Hai lần bỏ chồng và bi kịch của đời tôi
Cuộc đời tôi chẳng khác nào một cuốn tiểu thuyết nhưng là tiểu thuyết buồn.
Tôi thật sự thấy hạnh phúc khi có người quan tâm lo lắng cho mình như vậy. (ảnh minh họa)
Năm 21 tuổi, cái tuổi mà bao nhiêu đứa bạn cùng trang lứa như tôi đang vô tư hồn nhiên với cuộc sống thì tôi đã đi lấy chồng. Chúng tôi quen nhau khi tôi học lớp 12, anh là người đàn ông tôi quen đầu tiên, người cho tôi biết thế giới này không gói gọn chỉ có học mới thành công trong cuộc sống. Anh kinh doanh bán kính mát, anh dạy tôi nhiều điều, chúng tôi yêu nhau 3 năm và lấy nhau, nhưng tình yêu đó chỉ tồn tại hạnh phúc 1 năm đầu, năm thứ 2 là bắt đầu chuỗi ngày sóng gió.
Tôi muốn đi học để tìm cho mình một cuộc sống, tài chính không phụ thuộc anh. Tôi có quyết định vậy bởi một lần xin tiền anh mua đồ cá nhân, anh nói với tôi: ’ sao cô suốt ngày ăn bám thế?’. Chính từ lần đó tôi đã quyết định không sống phụ thuôc vào anh, và tôi bất chấp sự cấm cản của anh, không cho đi học, tôi vẫn cứ đi, (bởi theo anh quan niệm, vợ chỉ ở nhà nội trợ phụ giúp chồng ). Và sau đó tôi tốt nghiệp, đi làm tại một cơ quan nhà nước ở nơi tôi sống.
Thời gian đó anh cũng chửi mắng tôi gay gắt, nói tôi làm ra đồng tiền sẽ không coi chồng ra gì. Anh thường xuyên ghen tôi với những đồng nghiệp làm chung, nhắn tin chửi mắng họ, tôi rơi vào khủng hoảng trầm trọng và tôi quyết định ly hôn. Sau 2 năm ly hôn, tôi tưởng rằng mình đã thật sự hạnh phúc, có việc làm ổn định, mở một cửa hàng kinh doanh thuốc tây, cuộc sống vui vẻ với bạn bè,…
Và rồi sự xuất hiện của anh, người chồng thứ 2 của tôi khiến tôi lại rơi vào một cuộc đời sóng gió tiếp. Anh làm cho một công ty bỏ thuốc cho cửa hàng tôi. Rôi thấy anh hiền lành và chấp nhận quen anh, thời gian đó anh thật sự tốt với tôi, anh thường đến cửa hàng nấu cơm và đợi tôi làm về cùng ăn. Tôi thật sự thấy hạnh phúc khi có người quan tâm lo lắng cho mình như vậy.
Video đang HOT
Tôi và anh kết hôn khi tôi mang thai được gần 2 tháng, tưởng như cuộc sống đã đền bù lại những mất mát hạnh phúc trước đây, nhưng không ngờ, tôi lại chọn nhầm người. Sau này tôi phát hiện anh hay lén lút nhắn tin, lần đó tôi lén xem điện thoại anh và biết được anh nhắn yêu thương với người mà anh nói đó là người làm chung công ty cũ. Anh giải thích vì sợ người ta buồn nên anh nhắn vậy thôi chứ không có gì.
Lần đó tôi cho qua, lần thứ 2 sau khi tôi sinh, anh nói giữ cửa hàng cho tôi trông con và nghỉ ngơi (anh nghỉ việc ở công ty sau khi cưới tôi). Không ngờ lúc đó, tôi phát hiện anh đang điện thoại với gái, tôi giật điện thoại và đọc được anh nhắn với người ta “Nguyên về rồi, em điện thoại nói chuyện với anh đi, anh nhớ em qua”. Lúc đó tôi giận hết cả người, anh năn nỉ xin tôi tha thứ, anh chỉ tán tỉnh chơi chứ không có gì, lúc đó con tôi vừa được gần 2 tháng.
Giờ đôi khi tôi cũng phân vân không biết mình làm vậy có đúng không? Con cái sau này không có cha sẽ như thế nào? (ảnh minh họa)
Lần thứ 3 là ngay chính đứa em của nhỏ bạn thân tôi, cũng đã có chồng con, khoảng thời gian đó con tôi hay quấy khóc đêm, anh nói để anh giữ cho tôi ngủ ngon. Tôi thấy thương vì anh biết lo cho mình, nhưng sự thật không phải vậy. Canh tôi ngủ say anh lén lút lên facebook nhắn tin với em bạn tôi. Lần đó tôi đi ra, thấy thái độ anh đáng ngờ, tôi ghé mắt tới màn hình máy tính và phát hiện. Lại một lần nữa anh lừa dối tôi, và tôi đã không còn có thể tha thứ cho anh. Tôi đuổi anh ra khỏi nhà. Anh đang sống với tôi và gia đình tôi, vì tôi là con một, anh làm rể nhưng được cha mẹ tôi rất cưng chiều, cơm nước, giặt quần áo, mẹ tôi đều làm cho anh, cả ngày anh chỉ sáng ngủ dậy, đi đánh bida tới 3h chiều, về ăn cơm, sau đó trông chừng cửa hàng cho tôi khi nhân viên về.
Tôi nộp đơn ra tòa và đợi ngày giải quyết, khoảng thời gian ly thân, thỉnh thoảng anh vẫn về thăm con. Tôi thấy tội con mình khi chưa đầy 5 tháng mà cha mẹ lại như vậy, tôi cũng thấy thương vì giờ anh phải ở nhà trọ của bạn, một mình tự sống. Tôi cũng muốn lần này thấy sự cương quyết của tôi và anh nhận ra lỗi và biết sửa đổi. Không ngờ &’giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’ khi một lần nữa tôi phát hiện anh nhắn tin với gái. Giờ thì tôi đã thật sự không còn niềm tin và sự tha thứ nào dành cho anh nữa. Tôi đã quyết định ly hôn và tòa đã hẹn 10/2 giải quyết.
Giờ đôi khi tôi cũng phân vân không biết mình làm vậy có đúng không? Con cái sau này không có cha sẽ như thế nào? Nhưng tôi thà chấp nhận đau buồn, thà một mình nuôi con, chứ không thể chịu đựng nổi nữa. Khoảng thời gian sống với tôi anh không hề biết lo, tiền anh ta để đánh bida chứ không mua được cho con một hộp sữa, còn lấy thuốc của cửa hàng tôi bán cho trình dược viên, kêu trình dược viên bán lại cho tôi (lần đó phát hiện trình dược mang hàng lại bán đáng ngờ tôi đã kêu nhân viên kiểm tra lại, và trực tiếp hỏi ngay trình dược đó, tôi mới phát hiện ra sự thực, thời gian đó tôi giao anh quản lý cửa hàng vì tôi mang thai và sinh con).
Tôi năm nay 28 tuổi, tất cả vẫn còn có cơ hội làm lại cuộc sống mới, cuộc sống khi chỉ có 3 mẹ con nhưng vẫn hạnh phúc hơn có một người đàn ông, một người cha không trách nhiệm, suốt ngày gái gú, chơi bời.
Theo VNE
Em phải làm sao khi nhớ anh?
Sau một buổi tối đi chơi cùng bạn bè và em trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vô cùng. Em nhớ anh!
Thời gian gần đây trời cứ mưa suốt, buổi sáng ngủ dậy chỉ nghe tiếng mưa vậy mà hôm nay em nghe tiếng cuộc sống ngoài kia náo nhiệt lắm, trời xanh và nắng nhẹ nhưng lòng em rượi buồn. Đã lâu rồi em không có một ngày vui, đêm qua đi chơi với bạn bè em đã tưởng mình vui lắm, nhẹ nhàng lắm... em uống một chút, nhưng không, thứ nước uống đó trong tiếng nhạc ồn ào chỉ chỉ như một liều thuốc gây ảo giác, khiến em nhớ anh hơn, và làm chính bản thân mình tổn thương thêm anh ạ.
Đã lâu rồi em không biết chia sẻ chuyện của mình cùng ai, từ ngày anh đi, những người bạn thân của em đã không còn muốn nghe em nhắc về anh nữa. Em chịu đựng một mình tất cả, lúc nhớ anh em viết vào điện thoại, vào máy tính, vào sổ tay... tất cả mọi thứ trong cuộc sống của em vẫn còn vương vấn hình ảnh của anh nhiều lắm. 2 năm qua cứ đều đặn như vậy, để em có thể vượt qua nỗi nhớ anh hàng ngày...
Em đã cố quên anh bằng tất cả sự cố gắng của mình, từ việc lao vào công việc từ sáng tới tối, thậm chí chuyển công ty và sau đó là chuyển tới một thành phố khác để bắt đầu công việc lại từ đầu. Nhưng em thất bại với chính mình anh ạ, nên em không cố nữa, cứ để nó mặc nhiên như vậy thôi.
Em nhớ rõ lắm, ngày chúng mình còn yêu nhau, đi đâu anh cũng dẫn em theo cùng, anh luôn tự hào khi ai đó hỏi về em và luôn nhắc đến em trong niềm hạnh phúc. Anh có nhớ ngày em mua cho anh cái áo mới không? Anh mặc ra sân bay và bạn anh chọc em rằng cẩn thận mất anh đó, hôm nay anh mặc đồ đẹp ai cũng nhìn cả. Rồi cũng ngày hôm đó anh đứng đó kể với đồng nghiệp về dự định đám cưới của chúng mình, anh nhắn tin cho em là anh hạnh phúc lắm khi nói về điều đó.
Những ngày anh đến công ty em làm việc, phải nhìn trước ngó sau chờ mọi người không để ý anh mới vội vàng nói nhớ em, và hai đứa mình cười thật hạnh phúc, thậm chí làm việc với nhau mà chỉ lén nhìn vì bạn bè em mà thấy là xúm vào chọc em không chống đỡ nổi. Rồi những khi anh đi làm về tiện ghé đón em, hai đứa ngồi sau xe anh cứ lén cầm tay em còn em thì rút lại vì sợ anh tài xế nhìn thấy, vậy là anh giả bộ giận hờn mà trong lòng hai đứa thì ngập tràn hạnh phúc.
2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác (Ảnh minh họa)
Rồi hai đứa mình lên kế hoạch cho đám cưới, mọi thứ cũng đâu vào đó rồi anh nhỉ, khi chúng mình chắc chắn sẽ thành vợ chồng rồi thì những chuyện không đâu lại xảy ra, và chúng mình xa nhau thật. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết những đau khổ trong em cả. Em đã vượt qua 2 năm không có anh như thế, cho đến tận bây giờ, chưa ngày nào em thôi nghĩ về anh.
Anh bảo anh hài lòng về con người em nên em không cần thay đổi gì cả, chỉ cần cố gắng học nấu ăn, chỉ cần em nấu thì có dở mấy anh cũng ăn được. Rồi lần đầu tiên em nấu cho anh ăn, em chiên trứng và nấu món canh gì đó, anh bảo em làm như vậy là tốt lắm rồi chứ cứ tưởng em không biết làm gì cả. Em nghĩ lại những chuyện đó và bật cười một mình, em thật sự rất nhớ anh.
Em tự tin rằng mình có thể mang lại cho anh hạnh phúc, và anh cũng đã rất hài lòng về tình yêu của em đúng không anh? Nhưng em đã không có may mắn để được ở bên anh. Anh là sự ao ước của nhiều người nhưng anh chỉ biết đến em, chưa bao giờ em phải lo lắng về tình yêu của anh cả. Em cũng vậy, yêu anh tuyệt đối. Vậy mà một sự hiểu lầm đáng tiếc đã xảy ra kéo theo tất cả những sự việc khác, anh quyết định xa em, xa em mãi vì anh bảo anh cần một người vợ tạo cho anh sự tin tưởng để anh yên tâm làm việc, anh đã mất niềm tin ở em rồi. Anh hận em, vì anh đã yêu em đến vậy mà tại sao em...
Em đau lòng biết mấy, oan ức biết mấy biết không anh? Em yêu anh còn hơn yêu chính mình, luôn chỉ biết yêu anh và nghĩ về anh nhưng chúng mình xa nhau vì một tin nhắn. Nếu tình yêu của anh không đủ lớn để tìm hiểu kĩ vấn đề thì em phải chấp nhận để anh đi, nhưng việc khiến em đau khổ vô hạn là em chỉ biết yêu anh mà cả gia đình anh, bạn bè anh đều không còn coi em ra gì cả. Tại sao bỗng dưng em biến thành con người tồi tệ như thế hả anh?
Em không trách gì anh cả, chỉ thấy mình không có được may mắn để cùng anh đi đến cuối con đường, và một sự không may mắn nữa là 2 năm đã qua rồi em vẫn chưa thể quên anh để yêu thương một người khác. Giờ em sống ở thành phố này một mình, không có gia đình và không có cả anh. Em biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ đến đây, vậy mà em vẫn không thôi tìm kiếm bóng hình anh trên phố. Em phải làm sao bây giờ...
Theo VNE
Thư gửi ba mẹ chồng Con đã làm tất cả vì anh, con chỉ đổi lấy sự thực phũ phàng của ngày hôm nay sao? Kính gửi "Ba Mẹ" của con! Con xin phép hai bác cho con gọi hai bác là ba mẹ, mong ba mẹ đừng buồn con vì sự bất ngờ này. Chắc ba mẹ không biết con là ai? Là người như thế nào?...