Hài hước và cảm động nghe teen “kêu gào” trong giá lạnh
Miền Bắc đang đi vào những ngày giá lạnh nhất. Thời tiết trở thành chủ đề “hot” được teen cập nhật liên tục. Chỉ lướt qua facebook, yahoo nghe teen “kêu gào” trong giá lạnh cũng có rất nhiều điều thú vị.
“Chúng ta chia tay nhé… chân tay em lạnh quá?”
Không cần ra đường, chỉ cần dạo qua facebook, status của teen người ta cũng có thể “thấu” được phần nào cái lạnh của Hà Nội bởi thời tiết đang là vấn đề “ nóng” được teen cập nhật liên lục.
“Rét quá, rét gì mà rét thế!”, “Thở ra băng rồi, Hà Nội ơi”, “Ôi ôi rét đậm rét hại 3-5 ngày nữa, không phải là c.hết rét đâu mà đến c.hết vì rét í…”, “rét như chưa bao giờ được rét huhu” … là những dòng status vừa thương vừa… hài, phàn nàn về thời tiết khắc nghiệt những ngày này. Có teen chốc chốc lại cập nhật nhiệt độ trong nhà và ngoài trời để so sánh, như một chiếc “nhiệt kế” ảo hữu dụng cho bè bạn. Có lẽ vì thế mà nhiều bạn trẻ kết luận: Muốn biết trời lạnh thế nào, có khi chẳng cần nghe thời tiết, vào facebook xem dân tình cập nhật cũng đủ.
“Xin chút nắng nào, lạnh quá.
Điều thú vị là, cùng một chủ đề lạnh, giới trẻ có vô số cách thể hiện thú vị. Một bức ảnh con mèo con ngộ nghĩnh được “bọc” kín trong áo ấm, để nhắc bạn bè ăn mặc ấm áp khi ra đường. Một cái nick được đổi tên cho hợp với mùa đông, một bài hát về mùa đông “không lạnh”, về mưa, về sương giá, một clip vui vui ấm áp… cũng là một cách để thở than.
Video đang HOT
Hài hước hơn, nhiều teen còn có những câu nói, tình huống giả định bất hủ để khắc hoạ thời tiết này: “Rét quá, chân tay lạnh lắm ấy. Nằm trong chăn mà mãi không ấm được… Có người bảo phải yêu đi. Có người yêu ấy mới thấy ấm áp trong lòng, ấm luôn chân tay. Chả lẽ phải đi tuyển người yêu ư huhu? Có người yêu, chắc cũng sớm chia tay, vì “em yêu ạ, chúng ta chia tay nhé… chân tay em lạnh quá!…”
“Lạnh quá, ai ôm mình đi”
Tuy hài hước, song vấn đề “người yêu” trong status trên cũng là vấn đề được teen hết sức quan tâm.
“Lạnh quá, ai ôm mình đi…” – Status vừa hóm hỉnh, vừa “khắc khoải” ấy của một bạn nữ nhanh chóng lôi kéo bình luận của bạn bè. Mọi người nhảy vào comment và cùng chia sẻ tình cảnh “cô đơn lẻ loi” trong giá lạnh. Câu chuyện cứ thế mà trở nên rôm rả.
Có nhiều cách để “thở than” về cái lạnh.
Trời càng rét, teen càng có cớ để mơ mộng về một cái “chăn 37 độ”, một cái ôm, một cái nắm tay hay một nửa của mình: “Chẳng ai nhắc mình mặc áo ấm, quàng khăn cả…”; Rét như chưa bao giờ được rét. Chăn 37 độ ở đâu nhỉ?”; “Em sợ lắm giá băng tràn mọi nẻo. Nhiều lúc muốn nhắn tin với ai đó cũng thấy khó. Dò khắp danh bạ, thở dài rồi thôi. Muốn ai đó nắm tay mình thật chặt”… là những dòng thở than đầy tâm trạng của những người đang cô đơn trên mạng xã hội.
Quả thực, trời lạnh như thế này, dường như ai cũng thích có đôi có cặp. Trong mắt những người đang đi tìm một nửa thì viễn cảnh giản dị “Ngồi nhà trùm chăn nhắn tin với người yêu” cũng đủ “thích” cho những ngày giá rét kỉ lục.
Thương cho thân phận “con cò”
Chỉ đi làm, đi học nhưng cũng đã đủ “liêu xiêu” vì giá lạnh, nhưng nhiều bạn trẻ thể hiện mình không hề vô tâm với những người xung quanh qua rất nhiều tâm sự xúc động trong mùa lạnh. Đó là nỗi lo lắng cho những người thân, gia đình ở quê cũng phải đối mặt với giá rét. Đó là tình yêu đối với mẹ cha đang vất vả làm lụng để nuôi mình ăn học. Đó là sự cảm thông, chia sẻ sâu sắc với những con người, số phận đang phải vất vả vật lộn với cuộc sống mưu sinh giữa lúc nhiệt độ ngoài trời thấp kỉ lục.
Chia sẻ trước cuộc mưu sinh vất vả của những người xung quanh.
“Chiều nay đi học về, thấy chị bán ngô dạo run lập cập, vừa run vừa bán hàng, tự nhiên thấy lòng nặng trĩu. Một bắp ngô 7 nghìn đồng, chẳng biết lời lãi được bao nhiêu, nhưng có lẽ chị ấy sẽ phải dầm mình trong giá rét đến đêm khuya… Mà chẳng biết chị ấy có bán được hết hàng không?” – một n.ữ s.inh viết trên facebook.
Nhiều bạn bè của cô đã vào comment, đồng cảm: “Nhìn họ để thấy mình thật may mắn, để thấy trân trọng những gì mình đang có”.
Chia sẻ những hình ảnh mưu sinh trong đêm lạnh Hà Nội, có teen đã xót xa thốt lên: “Mỗi đêm nằm trong chăn ấm nghe gió rít bên ngoài thấy rất thích. Nhưng đọc xong bài này bỗng thấy áy náy và xót xa”.
Những nỗi xót xa như thế như chứa nắng, chứa lửa, thêm một chút ấm áp tình người vào đời sống của những người trẻ.
Theo VietNamNet
Nhọc nhằn mưu sinh bằng "quán cơm bụi di động
Người Hà Nội vốn khá thân thuộc với những gánh hàng rong ngày ngày vẫn qua lại trên những con phố bán hoa quả, bún miến... Nhưng thời gian gần đây, ở một số điểm công cộng người ta còn bắt gặp những gánh cơm di động.
Một "quán cơm di động" ở gần Bệnh viện Việt Đức. (Ảnh: Phương Chi/Vietnam )
Cơ động
Mới tang tảng sáng, chị Lài đã tỉnh dậy. Sau khi và vội bát mì tôm nghi ngút khói được úp trong lúc... đ.ánh răng, chị xách làn, cuốc bộ ra chợ để bắt đầu công việc. Sà vào những hàng thịt, cá, rau... đã quá đỗi quen thuộc mỗi ngày, chị nhanh chóng lựa cho mình những thực phẩm thiết yếu để về nấu nướng.
Về đến nhà mới hơn 6 giờ, chị Lài đ.ánh thức chồng dậy để đi làm. Sau đó, người phụ nữ này cặm cụi nhặt rau, thái thịt và nấu nướng bên chiếc bếp than lúc nào cũng rực lửa.
Độ chừng 10 giờ, khi những món ăn đã hoàn tất, chị đem chúng cho vào những chiếc hộp nhựa, âu sành đã để sẵn trong chiếc khay nhựa lớn rồi chở đến cổng bệnh viện Ung bướu (bệnh viện K) bày bán.
Đa phần khách hàng của chị Lài đều là người nhà bệnh nhân và ở quê. Họ mua cơm của chị Lài cũng vì rẻ và tiện lợi. Rẻ là ở chỗ, cùng với một số t.iền như vậy, nhưng nếu mua trong hàng quán, chắc chắn sẽ không có nhiều thức ăn như của những người bán rong vì họ không phải trả t.iền thuê cửa hàng. Thêm vào đó, thức ăn do tay chị Lài nấu lại rất dễ ăn...
Anh Trần Văn Cừu (Lý Nhân, Hà Nam)-một thực khách thường xuyên của chị Lài cho hay, anh phải tá túc lại bệnh viện vì cơn bạo bệnh của vợ. Cửa hàng cơm bụi quanh bệnh viện cũng nhiều, song anh luôn đợi chị Lài bởi vừa rẻ, vừa ngon.
"Nói về vệ sinh thì bây giờ trong quán chắc gì đã khá hơn hả chú? Bây giờ chỉ có tự trồng rau, chế biến lấy thì may ra...," anh Cừu chép miệng khi nói về vệ sinh an toàn thực phẩm.
Bởi tính nhanh gọn và đơn giản nên cách bán cơm của chị Lài và một số người khác là rất linh hoạt. Người thì cho đồ đạc vào thúng, quẩy trên vai, người thì cho vào khay rồi bê... Khi có khách, họ đặt xuống đất và nhanh chóng đưa cơm, thức ăn, canh... vào hộp nhựa và không quên "đính kèm" một chiếc thìa nhựa, đôi đũa...
Nhọc nhằn
Theo quan sát của phóng viên Vietnam , những "quán cơm" này thường mọc gần một số bệnh viện, bên trong bến xe ở khu vực trung tâm thành phố - nơi mà những căn nhà mặt t.iền có giá thuê ngất ngưởng. Và, nó thường được sử dụng làm cửa hàng, cửa hiệu chứ không dành cho địa chỉ bán "cơm bụi."
Sau khi đã bán gần hết số cơm và thức ăn đem theo, chị Lài bảo với phóng viên-khi ấy đang trong vai một thực khách ngồi ăn trên vỉa hè-rằng nghề cơm bụi di động này vất vả lắm.
Quê chị Lài ở Khoái Châu (Hưng Yên), cuộc sống đồng áng vất vả, anh chị lại không có nghề phụ nên rất vất vả trong việc nuôi các con ăn học. Sau này, có mấy người cùng quê rủ lên Hà Nội buôn bán, chị Lài đã đi theo được vài năm rồi kéo chồng lên làm chung. Thế rồi, vợ đi buôn bán hoa, chồng đi làm cửu vạn nên cũng có đồng ra đồng vào, mua được xe máy để tiện đi lại và có t.iền cho con ăn học.
Mấy tháng trước, khi đi bán hàng qua một số bệnh viện, chị Lài thấy có một số người bán cơm di động. Thấy nghề này có vẻ kiếm ra t.iền hơn, chị quyết định chuyển nghề, cho dù biết sẽ vất vả hơn nhiều so với đi bán hoa rong.
Cái vất vả ấy, không chỉ là câu chuyện chuẩn bị hàng hóa ra sao, mà còn cả những lần bị lực lượng giữ trật tự công cộng "lùa" chạy "tuột dép." Thêm vào đó, nếu "lớ ngớ" mà lấn chiếm địa bàn hoạt động, cũng dễ xảy ra tranh chấp.
Một người bán cơm ở bệnh viện Việt Đức kể, khi mới bán hàng, chị đã sang trước cổng Bệnh viện Phụ sản Trung ương để "bầy hàng." Chưa ấm chỗ, chị đã được một người phụ nữ "nhắc khéo" về việc phải... dịch chuyển hàng hóa xuống đoạn vỉa hè khác cách xa cổng bệnh viện. Khi chị chưa kịp thực hiện, thì đã có một thanh niên nhìn "rất gớm" đứng cạnh khiến chị phải vội vàng làm theo.
Sau đó, chị lựa chọn "điểm đỗ" cho mình ở gần Bệnh viện Việt Đức [điểm nối ngã tư Phủ Doãn, Tràng Thi-pv], song ban đầu cũng khá dè dặt.
Chị Thành, một người bán "cơm bụi di động" ở bến xe phía Nam thì kể, có lần chị đã gặp những đối tượng "dặt dẹo" đến mua cơm, xong rồi đi thẳng mà chẳng trả t.iền, hoặc trả rất ít mà chị cũng phải "ngậm tăm" mà bán.
Tuy nhiên, cho dù vất vả đến mấy thì chị Thành cũng như nhiều người khác vẫn phải bê thùng cơm đi bán hàng ngày, cũng bởi nghề này đem lại cuộc sống khấm khá hơn cũng như giải quyết công việc cho họ trong những lúc nông nhàn./.
Theo TTXVN
Những người đếm t.iền…mỏi tay giữa phố đông Cứ cuối buổi trưa hoặc chiều muộn họ lại ngồi ở góc phố nào đó đếm cả một mớ t.iền dày cộp. Giờ đồng t.iền lẻ, những mệnh giá 500- 1.000đ dần trở nên vắng bóng trên thị trường. Thậm chí, trong một số đông người giàu có, những đồng t.iền lẻ dường như không còn trong khái niệm của họ. Vậy nhưng,...