Hai lần nghỉ sinh nở, tôi đều bị chồng tính tiền ăn
Tôi nói với chồng đưa thêm ít tiền từ trước tôi gửi anh để đầu tư. Chồng nói hết rồi, không tính tiền khi đẻ 2 đứa nằm một chỗ, không đi làm thì lấy tiền đâu ra mà ăn.
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng năm 24 tuổi sau khi tìm hiểu anh hơn 3 tháng. Chồng hơn tôi 13 tuổi, là con trưởng, chỉ có mình anh là con trai nên muốn cưới ngay để sinh con sớm. Gia đình nhà chồng đều là công chức. Ngày đó tôi còn đi làm hợp đồng, cưới được 4 ngày anh nói lấy tôi đã phải chịu nhiều thiệt thòi quá: công việc tôi chưa ổn, bố mẹ tôi chia tay nhau, gia đình không tương xứng. Cưới nhau về, chồng nói ngân hàng đang huy động vốn, bắt cán bộ phải gửi tiền vào, tôi đưa cho chồng hơn 250 triệu để gửi theo như lời anh, bởi tôi muốn bù đắp cho sự thiệt thòi của anh.
Tôi bị buồng trứng đa nang, may mắn lại đậu thai ngay chu kỳ đầu chữa trị. Bác sỹ và các kỹ thuật viên trong khoa sản rất giữ gìn cho tôi vì ít ca nào may mắn như vậy. Cách một ngày tiêm một mũi, mỗi mũi thuốc trị giá 250 nghìn đồng, tiêm hết 3 tháng đầu tiên. Bác sĩ đã mắng tôi rất nhiều vì muốn giữ thai phải nằm một chỗ, đằng này ngày vẫn xách xe đi làm (vì làm trong bệnh viện). Tôi về nói với chồng, xin nằm ở nhà dưỡng thai, anh nói: Tại sao con gái ngân hàng đi làm từ ngày chửa đến ngày đẻ có nghỉ đâu, đây lại đòi nghỉ nằm nhà, vớ vẩn. Tôi lại cặm cụi đi làm, ngày nào đau quá, xách xe đến viện nằm rồi chiều tối về lo cơm nước cho bố chồng và chồng. Mang thai 2 lần thì cả 2 lần điều trị, bác sĩ đều không biết đến mặt mũi chồng tôi ra làm sao. Chồng chưa bao giờ biết chăm vợ một ngày. Mang thai đứa thứ 2, phải truyền dịch nhiều, tôi mua mía và khoai luộc sẵn mang vào viện ăn qua bữa, đến tối lại về nhà, lo việc nhà bình thường. Chồng không đưa được cho vợ lấy một nghìn đồng để lo thuốc men điều trị. Tất cả đều tự tôi xoay xở.
Hết cữ đứa thứ 2 tôi bắt đầu buôn bán, nghĩ mình có ít vốn đưa cho chồng ngay từ ngày đầu mới cưới, tôi hỏi chồng đưa cho ít một để buôn bán. Đó là những ngày không bao giờ quên của tôi. Lấy hàng về, bán trong bệnh viện được một ít, còn tồn nhiều quá, tôi mang ra chợ bán. Mua một miếng bạt trải hàng ra, đầu tiên là vỉa hè, sau đó là cổng trường mầm non, cuối cùng là chợ. Buôn bán cũng có khách nhưng thời gian đầu lúc nào cũng ngồi trên đống lửa, sau này quen dần, tôi cứ lấy thêm ít một để mở rộng mặt hàng. Rồi cuối cùng, quyết định thuê một căn nhà để mở cửa hàng bán. Tôi về nói với chồng đưa thêm ít tiền để đầu tư. Chồng có nói: “Tiền mày gửi tao hết rồi”, tôi giật mình nói còn nhiều mà. Chồng bảo tôi lấy giấy bút ra mà tính. Tôi lẩm nhẩm thấy vẫn còn, chồng nói: “Mày không tính tiền khi đẻ 2 đứa nằm một chỗ, không đi làm thì lấy tiền đâu ra mà ăn. Mày không tính tiền ăn của mày à”? Tôi chỉ biết cười khẩy, thương cho mình, thương cho chồng khi anh là cán bộ tín dụng trong một ngân hàng lớn. Anh không hề chia sẻ với vợ, lại còn tính tiền ăn của vợ khi nằm đẻ một chỗ, hay chỉ vì tôi sinh hai đứa con gái nên anh như thế?
Tất cả những gì tôi trải qua khi sống cùng chồng đều là đơn thương độc mã, cố gồng gánh cắn răng chịu đựng để cố gắng bù đắp cho sự thiệt thòi của anh khi lấy mình, sự thiệt thòi mà không người đàn ông chân chính nào nghĩ tới. Đọc đến đây, các bạn sẽ thắc mắc bố mẹ đẻ của tôi ở đâu, làm gì, sao không bên cạnh chăm sóc giúp đỡ? Tôi là con một, không có anh chị em ruột. Bố mẹ chia tay nhau, tôi ở Bắc, bố ruột ở Đà Nẵng và mẹ ở miền Nam. Bố tôi đã đi bước nữa, mẹ làm ăn ổn định ở Nam, không có ý quay về Bắc, nhà cửa đã ổn định hết, bà ngoại không muốn thay đổi khi có cuộc sống an nhàn.
Video đang HOT
Cuộc đời tôi còn nhiều chuyện kỳ lạ lắm, hiện tại tôi đã ly hôn, nhận nuôi 2 cô con gái và lại bắt đầu cuộc sống mới với đôi bàn tay trắng.
Theo VNE
Tận mắt bắt gặp vợ ngủ với trai, tôi chụp ảnh rồi sung sướng đi về...
Sau bao tháng ngày tìm cách giũ bỏ người đàn bà ghê gớm, lọc lõi đó, cuối cùng tôi cũng có cơ hội để thoát khỏi cô ta. Việc bị cắm sừng như thế này với tôi lại là một điều may mắn.
Sẽ là chẳng ra gì khi yêu nhau 3 năm mà tôi kết luận cuộc tình của mình chẳng khác nào thứ rẻ rách. Nhưng thực tế đúng là như vậy. Ban đầu tôi cũng si mê, cũng say đắm cô gái có vóc dáng đẹp, thanh mảnh như người mẫu ấy lắm. Nhưng yêu vào rồi tôi mới thấy, không phải cái gì cũng tốt như vẻ bề ngoài nhìn thấy.
Nếu không có gì thay đổi, đầu sang năm chúng tôi sẽ cưới nhau. Với tôi, cuộc hôn nhân này là một sự ép buộc bởi trước đấy tôi đã nhiều lần nói chia tay nhưng cô ấy không chịu.
Thực ra, tôi biết thừa, cô ta chẳng yêu thương gì tôi, chẳng qua thấy tôi như cái mỏ vàng, không muốn bỏ lỡ nên cố sống, cố chết cô ta phải bám lấy. Khi tôi muốn chia tay, cô ta mang cái chết ra dọa tôi, còn nói sẽ làm cho tôi thân bại danh liệt nếu tôi không chịu cưới. Thử hỏi, có người đàn bà nào yêu thương thật lòng mà phải làm tới mức ấy không?
Với tôi, cuộc hôn nhân này là một sự ép buộc bởi trước đấy tôi đã nhiều lần nói chia tay nhưng cô ấy không chịu. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi quen nhau cách đây 3 năm, khi cả hai còn đang là đồng nghiệp. Cô ta có vẻ ngoài xinh xắn, ưa nhìn, lại khéo nói chuyện. Chính vì thế, đàn ông cũng hay tán tỉnh, theo đuổi lắm. Nhưng kì lạ là ở chỗ, không mấy ai xác định nghiêm túc với cô ấy. Chắc chỉ có tôi ngây dại mới đem lòng yêu cô ta thật.
Yêu nhau được khoảng hơn 1 năm thì tôi bắt đầu nhận ra bản chất thật của cô ta. Cô ta sống dối trá, lừa lọc... Ở đâu cũng vay tiền rồi quịt. Nhìn vẻ ngoài sang chảnh vậy thôi chứ nợ ruỗng. Lắm hôm cô ta còn bị người ngoài đánh cho, xé quần xé áo chỉ vì tội vay mà không trả, mua sắm lắm đồ ra điều giàu có...
Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn là cái bản tính trăng hoa, lẳng lơ của cô ta. Mặc dù có người yêu là tôi nhưng gặp những gã giàu, cô ấy vẫn ỡm ờ để moi tiền. Tôi có trách cứ thì cô ấy bảo "mất gì của anh, họ giàu, họ cho mình thì mình nhận chứ mình cứ ép đâu"... Cái kiểu sống này nói thế nào tôi cũng không chấp nhận được.
Yêu nhau được khoảng hơn 1 năm thì tôi bắt đầu nhận ra bản chất thật của cô ta. Cô ta sống dối trá, lừa lọc... (Ảnh minh họa)
Chắc nhiều người nghĩ tôi dở hơi, nếu đã không muốn cưới sao lại phải chịu đựng đến giờ? Tại sao không bỏ quách cho xong. Nhưng thực sự ai ở trong hoàn cảnh của tôi mới biết. Đi đâu cô ấy cũng rêu rao chuyện tôi đã làm những gì, đã đối xử với cô ấy ra sao, rồi cả chuyện tế nhị chăn gối cô ấy cũng nói hết.
Cô ấy làm vậy là để tôi không thể bỏ, nếu bỏ, người đời sẽ chửi tôi là loại đàn ông không ra gì, không chịu trách nhiệm. Thêm vào đó, lúc nào cô ta cũng dọa chết, dọa tự tử nếu tôi không cưới. Trước mặt thiên hạ, cô ta lúc nào cũng tỏ vẻ ngoan hiền, đạo mạo. Thế nên dù chán lắm rồi, tôi cũng đành chấp nhận kết hôn cho cửa nhà êm ấm.
Nhưng cuối cùng cuộc đời tôi cũng được giải thoát khi cô ta cắm lên đầu tôi một cái sừng to tướng. Với nhiều người nó là nỗi nhục, nhưng với tôi là may mắn. Tôi đoán cô ta đã nghĩ có thể tiếp tục dắt mũi tôi, nhưng cô ta đã lầm...
Cuối cùng cuộc đời tôi cũng được giải thoát khi cô ta cắm lên đầu tôi một cái sừng to tướng. Với nhiều người nó là nỗi nhục, nhưng với tôi là may mắn. (ảnh minh họa)
Việc cô ta qua lại với gã đàn ông đó, tôi đã lờ mờ đoán được. Phải tới khi tôi thuê người theo dõi mới bắt được quả tang. Không thể nói hết nỗi vui mừng của tôi khi tận tay đi bắt gặp vợ sắp cưới ngủ với người đàn ông khác. Dù là hèn hạ, nhưng tôi vẫn phải chuẩn bị mọi thứ, chụp ảnh làm bằng chứng, rồi ra về...
Hôm đó cô ta đã rất sốc, đã giật mình và tối về tìm tôi nhưng tôi không gặp mặt. Giờ thì tôi đã có lí do chính đáng để hủy hôn. Mặc cho cô ta cầu xin tha thứ nhưng tôi mặc kệ. Ngữ đàn bà như thế, buông bỏ được là cái phúc của đời tôi!
Theo Khampha
Tôi sẽ cho bạn trai biến mất khỏi cuộc đời tôi cùng 200 ngàn kia... Từ hôm đó, anh cứ nhắc mãi 200 ngàn kia. "Yêu thì không tính toán nhưng em mượn anh tiền thì nhớ phải trả". Ngày nào anh cũng đọc câu thần chú kia khiến em muốn nổ não. Người yêu em nói tình cảm dễ bị rạn nứt nếu có liên quan đến tiền bạc nên cần sự phân minh. (Ảnh minh họa)...