Hai lăm tuổi tôi có gì?
Hai lăm tuổi tôi nhận ra cũng đến lúc mình cần phải sống theo cách mình muốn, làm công việc mình yêu thích, đi tìm tình yêu cho chính mình sống thật hạnh phúc với tuổi hai lăm để thanh xuân không hối tiếc.
Hai lăm tuổi là cái tuổi đã hết thời mơ mộng nhưng cũng chưa phải là độ tuổi đã trưởng thành thực sự. Hai lăm tuổi cũng là cái tuổi để người ta không còn sống tùy hứng với tình yêu thuần khiết nữa. Hai lăm tuổi tôi bắt đầu bơi giữa dòng đời hối hả đầy bon chen với những cám dỗ, thăng trầm bất ổn trong tâm chính mình với một mớ hỗn độn những suy nghĩ trăn trở về tương lai.
Hai lăm tuổi tôi có một công việc để làm nhưng lại không hề ổn định. Ở độ tuổi này dưới quê các bô lão đã hối thúc lập gia đình vì các cụ sợ con cháu ế. Hai lăm tuổi được coi là người hiểu chuyện, có một chút kinh nghiệm làm việc, có một tình yêu đầu đáng nhớ, có những kỷ niệm đẹp về tình bạn đơn thuần, biết được sự quan trọng của gia đình, thấu hiểu nỗi nhọc nhằn của mẹ cha, sống có trách nhiệm.
Hai lăm tuổi tôi đã hết bỡ ngỡ với mọi thứ, có niềm tin vào bản thân, biết quan tâm đến sức khỏe, bắt đầu nhận ra thanh xuân đang đi qua rất nhanh còn mình thì đang sống vội vã. Hai lăm tuổi tôi nhận ra thứ vừa là tài sản cũng đồng thời là tiêu sản đó chính là tuổi trẻ và thời gian. Tôi chỉ có một tuổi trẻ chỉ có một lần được sống hết mình với thanh xuân có hạn, yêu từ trái tim mình, nhiệt huyết với công việc. Tôi cũng từng mơ về tương lai tươi đẹp bên ngôi nhà nhỏ nhưng thực tế lại cho tôi thấy tôi chẳng thể nào có được cả hai thứ sự nghiệp và tình yêu cùng một lúc. Khi tôi mải mê tìm kiếm sự bảo đảm cho một cuộc sống ổn định cũng là lúc bỏ bê thậm chí quên bẵng đi bản thân mình cũng cần được yêu thương, tôi chăm chú vào kiếm tiền lãng quên tình yêu để trái tim mình nguội lạnh. Đến khi công việc tạm ổn thì tội lại chẳng có lấy một ai bên mình cảm giác thật là cô đơn lạc lõng giữa phố phường rộng lớn. Bạn bè bên cạnh tôi cũng dần thưa thớt, những cuộc tụ tập gặp mặt sẽ không còn nữa thay vào đó chỉ là những câu hỏi thăm về chuyện gia đình con cái, chuyện làm ăn, chuyện nhờ vả. Tôi đã đánh mất thời gian tự do của chính mình để trói buộc bàn thân vào guồng quay cuộc sống trong nỗi lo cơm áo gạo tiền cứ đè nặng lên đôi vai, tôi cầu toàn nhưng thứ gì cũng thiếu.
Nhiều khi suy nghĩ tự hỏi chính mình 25 tuổi tôi có gì trong tay?
Video đang HOT
Câu trả lời là 25 thực sự tôi không có gì. Trong vài năm đầu đi làm tôi chỉ chăm chú làm việc và tiêu hết tiền vào món đồ mình ao ước có được từ thời đi học, tôi mua cho bằng hết số tiền lương dành dụm được mua đến khi mắc nợ. Tôi đi chơi những nơi mình muốn cùng những người bạn mới để biết thế giới rộng lớn ra sao. Tôi sống xa gia đình và miệt mài với các mạng xã hội dần dần thấy bản thân thật là cô đơn và cho dù có đi bất kỳ đâu nơi trở về vẫn là nhà tôi mới hiểu nơi bình yên nhất là nhà. Hai lăm tuổi tôi thấy mình sống quá ích kỷ chỉ biết nghĩ về bản thân mà không giúp được gì cho bố mẹ. Hai lăm tuổi tôi nhận ra mình đang không có gì ngoài những trải nghiệm. Hai lăm tuổi tôi vẫn lông bông một mình và đang già dần đi, tôi cũng muốn có một tình yêu trọn vẹn nhưng lại chưa tìm được bến đỗ. Hai lăm tuổi tôi thực sự thấy bản thân thiếu sót rất nhiều thứ.
Hai lăm tuổi tôi hối tiếc nhất ngày trước đã không chịu khó học thêm một số những kỹ năng mới, không chịu cầu tiến, quan trọng nhất là tôi đã không nghiêm túc học tiếng anh và tiết kiệm sớm hơn. Hai lăm tuổi tôi mới thấm được một chân lý có sức khỏe là có tất cả, còn với con gái có sắc đẹp thì có cơ hội. Nếu sớm biết được điều ấy tôi phải chăm chút bản thân thật tốt thì đã có những cơ hội gặp gỡ kết duyên nhiều hơn, việc làm cũng suôn sẻ hơn. Hai lăm tuổi tôi thấy mình cần phải nỗ lực chiến thắng nỗi sợ hãi của bản thân mới là quan trọng nhất. Hai lăm tuổi tôi nhận ra cũng đến lúc mình cần phải sống theo cách mình muốn, làm công việc mình yêu thích, đi tìm tình yêu cho chính mình sống thật hạnh phúc với tuổi hai lăm để thanh xuân không hối tiếc.
Theo blogradio.vn
Đêm tân hôn bàng hoàng, nhục nhã vì chồng "đánh bài ngửa", phanh phui quá khứ đen tối
Đêm tân hôn cuối cùng đã đến. Tôi vào phòng tân hôn chờ đợi rất lâu thì Nghĩa mới xuất hiện. Không ôm ấp, vuốt ve âu yếm tôi, Nghĩa nói với tôi bằng giọng lạnh lùng, hách dịch.
Tôi năm nay 28 tuổi. Sinh trưởng trong 1 gia đình giàu có, lại có được ngoại hình xinh đẹp, thu hút nên tôi được các chàng trai để ý, theo đuổi từ khi rất nhỏ. Mải mê yêu đương, tìm hiểu người khác phái, tôi xao nhãng học hành. Thành tích học tập của tôi suốt 3 cấp đều rất lẹt đẹt. Khi vào học đại học, tôi sống xa gia đình nên càng có nhiều cơ hội để yêu đương, hẹn hò.
Yêu nhau được 3 tháng thì tôi chuyển đến căn hộ của anh sống. Hình minh họa
Tôi quen biết Thanh, 1 thiếu gia học cùng trường ngay từ năm nhất đại học. Thanh là công tử ăn chơi có tiếng vì vậy khi yêu tôi, anh đưa tôi đến các cuộc vui thâu đêm suốt sáng. Yêu nhau được 3 tháng thì tôi chuyển đến căn hộ của anh sống.
Do nông nổi và không biết cách bảo vệ bản thân mình, tôi đã mang thai 2 lần trong thời gian yêu Thanh. Thấy cả 2 còn quá trẻ, chưa sẵn sàng cho cuộc sống gia đình, Thanh và tôi đều thống nhất sẽ bỏ đứa bé. 2 lần bỏ thai khiến tôi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Yêu Thanh được 2 năm, tận hiến cho anh, tưởng có thể cùng anh đi đến cuối con đường nào ngờ tôi đau đớn đến trào nước mắt khi phát hiện Thanh có người con gái khác. Níu kéo không thành, dày vò, trách móc anh không xong, tôi đành nhìn anh bước theo người khác.
Chia tay Thanh với vết thương lòng vẫn còn đang rỉ máu, tôi lao vào những cuộc tình chóng vánh chỉ vài ba tháng để quên hết muộn phiền. Nghĩ rằng mình "chẳng còn gì để mất" nên tôi rất dễ dãi trong chuyện ấy. Lần thứ 3 mang thai, tôi còn không biết rõ ai là bố của đứa trẻ. Đến gặp bác sỹ ở phòng khám, bác sỹ nói thành tử cung của tôi đã quá mỏng sau 2 lần nạo, hút thai, nếu tôi còn bỏ thêm lần nữa, tôi sẽ khó có con sau này. Tôi khóc và nói: "Xin bác cứ bỏ giúp cháu. Vì nếu giữ lại, cháu cũng không biết làm thế nào."
Sau khi ra trường, làm việc ở thành phố vài năm, tôi bắt đầu thấy mệt mỏi, áp lực nên đã nghe theo lời mẹ "về quê, xin 1 công việc nhàn nhã rồi bố mẹ kiếm cho 1 tấm chồng". Tôi với Nghĩa- chồng tôi bây giờ quen biết nhau qua mai mối. Nghĩa hơn tôi 2 tuổi, anh hiện là kỹ sư xây dựng. Nhìn bên ngoài, Nghĩa là người hiền lành, thật thà lại chịu khó làm ăn. Khi hẹn hò, anh cũng hết mực yêu thương, chiều chuộng tôi. Tôi quyết định lấy Nghĩa nghĩ rằng lấy được người chồng hiền lành, tử tế như anh tôi có thể sống an phận, quên đi quá khứ đen tối năm xưa. Bố mẹ tôi cũng hết sức ủng hộ chuyện của tôi với Nghĩa, bất chấp hoàn cảnh nhà Nghĩa rất khó khăn, không thể so sánh được với nhà tôi.
Đám cưới của tôi được tổ chức sau khi tôi quen Nghĩa được 3 tháng. Trong đám cưới, bố mẹ đã trao cho tôi khoản tiền 500 triệu làm của hồi môn cùng với một số lượng lớn vàng bạc, trang sức khiến cả 2 họ "lác mắt". Tôi mỉm cười hạnh phúc và nghĩ rằng cuối cùng hạnh phúc đã đến với mình.
Đêm tân hôn cuối cùng đã đến. Tôi vào phòng tân hôn chờ đợi rất lâu thì Nghĩa mới xuất hiện. Không ôm ấp, vuốt ve âu yếm tôi, Nghĩa nói với tôi bằng giọng lạnh lùng, hách dịch.
"Diễn đủ rồi. Tôi lấy cô nói thật chỉ vì tiền, hãy đối xử với tôi một cách tử tế", Nghĩa nói.
Không ôm ấp, vuốt ve âu yếm tôi, Nghĩa nói với tôi bằng giọng lạnh lùng, hách dịch. Ảnh minh hoạ.
"Anh nói gì vậy? Giờ chúng ta đã là vợ chồng, em có thể đưa hết tài sản cho anh nhưng anh đừng nói với em bằng cái giọng đấy", tôi đáp.
Nghĩa thấy vậy không thương, anh buông lời mắng tôi: "Tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ rằng tôi lấy cô vì yêu hay gì cả. Tôi chấp nhận lấy cô vì tôi cần tiền còn cô cần 1 tấm chồng. Còn chuyện ngày xưa cô yêu ai, ngủ với bao nhiêu thằng, phá thai bao nhiêu lần, đừng nghĩ tôi không biết gì. Đồ con đàn bà lăng loàn, ti tiện".
Thấy tôi khóc, dọa ly hôn, Nghĩa còn lên tiếng thách thức sẽ phanh phui tất cả chuyện quá khứ khiến tôi nhục nhã, không thể lấy được ai nữa. Mấy hôm nay, tôi buồn bã, đau khổ vô cùng. Tôi từng có quá khứ đen tối, đáng xấu hổ nhưng giờ, tôi muốn sống cuộc sống đơn giản, an phận cũng không được sao?
Theo ngoisao.net
Mạnh mẽ yêu, can đảm đối diện với trái tim mình Không phải tình yêu nào cũng đến được với nhau. Có những người cứ lặng lẽ đi bên đời nhau, nhưng chưa bao giờ gọi nhau bằng hai tiếng "người yêu". Có những tình yêu dù mãnh liệt vẫn không chiến thắng nổi sự sắp đặt của số phận. Tình yêu ấy vẫn cứ như dòng nước âm thầm chảy, tưới mát cho...