộn của anh là bình thường thì bây giờ với tôi nó như một sự tra tấn. Tôi nhận ra không hề tin anh nữa, luôn bị ám ảnh, tưởng tượng ra những điều anh có thể làm sau lưng mình.
Tôi bấn loạn, bất an và hay bị mất ngủ nhiều, thời gian này, đứa con bé bỏng trong bụng tôi lại có vấn đề, chúng tôi thực sự hoang mang và cũng đi xin tư vấn nhiều nơi, các bác sĩ khuyên tôi nên đình chỉ thai. Tôi bắt đầu suy sụp, bị trầm cảm khi mất niềm tin ở chồng và giờ đây lại mất thêm cả con nữa. Tôi đau nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng dường như anh rất thờ ơ với nỗi đau ấy. Anh vẫn làm việc bình thường, đi tiếp khách, nhậu nhẹt cùng bạn bè, vẫn đi sớm về muộn, dường như mọi chuyện chẳng ảnh hưởng lắm đến tâm lý của anh.
Tôi không hiểu do mình cả nghĩ quá, nhạy cảm quá hay vì anh thực sự vô tâm nữa. Tôi có cảm tưởng tình yêu anh dành cho tôi không còn nữa, chỉ còn là trách nhiệm. Ngày nào tôi cũng sống trong nghi ngờ, dày vò, đêm đêm lặng lẽ khóc thầm. Tôi mất ngủ triền miên, không thể nói chuyện với ai ngay cả anh, không được một sự động viên an ủi, không thấy ở anh sự cố gắng để làm lại cuộc sống hạnh phúc giản đơn như ngày nào nữa. Hầu như đêm nào tôi cũng khóc, không hiểu khóc vì điều gì, chỉ thấy trong lòng đau đớn vô hạn.
Chỉ có nước mắt mới làm vơi đi nỗi đau ấy trong tôi, nhưng chính điều đó lại làm anh mệt mỏi, anh nói ở cơ quan anh đã rất mệt mỏi vì công việc rồi, về nhà lại thấy tôi như thế nên anh chán nản vô cùng. Cứ như thế cuộc sống của tôi ngày càng cô đơn, bế tắc, khoảng cách giữa chúng tôi càng xa dần. Tôi stress, trầm cảm và ngày càng sống khép mình, đề nghị anh sống ly thân một thời gian để cân bằng lại mọi thứ, tôi cũng muốn xa nhau để có thể vơi đi nỗi đau mà anh đã gây ra. Tôi không muốn tiếp tục sống một cuộc sống như địa ngục vì không hề tin tưởng nhau.
Tôi cũng hy vọng khi xa nhau anh sẽ biết quý trọng những giây phút bên gia đình mà anh đã lãng quên từ lâu. Có lẽ vì quá mệt mỏi với tôi, cuối cùng anh cũng đồng ý, chuyển ra ngoài sống còn mẹ con tôi ở lại. Anh đi nhắn tin lại dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe và lo cho con, lòng tôi đau nhói. Tôi không hiểu mình đã làm đúng hay sai. Tôi không biết vì lý do gì mà tình yêu 12 năm trời của chúng tôi giờ lại thành ra thế này.
Không biết liệu anh đi rồi tôi có thể sống nổi với những đêm vò võ chỉ có hai mẹ con? Con tôi sẽ thế nào nếu cháu nhớ bố, bởi bình thường khi đi ngủ mà không có bố là cháu rất khó ngủ. Giờ đây ngồi một mình trong căn phòng trống, tôi như tê dại, nhìn con vô tư học bài mà nước mắt không thể kìm lại được. Tôi đã làm gì sai?
Tôi phải làm sao để vượt qua nỗi đau này? Làm gì để những hình ảnh ấy không còn ám ảnh tôi hàng đêm, để tôi có thể thanh thản sống, tin tưởng chấp nhận sự trở lại của anh? Tôi thực sự đang rất bế tắc và cần một lời khuyên. Vì không thể tâm sự cùng những người thân bên cạnh nên tôi đã chọn cách viết lên đây, rất mong được sự chia sẻ của mọi người. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Kiểm đếm lại tình yêu "Anh có hối hận vì đã yêu em không?"- em nhìn sâu vào mắt anh. "Không có" - anh nói rất thật lòng. "Thế anh có biết tại sao mình chia tay?" - em lại hỏi. "Vì em không còn yêu anh nữa" - anh lại siết chặt tay em. Rất lâu rồi, mình mới có một bữa nói chuyện cởi mở như...