Hai lần kết hôn, hai lần đau đớn
Nếu không tận mắt chứng kiến anh ta ôm ấp cô gái khác trên đường, tôi vẫn nghĩ anh ta là một người chồng, người cha tốt.
có lẽ nghe xong câu chuyện của tôi, các bạn sẽ cười vào mặt tôi và cho rằng tôi là người phụ nữ ngốc nghếch, mù quáng nhất trên thế giới này. Chính bản thân tôi cũng nghĩ như vậy.
Đối với một cô gái, hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời là có được một tình yêu đẹp, một cuộc hôn nhân ngọt ngào, ấm áp. Tôi cũng luôn mơ về một tương lai đầy màu hồng như vậy.
Ảnh minh họa
Ở tuổi thiếu nữ, tôi đã gặp và trao trọn trái tim trong trắng, thơ ngây cho một người đàn ông mà tôi nghĩ rằng, chính là “chàng trai hoàn hảo của đời mình”. Anh đẹp trai, hào hoa, khéo ăn nói và rất chiều chuộng tôi. Tôi tự nhận thấy mình là người phụ nữ có nhan sắc, có năng lực và khá thành công trong sự nghiệp. Ai cũng nói chúng tôi là một cặp trời sinh. Ở bên anh, tôi như được sống trên thiên đường.
Video đang HOT
Ngày lên xe hoa, tôi ngất ngây trong men say hạnh phúc, ngỡ rằng tình yêu của mình đã có một cái kết đẹp. Kết hôn với tôi, anh ta không thiếu thứ gì. Gia đình tôi cho nhà, cho xe, tôi còn sinh cho anh ta một đứa con ngoan ngoãn. Tôi cho rằng anh ta chắc hẳn cũng rất mãn nguyện với cuộc sống đầy đủ như vậy. Nếu không phải một lần vô tình đi công tác được tận mắt chứng kiến anh ta ngang nhiên ôm ấp cô gái khác trên đường, tôi vẫn nghĩ anh ta là một người chồng, người cha tốt. Hóa ra anh ta thực sự là một tên khốn nạn!
Bị tôi bắt quả tang ôm ấp cô gái khác trên đường, về nhà anh ta vẫn không hề có chút hối hận. Anh ta còn thản nhiên nói với tôi, đàn ông ai cũng như vậy, gặp dịp thì chơi thôi, có gì to tát đâu? Anh ta còn nói, anh ta với cô gái kia chỉ là qua đường, còn anh ta vẫn chỉ thật lòng yêu một mình tôi. Lời nói ghê tởm như vậy mà anh ta cũng có thể nói ra được. Khi đó tôi cảm thấy trước đây mình mắt mù rồi mới không nhận ra bản chất thật của anh ta. Tôi bỗng dưng cảm thấy người vẫn hàng ngày đầu gối tay ấp với mình lại là một kẻ xa lạ đến thế. Tôi vừa ghê sợ, vừa khinh bỉ anh ta, và nhất quyết đòi ly hôn.
Có ai nói rằng, phụ nữ bị tổn thương thường yếu đuối và dễ bị mềm lòng. Một lần ngã đau như vậy rồi, nhưng tôi vẫn không học được cách khôn lên. Sau khi ly hôn, anh ta cho tôi thấy anh ta suy sụp thế nào. Anh ta không dồn dập tấn công tôi, nhưng từ từ làm lòng tôi mềm lại bởi những lời quan tâm kín đáo. Sau đó, anh ta thổ lộ rằng vô cùng hối hận, mất đi rồi anh ta mới biết anh ta còn yêu tôi và con nhiều thế nào. Anh ta nói chỉ cần tôi cho anh ta một cơ hội, anh ta sẽ bù đắp cho hai mẹ con tôi, sẽ hoàn toàn thay đổi, không bao giờ làm tôi tổn thương nữa.
Thế là tôi lại ngu ngốc tin lời anh ta. Chúng tôi tái hôn chóng vánh như khi lúc ly hôn. Ba ngày sau khi tái hôn, tôi đã nhận được tin chồng mình lại “ngựa quen đường cũ”, ra ngoài tìm vui. Hôm đó tôi đang phải làm dự một cuộc họp khẩn cấp tại công ty thì nhận được điện thoại của em họ, nói là nhìn thấy chồng tôi đi ngoại tình, còn nói đang đứng canh tại khách sạn chồng tôi đi vào, bảo tôi lập tức tới bắt gian tại trận. Cuộc họp hôm đó vô cùng quan trọng, là lãnh đạo, tôi không thể bỏ đi được, đành chịu đựng khó chịu trong lòng. Lúc làm xong mọi việc, về đến nhà đã là 2 giờ đêm, thấy chồng mình vẫn ôm con ngủ ngon lành trên giường, tôi chợt thấy yên tâm hẳn, cho rằng em họ mình đã nhìn nhầm người. Hôm sau tôi còn vui vẻ mà trêu anh ta, “hôm qua có người nhìn thấy anh đi vào khách sạn với cô gái khác”, anh ta vẫn có thể mặt không đổi sắc mà nghiêm túc nói với tôi “em nghĩ anh là con người như thế sao?”. Tôi càng tin tưởng chồng tôi đã vì tôi mà thay đổi.
Quãng thời gian đó, vợ chồng tôi như sống lại những ngày tháng yêu đương nồng nàn. Mỗi ngày nhìn cả gia đình quây quần đầm ấm, hạnh phúc, tôi đã nghĩ cuộc sống thế là mỹ mãn, không yêu cầu gì hơn. Tôi chỉ muốn có thể cùng anh sống cuộc sống yên bình như thế cho đến hết cuộc đời. Nhưng mà, cuộc sống không như là mơ. Vài tháng sau, chính bố mẹ tôi đã nói cho tôi biết, chồng tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài. Càng quá đáng hơn là anh ta còn lấy những đồng tiền do tôi làm ra đi thuê nhà, bao nuôi cô ta, cho cô ta cuộc sống hưởng thụ sung túc suốt một thời gian dài mà tôi không hề hay biết. Tôi cảm thấy mắt mình như tối sầm, đất như sụp đổ xuống dưới chân.
Tôi không nhớ nổi lúc đó tôi đã xử xự thế nào, làm thế nào để về đến nhà, cũng không biết tại sao lại không thấy đau, hay vì quá đau đớn đến mức tê liệt rồi. Tôi chỉ muốn tát thật mạnh vào mặt mình để trừng phạt sự ngu ngốc của bản thân. Người ta nói không ai ngã hai lần cũng một chỗ, thế mà tôi lại mù quáng đâm mãi vào vết xe đổ cũ. Chỉ là, không biết sau lần ngã này, tôi còn có thể đứng dậy được không?
Theo 24h
Có nên để cho chồng "ăn bánh trả tiền"?
Tôi lấy chồng đã 3 năm. Trước đó, chúng tôi đã sống chung như vợ chồng. Nghĩa là, từ khi chưa cưới, chúng tôi đã là vợ chồng, được 5 năm. Tổng cộng 8 năm bên nhau và một cô con gái hơn 2 tuổi vô cùng dễ thương. Ấy vậy mà, cuộc hôn nhân của chúng tôi đang như đi trên mép vực, cực kỳ căng thẳng... Tất cả cũng vì sex.
Nói ra điều này thật xấu hổ, vì quả thực, tôi không quen nói về chuyện này. Kể cả với chồng, tôi rất ngại ngùng mỗi khi phải đề cập đến vấn đề sex. Mới nghe tưởng chừng vô lý, bởi lẽ một người con gái như tôi, dám "ăn cơm trước kẻng" hàng mấy năm trời như thế, lẽ ra phải dạn dĩ lắm chứ nhưng kì thực, không phải thế. Có thể nói, tôi chưa bao giờ thích sex! Nói thế thì không đúng hẳn. Thực ra, cũng có đôi khi nhưng rất ít ỏi.
Tôi không biết mình có bị bệnh hay không? Chồng tôi thì khăng khăng là tôi có bệnh, còn tôi nghĩ là không. Hay nếu là có thì căn bệnh này cũng không chữa được. Như kiểu những người có xu hướng tình dục lệch lạc, họ vẫn có thể quan hệ với người khác giới, vấn đề là họ không thích. Cái đó thuộc về tâm lý, là loại bệnh không chữa được. Như tôi đây, vẫn có thể quan hệ tình dục, nhưng không "ham hố". Nghĩa là nhu cầu của tôi rất thấp. Chưa bao giờ bị mất ngủ vì thèm sex. Chưa bao giờ nhìn một người đàn ông mà tưởng tượng đến "chuyện ấy", dù anh ta có là người mẫu hay lực sĩ. Tiếp xúc với đàn ông, đôi khi có những va chạm về thể xác thì cùng lắm cũng chỉ có chút cảm xúc ấm áp. Mặc dù tôi cũng từng rung động trước rất nhiều người đàn ông, nhưng chỉ có nhu cầu được gần gũi về mặt tình cảm, chứ nhu cầu kia thì tuyệt nhiên không...
Tôi chỉ có nhu cầu được gần gũi về mặt tình cảm, chứ nhu cầu kia thì tuyệt nhiên không... (Ảnh minh họa)
Chồng tôi rất buồn phiền vì chuyện này. Chúng tôi đã cãi vã hàng trăm lần vì chuyện này. Và mới tối qua thôi, anh đã ôm chăn xuống đất ngủ riêng. Anh cũng từng tuyên bố: "Nếu cứ thế này mãi, trước sau gì anh cũng đi ngoại tình, thà mình chia tay...". Anh tuyên bố câu đó cách đây gần 2 tháng... Tôi biết anh nói vậy thôi, chứ anh không phải người tệ bạc. Nếu không, anh đã bỏ tôi từ ngày xưa, hoặc cặp bồ từ xưa rồi. Tôi rất thương anh, tôi cũng muốn thay đổi như anh muốn: chủ động, nhiệt tình, bốc lửa... Nhưng, không hiểu thế nào... Tối, làm anh giận. Sáng ra, tự nhủ: nay mình phải khác, đền bù cho anh... Thế rồi, tối sau lại y chang. Cơn buồn ngủ và sự lười biếng, nó lấn át tất cả.
Anh đụng vào người, tôi chỉ muốn hất ra. Thực ra, cũng nhiều hôm, anh hôn tôi, vuốt ve tôi một lúc thì tôi cũng bắt được nhịp, cũng nhập cuộc tốt và mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Tôi chỉ sợ nhất khi anh nói câu: "Em hôn anh đi!" với tôi, đó là một cực hình, là chậu nước có tác dụng dập tắt cảm hứng. Đôi khi, tôi chiều theo ý anh. Đôi khi (đa số), tôi chững lại, nằm lăn ra giường và thế là sự vụ bị gián đoạn. Anh biết tính tôi, nên ít khi nói ra yêu cầu ấy... Anh hết sức chiều chuộng để khơi gợi cảm hứng trong tôi, nhưng đáp lại anh là "sự qua loa chiếu lệ" - theo như anh nói khiến anh rất nản.
Tôi cũng không biết làm thế nào? Đối với tôi, sex không phải là niềm vui. Nó đơn giản chỉ là nghĩa vụ, một thứ nghĩa vụ mà tôi cố hết sức để tránh... Anh biết thế, nhưng anh yêu tôi nên cố gắng cải thiện tình hình, đôi khi bằng cả dụ dỗ và dọa nạt. Thế mà tôi cứ ì ra... Tôi cũng muốn mình được như những phụ nữ khác, được thăng hoa trong tình dục, nhưng có lẽ tôi có vấn đề về hóc môn. Gần 8 năm sống với chồng, số lần tôi thỏa mãn thực sự chắc chưa quá 10. Tôi có thể dừng lại bất kì lúc nào khi đang hành sự một cách rất dễ dàng mà không bị ức chế. Dừng lại là ngủ ngon lành chứ không phải lăn qua lăn lại như ai. Nhiều khi, anh "mới đến cổng chợ đã hết tiền", anh tỏ ra ngại ngùng hỏi nọ hỏi kia, tôi bảo không sao, bởi vì với tôi không sao thật. Với tôi, chuyện đó không nặng nề đến thế...
Tôi đang phân vân: Có nên gợi ý cho chồng đi "ăn bánh trả tiền" để đẹp lòng cả hai? Mình thì không phải gồng mình lên để chiều, còn chồng thì vẫn được đáp ứng nhu cầu... Lâu lâu thấy thích thì "gặp nhau". Vậy sẽ rất thoải mái. Nhưng, rồi gia đình tôi sẽ ra sao? Ai biết được cái gia đình nhỏ bé này sẽ còn chông chênh bao lâu, hay sẽ sụp đổ hẳn?
Theo VNE
Bị sập bẫy của chồng Bình thường chị Linh vẫn cam chịu cảnh chồng "te tắt" với hết cô gái này đến cô gái khác. Có những hôm, anh ngang nhiên tán tỉnh, đong đưa những cô gái trước cả mặt chị. Biết rõ ràng chồng đã phản bội mình rất nhiều lần vì hầu như không có hôm nào anh trở về nhà mà không có một...