Hài hước công sở trốn việc đi chùa
Sáng đến, chị Liên liên tục nhận được những tin nhắn đại loại như: “Chị ạ, em hôm nay ốm quá, chị cho em xin phép nghỉ nhé. Mai em đi làm trở lại bình thường”.
Cả phòng thi nhau nghỉ ốm
Sáng đến, chị Liên liên tục nhận được những tin nhắn đại loại như: “Chị ạ, em hôm nay ốm quá, chị cho em xin phép nghỉ nhé. Mai em đi làm trở lại bình thường”. Hay: “Chị ơi, nhà em có việc đột xuất, em phải về quê gấp, chị cho em xin nghỉ hôm nay nhé”. Những tin nhắn như thế chị Liên nắm được thóp rồi. Nhất định là đi chơi hay đi đâu đó đầu năm nên mới tính chuyện xin nghỉ đột xuất như vậy. Chứ ra Tết, gì mà cứ ốm hàng loạt. Hôm nay còn khỏe người, chưa có triệu chứng gì thì đùng một cái lại bị ốm là sao.
Công sở vắng tanh, chỉ mới được vài ngày sau khi khởi động lại công việc mà mọi người lại uể oải thế này khiến chị cảm thấy không hài lòng. Đầu năm mọi người hay có tâm lý ăn chơi đã, cứ từ từ rồi làm nên ai nấy đều kiếm lý do để tự cho bản thân thảnh thơi. Chỉ có chị Liên, thân làm sếp là mệt mỏi thôi. Đốc thúc nhiều thì nhân viên lại khó chịu, không hài lòng.
Có việc quan trọng chị phải gọi cho kế toán, mà hôm nay kế toán cũng nhắn là xin nghỉ ốm. Cứ mấy ngày nay, người ta thi nhau nghỉ ốm. Chị Liên đến khổ tâm, đau hết cả đầu. Chị gọi điện thì kế toán bảo đang nằm liệt giường.
Lộ tẩy vì ảnh trên Facebook
Video đang HOT
Ngồi nhìn phòng vắng, chị Liên thở dài. Thật ra, cái chuyện đầu năm người ta uể oải cũng phải nhưng mà nếu không lấy lại tinh thần ngay thì dễ đi xuống. Năm nay kinh tế càng khó khăn, không có chuyện chậm tiến, chỉ có chuyện cố gắng và phát triển. Ăn Tết xong tưởng phấn khởi làm việc, ai ngờ, ai nấy đều mệt mỏi, khó chịu, lười làm hẳn. Xem ra có mình chị là khỏe nhất.
Ngồi nhìn phòng vắng, chị Liên thở dài. Thật ra, cái chuyện đầu năm người ta uể oải cũng phải nhưng mà nếu không lấy lại tinh thần ngay thì dễ đi xuống. (ảnh minh họa)
Từ ngày đi làm đến giờ cũng được mấy hôm, chưa có hôm nào là không có người nghỉ. Chị ngồi thơ thẩn ở văn phòng, lướt facebook, vào hết của người này, người kia xem ảnh. Chẳng ngờ, chị vào facebook của mấy người quen, họ chụp cảnh đi chùa thì lại thấy hình của nhân viên mình ở đấy. Chị tá hỏa khi thấy mấy cô cậu nhân viên của mình đều có mặt trong đám đó, chỉ là họ đứng từ xa. Trong FB của họ không có gì, có lẽ đã cảnh giác không dám đăng ảnh lên. Nhưng ai ngờ, bạn này kéo bạn kia, nên trong cái đám bạn bè trên FB của chị Liên thì tất nhiên chị có thể phát hiện ra. Nhưng có điều họ không ngờ tới, chị lại ngồi một chỗ mà xem ảnh trên FB trong tình huống này. Chỉ là nhân viên nghỉ hết, nên chị mới rảnh rỗi và làm ra cái việc có ích như vậy.
Chị lập tức gọi điện cho nhân viên với lời cảnh báo: “Tôi nhìn thấy cô cậu đi đâu rồi, cô cậu có về ngay không thì bảo, tôi sẽ phạt nặng vì hành vi này. Còn không thì sẽ cho thôi việc, không thể có cái kiểu nói dối trắng trợn như vậy được”.
Hôm sau nghe nói chị Liên đã tạm đình chỉ công tác với hai người trong số đó. Do là, trong năm, thành tích làm việc của họ chưa cao, đầu năm lại còn tính chuyện dối trá. Thế nên chị bực và có biện pháp cứng rắn.
FB có hai mặt của nó là vậy, đừng tưởng là giấu được vì một lúc nào đó sẽ vô tình lộ ra ở FB của một người khác. Tốt nhất là không nên chụp ảnh hình nếu như muốn giấu ai đó. Còn không thì chắc chắn bị phát hiện.
Câu chuyện của cơ quan chị Liên cũng là một chuyện nhỏ nhưng vấn đề trốn việc đi chơi hội hay chùa chiền chẳng phải là chuyện hiếm. Tình trạng này thì chỉ có sếp hiểu, nhân viên hiểu. Tuy nhiên công việc vẫn là công việc, việc công việc tư cần phân minh rõ ràng. Không nên vì việc tư mà lơ là việc công. Chúc chị em đầu năm có khí thế làm việc và gặt hái được nhiều thành quả hơn nữa!
Theo VNE
Em đi giữa mùa xuân nỗi nhớ
Mùa đã gói kỉ niệm vào trong nỗi nhớ, trong đôi mắt em.
Một sáng mùa xuân, điệu đà vì khóm cúc vẫn rực sắc vàng trước ngõ. Mùa đón đợt gió se sắt sao khéo vừa cho em thôi buộc tóc lên cao, sáng ra phố với mái tóc dài thả nhẹ buông phủ bờ vai. Trời xám màu ủ ê cơn mưa bụi lất phất, nghe lạnh giá xôn xao tìm về. Em lại khoác thêm tấm áo bông mềm có túi bởi em biết để đôi tay mình vào đâu khi con phố vắng anh...
Mùa nồng nàn ở lại với mùi sơn còn thoảng từ nhà ai đầu ngõ, với những chậu hoa cúc vàng, thạch thảo ra Giêng rồi vẫn còn nở thắm như đã hứa với người vun trồng chăm bón bấy lâu. Và mùa cũng chỉ lạnh vừa đủ se sắt thôi để người ta tha thiết nắm tay nhau đi về giữa phố. Còn em đan cài đôi tay mình trong những niềm mơ.
Đi giữa mùa xuân, chợt thấy lòng nhung nhớ thật nhiều. Muốn tìm về những tháng ngày hò hẹn, ghé qua hàng kem Tràng Tiền để cùng xuýt xoa vị ngọt lạnh của ly kem sữa, sau đó thì thong dong tản bộ trên con phố ngập sắc ánh đèn. Phố cũng mỉm cười nhìn những lúc chúng mình ngồi tán dóc hệt như hai đứa bạn thân anh ạ. Dẫu biết chặng đường phía trước còn dài, có lắm những khó khăn và thử thách đón đợi, cuộc đời vốn dĩ đâu dễ dàng tròn vẹn như những gì ta mơ. Nhưng có anh ở bên, luôn thương yêu và ân cần chăm sóc nên hãy làm tròn cuộc đời này từ chính trái tim ta.
Em nhẹ bước trong niềm mơ, chậm rãi đi giữa mùa xuân không tuổi (Ảnh minh họa)
Mùa đã gói kỉ niệm vào trong nỗi nhớ, trong đôi mắt em. Mùa chợt lạnh cho em thấy mình cần một vòng ôm, mông lung những ấm áp của những ngày được vỗ về che chở, mùa lất phất hạt mưa cho thương yêu ướt át và mùa cũng biết em đủ lớn để biết cách lau khô. Dù góp nhặt những tháng ngày trong veo kỉ niệm thì em vẫn không thể nào lấp đầy khoảng vắng những ngày anh xa, nhưng tình yêuđã chia trái tim của em thành hai miền xúc cảm anh ạ, một bên là nỗi nhớ, một bên là tin yêu.
Những ngày mùa xuân lại muốn rũ bỏ đi vài thứ, em không mang theo những nỗi buồn, lo lắng hay những vụn vặt gom nhặt rồi gửi lại hết thảy theo tờ lịch cũ. Để rồi thêm một ngày mới là lại thêm những ngọt ngào thương yêu. Và để mùa xuân lại căng đầy nhựa sống, rạng rỡ và tươi mới như tự ngàn năm rồi vẫn thế phải không anh?!
Bước trên phố, vui ngắm những cánh hoa mà chú công nhân khéo sắp đặt trên vỉa hè, ngắm những dòng xe cộ thư thái đứng chờ đèn đỏ chuyển xanh, những con người thân quen, những câu chuyện còn đọng lại góc quán cà phê, trà nóng. Cảm như mình đã thấm chút vị của Cố đô nên cũng dịu dàng mơ mộng lắm. Vẫn biết có người đang hẹn hò nhau sáng xuân, có ai đó diện váy áo xinh tươi, thẹn thùng e lệ lúc đưa tay đón nhận những đóa hồng tuyệt đẹp. Cũng có ai đó trao nhau thanh socola ngọt lịm trong ngày của tình nhân. Và phố có em - nhẹ bước trong niềm mơ, chậm rãi đi giữa mùa xuân không tuổi, em không đua đòi, cũng chẳng ghen tỵ với ai cả, bởi định nghĩa hạnh phúc trong em bình dị hơn thế rất nhiều. Em mở chiếc điện thoại, mỉm miệng cười hiền lúc đọc dòng tin nhắn: "Nhớ em lắm, Bảo à!"
Theo VNE
Vợ sinh non mà con vẫn đủ tháng Từ ngày gặp cho đến ngày cưới cô ấy chưa đầy 6 tháng rưỡi, vậy mà giờ vợ tôi đã sinh con... Xấu chàng thì hổ ai, nhưng cực chẳng đã giấu mãi trong lòng tôi cũng không chịu nổi. Bố mẹ tôi làm nông nghiệp bình thường, nhà cũng chỉ đủ ăn. 20 tuổi, bố mẹ dồn dạy tiền cho tôi đi...