Hai lần hạnh phúc tuột khỏi tầm tay
Không có em, tôi khổ sở, loay hoay, đau nhói và nhiều lần muốn buông xuôi để giải thoát cho mình. Em đã xa tôi, sự im lặng là một điều đáng sợ; bên hiếu bên tình, em lựa chọn nghe lời mẹ cha.
Ảnh minh họa
Em chưa kịp mặc áo cưới, chưa kịp tận hưởng niềm vui, chưa kịp làm bổn phận người vợ mà em hằng mong khi vùi đầu vào vòng tay tôi thì tai nạn giao thông đã cướp em khỏi tôi với bao kỷ niệm vui buồn, giận hờn. Năm ấy tôi vừa 30, chỉ còn một tháng nữa chúng tôi sẽ thành đôi, thế mà…
Đôi nhẫn cưới còn đó, ngôi nhà nhỏ đã có sau bao cố gắng, tôi có công việc ở một ngân hàng hàng đầu Việt Nam, vậy mà em không còn bên tôi nữa. Tôi nhận ra mọi thứ dường như chỉ là hư ảo, không còn niềm tin yêu với đời. Tôi nghe nhạc Trịnh nhiều hơn, lang thang khắp nơi để tìm cho mình thứ gì đó xa xôi không hề biết. Có những khoảng lặng bên biển cả mênh mông nhưng tôi không tìm cho mình một nụ cười, trái tim tôi đã chết.
Video đang HOT
Tôi lao vào công việc, một ngày không còn tám tiếng nữa mà chỉ biết rời khỏi cơ quan khi không còn sức để tiếp tục. Tôi thăng tiến trong công việc, lao vào kiếm tiền, trốn hết bạn bè, trốn cả chính mình. Với tôi bóng đêm song hành với con người, giật mình nhìn lại thấy bản thân đã già, muốn bình yên.
34 tuổi, dường như người ta già hơn, trường thành hơn với bao lo toan cho cơm áo gạo tiền thời buổi kinh tế khó khăn. Tôi không còn thời gian cho bản thân vì cuốn theo công việc và học tập. Sau một ngày dài trở về thấy cần ai đó bên đời biết bao. Nhiều lần cứ đổ lỗi cho duyên nợ, sau bốn năm tôi mới có thể quên em để tìm một tình yêu mới. Ở cái tuổi ba mẹ muốn có cháu ẵm bồng, có những lúc tưởng mình đã gặp ai đó nhưng rồi cũng qua. Những sân ga hay bến dừng cũng chỉ là thoảng qua, tôi cần một tấm lòng, một mái ấm gia đình thật sự chứ không phải tìm kiếm những cuộc vui.
Tôi biết em, thật tình cờ. Em ở Tiền Giang, 33 tuổi, đón nhận tôi với quá khứ là một vết thương sâu hoắm, tôi đến với em bằng cả tấm lòng. Tôi là quản lý một chi nhánh tại ngân hàng, tính khá nóng, đôi khi đòi hỏi quá cao sự hoàn thiện. Em cao 1,7m, dễ thương, không ít chàng trai để ý, hiền lành, chất phác, hơi bướng bỉnh và cố chấp. Chúng tôi luôn cãi nhau những trận nảy lửa cũng chỉ vì công việc hay thói quen cuộc sống.
Em không quen ai ngoài tôi, nhìn đời bằng cái nhìn tiêu cực, nghĩ về hướng không có lối thoát, còn tôi đối lập hoàn toàn, đôi khi hai cái nhìn khác biệt về một vấn đề nên tranh cãi. Tôi nóng tính, có lúc không kiểm soát nổi mình; tôi đe dọa, xúc phạm em, trấn áp để điều mình mong muốn phải thực hiện, điều này đẩy em và tôi xa dần.
Tôi tồn tại hai bản ngã, thiên thần và ác quỷ, lúc hiền lành, dễ thương, lúc như ác quỷ hung hăng và dữ dằn. Tôi quen em tám tháng rồi, thấy hạnh phúc bên em, với em tôi không tiếc gì, hoàn toàn yêu bằng cả tấm lòng, lo lắng và quan tâm em chu đáo, mong muốn cùng em đi hết cuộc đời. Em mới mổ xong, ung thư tuyến giáp, dù em có bệnh tật hay sống chỉ một thời gian ngắn thì tôi vẫn muốn bên em. Ngày em mổ, hứa sẽ cùng tôi lập gia đình, giờ đây em xa tôi vì lý do gia đình ngăn cản, họ sợ tính nóng của tôi, sợ em sẽ khổ và không hạnh phúc.
Tôi thiện chí, cầu xin gia đình em cho một cơ hội. Không có em, tôi khổ sở, loay hoay, đau nhói và nhiều lần muốn buông xuôi để giải thoát cho mình. Em cũng nhận xét tôi là người nghiêm túc trong tình cảm, không lăng nhăng, biết lo làm ăn, tứ đổ tường tôi không dính, ngặt một nỗi bản tính không xấu nhưng nóng, hậu quả có thể sẽ rất nặng nếu hai đứa đi cùng nhau. Giờ em đã xa tôi, sự im lặng là một điều đáng sợ; bên hiếu bên tình, em lựa chọn nghe lời mẹ cha.
Giờ tôi phải làm sao để có thể giữ được em. Không em, tôi sẽ buông xuôi cuộc sống hay lại tiếp tục chờ đợi đây?
Theo VNE
Tình cũ
Ngôn ngữ hình như cũng có hồn. Hai tiếng "tình yêu" sao mà xao xuyến, hạnh phúc, nhưng hễ nhắc "tình cũ" lại nghe ra bao bẽ bàng, tủi thân.
Ngày xưa lúc còn yêu, ta gọi nhau bằng đủ thứ "anh-em", "tôi-em", "vợ-chồng", "Chí Phèo-Thị Nở"... Lỡ thành chút nghĩa cũ càng thấy gọi thế nào cũng vô duyên. Thôi cứ gọi là bạn, bạn bè thường thương nhau. Người yêu có lúc chỉ đưa nhau qua một đoạn đường, bạn thì theo ta suốt, dù năm tháng bạc màu.
Tình cũ nghe nhàu nhĩ, yếu mềm thế mà cũng ghê gớm phết. Nó sắc nhọn như mũi kim đâm, mà tim người vốn quen vỡ vụn, đụng cái là đau. Đi ngơ ngẩn thế nào lại lạc về con đường cũ, ngày xưa có người đặt cho nó cái tên sến rền "đường Thùy Dương", nhận ra mình đang ở đâu thì trái tim cũng vừa kịp lên tiếng "đau quá rồi, về đi thôi". Qua ngã tư nhớ đã từng ngã xe ở đấy, ngày xưa có người mặt mếu xệch vì thương, chợt nghe loảng xoạng, nhìn lại thấy tim rạn vỡ ra rồi. Thằng em trai bị mẹ la ầm nhà vì lớn tướng còn mặc áo ngược, ngày xưa có người cũng mặc áo ngược mà chẳng hay biết, lúc đây tôi cứ cười ngặt nghẽo, bây giờ tôi nằm nghe tim mình khóc như ri.
Nhiều lúc ra đường chỉ muốn nhắm tịt mắt vì mở ra là thấy anh kia có mắt một mí giống người cũ, anh nọ có đầu tóc rối bù giống người cũ, anh đằng xa cười mà không thèm nhếch mép, y chang người cũ. Chao ôi bạn "người cũ", bạn xa lắc xa lơ rồi sao tôi còn mường tưởng ra rõ rệt?
Tình cũ không rủ cũng đến. Giữa đêm bạn gửi một bài hát lâu lắm rồi tôi không dám nghe lại, bạn chỉ nói vỏn vẹn: "Nhớ". Mùa se sắt vừa tràn đến, bạn nhắn một tin: "Nơi em về ngày vui không em, nơi em về trời xanh không em?". Chiều tan ca, tắc đường, bạn gọi điện nói đang say rồi cười khàn, giọng cười ấy kiếp sau chắc tôi vẫn nhớ. Những lúc như thế chỉ muốn vứt bỏ tất cả, chạy đến chỗ bạn mà nghe bạn cứ cười, cứ khóc, cứ say, cứ điên. Nhưng rồi không bước nổi, chẳng hiểu ai đem dây trói chân tôi. Quá khứ đã không yên lành, khuấy làm chi cho vẩn nỗi đục trong. Tôi chỉ biết òa khóc vì nhớ. Tình cũ là thế, nhiều khi tình quay về nhưng người không đủ sức ngó lui.
Rồi cũng đến ngày bạn bảo đang yêu. Tôi mừng thầm vì bạn có người để đón đưa, bạn không phải lủi thủi đi ăn một mình, không còn ngồi chơ vơ nơi góc phố, nhìn café nhỏ giọt. Bạn sẽ đưa người ấy qua những cung đường khác, dắt đến những quán quen khác, thầm thì những lời yêu thương khác. Nếu lỡ bắt gặp bạn và người ấy cười tươi rói giữa phố, tôi sẽ buồn nhưng chẳng còn biết ghen. Nỗi buồn của cô sơn nữ đem chiếc váy hoa ra chợ bán, bán được rồi lại thấy ngơ ngẩn tiếc những tháng ngày thức khuya dậy sớm cặm cụi dệt thêu.
Rồi cũng đến ngày tôi lên xe hoa. Đêm trước đó, lòng cứ bồn chồn, ngổn ngang. Lâu lâu lại cười một mình tự tưởng tượng ra những ngày hạnh phúc phía trước, rồi quàng tay sang nắm bàn tay mẹ, lặng nghe những vết chai sạn cứa vào tim mình, rồi lại thấy nhung nhớ cài gì đó mơ hồ nhưng dai dẳng lắm, hình như là tình cũ. Hôm cưới, bạn bè mình đến đông đủ hết, cười cười nói nói, vui đến ứa nước mắt. "Người cũ" cũng đến, cũng cười khàn, cũng chúc tụng. Nhưng suốt buổi cứ thấy bạn ngẩn ngơ, như người của thế kỉ trước, chỉ ở mãi trong thế kỉ trước, không còn thể bước ra.
Theo VNE
"Giờ vàng" của phái mạnh Ở nhiều cặp, sinh hoạt tình dục đôi khi được thực hiện một cách gượng ép, theo bổn phận. Họ vô tình bỏ qua những thời khắc quan trọng, đặc biệt với người chồng, để tăng khả năng kích thích và nhịp độ nóng bỏng. Từ 14h đến 16h, lượng tinh trùng trong cơ thể các quý ông sản sinh ở mức cao...