Hài hước chuyện ‘anh cả’ ghen tuông vì bị ‘tụt hạng’
Tuấn khó chịu ra mặt, việc bị… “tụt hạng” xuống vị trí thứ 2 làm anh bứt rứt và sinh ghen tuông với con.
Tuấn khó chịu ra mặt, việc bị… “tụt hạng” xuống vị trí thứ 2 làm anh bứt rứt và sinh ghen tuông với con (Ảnh minh họa).
Đức Tuấn và Thùy Linh yêu nhau gần 5 năm mới làm đám cưới, thế nhưng tình yêu của họ không vì thế mà bị thời gian làm cho phai nhạt. Tuấn nổi tiếng là chàng trai chiều chuộng người yêu và lãng mạn vô cùng, anh chăm sóc Linh như chăm sóc một em bé. Về phần Thùy Linh, cô cũng không phải cô gái yếu đuối đến mức khi nào cũng sống “ký sinh” vào người yêu, ngược lại cô rất chăm chỉ và đảm đang. Bạn bè ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của họ.
Nhưng tình yêu đẹp đến mấy khi bước vào cuộc sống gia đình cũng nảy sinh ít nhiều vấn đề, Tuấn và Linh cũng không phải ngoại lệ. Hai người cưới nhau chưa bao lâu thì Linh có bầu, sinh con. Vốn rất thích trẻ con nên Linh dồn hết sự chăm chú vào con, cả ngày chỉ ngồi nghĩ xem cho nó ăn gì, uống sữa gì, mặc gì đẹp, đồ ngon đồ lạ nào mới xuất hiện là Linh rước về cho con. Trong khi cả năm trời từ khi sinh, đến món ăn mà chồng thích nhất, Linh cũng không có thời gian làm một lần.
Tuấn khó chịu ra mặt, việc bị… “tụt hạng” xuống vị trí thứ 2 làm anh bứt rứt và sinh ghen tuông với con. Có hôm vừa đi làm về nhìn thấy vợ đang vén hai “trái đào xuân” cho con ăn. Tuấn hậm hực:
- Em chiều nó ít thôi, suốt ngày quấn lấy mẹ! Cho cai sữa đi!
- Mới được một tuổi mà – Linh tròn mắt ngạc nhiên.
- Một tuổi cai được rồi, ăn sữa ngoài thêm vào cho đủ dinh dưỡng chứ – giọng Tuấn hừng hực khí thế.
- Hả…? Linh thốt lên một tiếng rõ to rồi không nói không rằng tiến lại gần, đặt tay lên trán chồng gật gù nói giọng mỉa mai – Uhm, cũng hơi sốt thật!
Thái độ của vợ khiến Tuấn càng điên tiết. Cũng bởi tính “sĩ diện” không dám nói thẳng với vợ khiến Tuấn đau đầu mãi. Biết mình lóng ngóng vụng về, lại sợ vợ vất vả nên trước khi Linh sinh con, Tuấn đề nghị thuê giúp việc nhưng Linh không đồng ý với lý do không thích có người lạ ở nhà: “Em muốn không gian này chỉ có chúng mình và con”, cô khẳng định. Chiều vợ, Tuấn không nài nỉ thêm nữa. Nhưng mới sinh một đứa mà Linh đã cho anh ra rìa thế này thật không chịu đựng nổi. Cuối cùng, sau nhiều lần thể hiện thái độ mà thấy Linh dường như “bánh bơ” hết, Tuấn đành giở nốt bài cuối cùng. Tối tối thấy Linh chuẩn bị tắm cho con, Tuấn ngọt ngào nham hiểm:
- Để anh tắm cho!
Linh còn chưa kịp hiểu là hiện tượng gì thì đã nhận thêm “mệnh lệnh” nữa từ chồng:
- Em chuẩn bị quần áo cho anh, tiện là lượt cho anh mấy cái sơ mi! Là cho khéo khéo vào!
Thấy Linh bế cho cho uống sữa, Tuấn cũng tranh giành:
- Đưa đây anh cho con ăn, em vụng quá, để bình như thế thì con sặc mất!
- Anh…! – chưa kịp cáu tiết vì mấy câu vô lý từ chồng, cả năm trời nay có thấy nói thế bao giờ. Linh lại nghe Tuấn nhõng nhẽo:
- Vợ đấm lưng, mát xa cho anh đi, làm việc nhiều mỏi cơ quá.
Sẵn mệt mỏi và bực tức, Linh cãi:
- Anh ở nhà cả ngày, làm gì mà kêu mỏi….
- Thế em có làm không thì bảo? Nằm cả ngày thì cũng mỏi chứ sao? Em không làm thì để anh ra ngoài thuê người khác làm vậy!
Tuấn ửng đỏ mặt nhìn Linh hậm hực mát xa cho mình, thi thoảng ấm ức cấu anh một cái rõ đau.
Con vừa nằm ngủ, Linh khoan khoái đặt mình xuống giường thì nghe Tuấn gào lên:
- Em là áo thế này mà cũng là à? Vai áo vẫn còn nhăn nheo đây này! Có làm tí việc cũng không xong – Giọng Tuấn xen lẫn sự bực dọc – Mà thôi, đi lấy cho anh cốc nước, nấu nướng kiểu gì mà mặn khủng khiếp! Trong người mệt mỏi vì cả ngày chăm con, làm việc, nằm xuống giường trong sự bực mình vì hành xử vô lý của Tuấn, Linh giả vờ nhắm mắt ôm con ngủ, trong đầu cô xuất hiện ngàn câu hỏi với thái độ lạ lùng của chồng. Không để Linh phải đợi lâu, tưởng vợ đã ngủ say, Tuấn ngồi dậy thơm vào má vợ một cái thật nhẹ rồi thì thầm: “Cái thằng tiểu tử này nó… có gì thu hút mà đến ngủ em cũng ôm nó, chẳng ôm anh. Em… em chỉ là của mình anh thôi, biết chưa Nấm (biệt danh Tuấn đặt cho Linh từ ngày hai người yêu nhau)?”.
Nghe đến đó, nước mắt Linh chảy dài trên má mà cô cố giữ không cho mình sụt sịt thành tiếng, nếu không Tuấn sẽ lại hốt hoảng, sẽ lại hỏi cô có chuyện gì mãi không thôi. Đúng là cả năm nay, đến cái áo cô cũng chẳng có thời gian giặt cho chồng nói gì đến nấu những món ăn anh thích. Rồi Linh lại mỉm cười trong lòng vì nghĩ lại những biểu hiện ghen tuông của Tuấn khi bị vợ cho ra rìa suốt thời gian qua. Suy nghĩ miên man khiến Linh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, trong lúc đang chuẩn bị đi làm, thấy chồng vẫn làm bộ lạnh lùng, Linh tinh nghịch chu môi cho chồng hôn tạm biệt. Đoạn, cô ghé sát mặt ôm lấy cơ ngực săn chắc của chồng, đỏ mặt thì thầm.
- Em thề, em hứa, em đảm bảo… em chỉ chiều con hết hôm nay thôi. Tối nay em sẽ là của anh.
Video đang HOT
Tuấn hớn hở xoa đầu vợ, cơ mặt giãn ra mỉm cười “lên giọng” yêu sách:
- Tối nay anh muốn ăn sườn chiên tỏi vợ nấu. Cả năm nay rồi ấy….
Theo VNE
Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 5)
Thùy Lâm nhìn Khánh đầy hờn giận: "Thật tiếc, trái tim em đã trao về một người khác mất rồi..."
2h sáng, Khánh trằn trọc. Câu chuyện buổi tối, lời "cánh báo" của Tuấn là anh khó ngủ. Khánh mở cánh cửa ban công, bước ra ngoài đó đứng để hít thở bầu không khí trong lành của đêm. Khánh đưa mắt nhìn toàn bộ khu chung cư rồi chợt giật mình khi nhận ra phía dưới sân, trên chiếc ghế đá, Thùy Lâm ngồi ở đó.
Khánh vội vã bước xuống sân không quên cầm theo chiếc áo mỏng. Đi từ phía sau, Khánh nghe rõ tiếng Thùy Lâm khóc nức nở. Người cô run lên, đôi tay giữ chặt lấy miệng để ngăn không cho tiếng khóc bật lên thành lời. Khánh lưỡng lự không biết mình có nên tiến tới hay không. Đôi khi trong cuộc đời, có những nỗi buồn mà người đó muốn giấu thật kĩ để không ai nhìn thấy. Biết đâu đó Thùy Lâm không hề muốn Khánh nhìn thấy cô trong bộ dạng này. Cũng giống như Khánh, có những nỗi đau anh chỉ muốn giữ cho riêng mình.
Nhưng rồi Khánh không cầm lòng được khi thấy người con gái nhỏ nhắn đó òa khóc. Anh bước tới gần, khẽ choàng lên vai Thùy Lâm chiếc áo mỏng. Khánh ngồi xuống, kéo Thùy Lâm gục vào bờ vai anh. Cô cứ thế khóc mà không cần biết rằng người đang ôm mình là ai. Thùy Lâm khóc ướt đẫm vai áo của Khánh. Phút giây ấy, Khánh thấy lòng mình thật xót xa. Anh muốn biết điều gì đó đã xảy ra với cô gái luôn mỉm cười này? Điều gì ghê gớm tới mức làm tổn thương một cô gái mạnh mẽ nhiều như thế?
Thùy Lâm dần nguôi ngoai, cô im lặng nằm gọn trong vòng tay của Khánh. Tới lúc này, Thùy Lâm mới ngước lên nhìn gương mặt Khánh. Tiếng Thùy Lâm nói trong nghẹn ngào:
Khánh ngồi xuống, kéo Thùy Lâm gục vào bờ vai anh. Cô cứ thế khóc mà không cần biết rằng người đang ôm mình là ai. (Ảnh minh họa)
- "Sao giờ này anh còn chưa ngủ? Sao anh biết em ở đây?"
Khánh hơi sững người lại khi nghe Thùy Lâm nói trìu mến như vậy. Từ khi quen nhau tới giờ, Khánh và Lâm thường xưng hô rất khách sáo. Dường như đã có một bước tiến lặng thầm trong mối quan hệ của hai người. Tự bao giờ, Khánh thấy tim mình nhói đau khi nhìn Thùy Lâm khóc, từ bao giờ, Thùy Lâm bình yên trong vòng tay Khánh?
- "Anh không ngủ được ra ban công hóng gió và nhìn thấy em đang ở dưới này. Trời khuya ngồi ngoài này em sẽ lạnh đấy".
Đã lâu lắm rồi Khánh mới nói những câu tình cảm đó dành cho một người con gái mà không phải An. Khánh thấy ấm áp lạ thường. Thùy Lâm gạt nước mắt, cố lấy lại sự mạnh mẽ vốn có của mình:
- "Chán thật đấy, em đã không muốn khóc trên phòng vì sợ các anh sẽ nghe thấy. Vậy mà cuối cùng vẫn bị... tóm sống thế này".
Khánh khẽ mỉm cười vì cách chống chế của Thùy Lâm. Anh rất muốn biết điều gì xảy ra với cô gái này nhưng anh kiềm chế lại vì anh biết Thùy Lâm đang muốn giấu đi.
- "Em có chuyện buồn à?"
Thùy Lâm dựa đầu vào vai Khánh nhiều hơn nữa, có vẻ như cô đang cần một người ở bên để vơi bớt đi cảm giác trống trải lúc này. Thùy Lâm đánh cặp mắt nhìn về phía xa xăm:
- "Vâng, có một câu chuyện thật buồn..."
Không hiểu cái động lực nào khiến Khánh cái hành động ngay sau đó. Anh vòng tay qua người Thùy Lâm, ôm lấy cô và rồi thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, Khánh đặt lên trán Thùy Lâm một nụ hôn:
- "Chuyện buồn nào rồi cũng qua thôi em. Hãy luôn mỉm cười em nhé, vì khi ấy... trông em rất đẹp".
Gương mặt của Thùy Lâm không bộc lộ chút cảm xúc nào. Cô ngây người ra vì hành động quá bất ngờ của Khánh. Thùy Lâm bẽn lẽn:
- "Cảm ơn anh, cho em mượn bờ vai anh một chút nhé".
Khánh im lặng và xiết chặt vòng tay hơn để cho Lâm khỏi lạnh. Thành phố về đêm, những giọt sương rơi ướt áo... Khánh vẫn ngồi đó ôm Thùy Lâm, trong khi đấy, Thùy Lâm đã ngủ ngon lành trên vai anh. Khánh nhẹ nhàng bế Thùy Lâm lên phòng, đặt cô vào giường và kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người cho cô. Khánh ngồi ngắm Thùy Lâm. Gương mặt xinh xắn của Thùy Lâm hôm nay vương một nét buồn không giấu nổi. Khánh đưa tay vén những lọn tóc vương trên gương mặt ấy sang một bên. Anh khẽ khàng đặt lên trán Thùy Lâm một nụ hôn nữa và thì thầm:
- "Ngủ ngon em nhé".
Khánh trở về căn phòng của mình khi trời bắt đầu có những tia sáng le lói. Khép cánh cửa phòng Thùy Lâm lại, Khánh thấy tim mình đau. Khánh thấy sợ vì anh biết, dường như anh yêu... Có một điều Khánh không hề hay biết, nụ hôn đó Thùy Lâm biết. Anh đã vô tình gieo vào lòng Thùy Lâm một hoài vọng...
*****
Thùy Lâm thấy người đau như có ai đánh và không tài nào nhấc mình dậy nổi dù phía bên ngoài tiếng Tuấn đã léo nhéo:
- "Đồ mèo con ngủ nướng, giờ này mà còn không dậy đi làm à? Dậy mau đi đồ mèo con..."
Tuấn lúc nào cũng khiến người khác phải bật cười dù trong lòng nặng những ưu tư. Thùy Lâm mệt mỏi bước về phía cửa. Tiếng khóa chỉ vừa lách cách vang lên, Tuấn đã đẩy vội bước vào:
- "Làm gì mà anh gọi mãi mới mở cửa vậy? Ôi, giờ vẫn còn ngủ này, đáng yêu quá đi thôi nhưng muộn giờ làm rồi đấy cô nương ạ".
Tuấn vừa nói vừa đưa tay béo má của Thùy Lâm. Nghe Tuấn nói, Thùy Lâm mới hốt hoảng nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Cô nàng ba chân bốn cẳng lao vội vào nhà tắm để chuẩn bị đồ đi làm. Nhìn cảnh đó, Tuấn phì cười:
- "Cứ bình tĩnh em ơi, lát mà đến muộn anh sẽ gặp sếp em xin cho. Đừng có quýnh quá mà ngã ra đó thì khổ"
Tuấn trêu trọc khiến cho Thùy Lâm mở cánh cửa nhà tắm ra, mắt nhìn hình viên đạn trong khi miệng vẫn trắng xóa bọt của kem đánh răng. Nhìn Thùy Lâm trong bộ dạng đó khiến Tuấn càng ôm bụng cười.
Khánh tránh mặt Thùy Lâm, sự lạnh lùng của anh khiến tim cô đau nhói (Ảnh minh họa)
- "Đã ai nói với em rằng trông em luộm thuộm thế này rất đáng yêu chưa".
Mặc cho Thùy Lâm tức tối, Tuấn vẫn tếu táo như vậy. Tuấn tiến đến chiếc giường ngủ của Thùy Lâm, gấp cho cô nàng chiếc chăn mà cô vừa tung ra rơi quá nửa xuống đất. Và rồi Tuấn giật mình khi nhìn trên giường, chiếc áo của Khánh còn vương lại. Trong đầu Tuấn xuất hiện hàng loạt câu hỏi. Tuấn thấy mặt mình nóng bừng: "Lẽ nào đêm qua họ..."
Thùy Lâm xong xuôi mọi việc bước ra, Tuấn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và gây cười như mọi khi:
- "Đi thôi nào tình yêu ơi, từ nay anh sẽ đèo em đi làm cho ra dáng một cặp đôi nhé".
- "Em và anh không phải là..."
- Này, em có nhất thiết phải dội gáo nước lạnh vào anh khi vừa mới sáng ra không? Hơn nữa anh có lòng tốt mà, với lại trước sau gì em chẳng yêu anh".
Tuấn hích nhẹ vào người Thùy Lâm ra điều thách thức. Khôn nhịn được cười, Thùy Lâm buộc phải bỏ đi gương mặt đang tốt tỏ ra nghiêm nghị của mình:
- "Anh tự tin thái quá rồi đấy".
- "Ơ, em không tin à, rồi em sẽ yêu anh thôi. Vì anh quá đẹp trai và ga lăng mà... Nào, đi thôi...".
Thùy Lâm đi xuống tầng hầm để xe, cung đường ngắn đó vẫn khiến cô phải đối diện với Khánh. Thùy Lâm khẽ nhoẻn miệng cười nhưng Khánh làm mặt lạnh quay đi. Cô cảm thấy hụt hẫng, chỉ mới đêm qua, người đàn ông đó còn là chỗ dựa cho cô, còn hôn lên trán cô một nụ hôn thật ấm áp vậy mà giờ như hai người xa lạ vậy sao?
Thùy Lâm đứng ngây người nhìn cái dáng tất tả của Khánh bước đi phía trước. Tim cô bỗng nhói đau!
*****
3 ngày liên tiếp, Thùy Lâm nhận thấy Khánh tránh mặt cô. Cô muốn hỏi vì sao anh làm như vậy nhưng sự kiêu hãnh không cho phép Thùy Lâm làm thế. Những lần chạm mặt vội vã, những cái nhìn đầy trách cứ hững hờ trao... Thùy Lâm thấy ngột ngạt và khó chịu.
12h đêm, khung chung cư lộng gió. Thành phố dù ồn ào nhưng về đêm vẫn còn đọng lại nơi đây chút yên bình. Thùy Lâm ngồi trên chiếc ghế, tay cầm áo của Khánh và suy nghĩ miên man. Thùy Lâm đặt nhẹ tay lên chiếc áo và nhớ về đêm hôm ấy. Cái đêm mà cô gần anh thêm một chút nhưng cô còn cách trái tim của anh xa quá.
Thùy Lâm đã muốn mang trả chiếc áo này cho Khánh như một cái cớ để gần anh nhưng không thể. Cô thấy có gì đó cứ ngăn mình lại, một khoảng cách vô hình giữa hai người không rõ tự bao giờ đã hình thành như vậy.
Thùy Lâm nén một tiếng thở dài để thấy lòng thôi nhức nhối khi nghĩ về Khánh:
- "Em không ngủ à? Ngồi ngoài này về đêm không tốt đâu".
Thùy Lâm giật mình khi nhận ra đó là giọng nói của Khánh. Cô quay đầu nhìn lại, hình ảnh Khánh đứng đó trong không gian tĩnh mịch của đêm cùng với nụ cười làm bao nhiêu tủi hờn của cô trong mấy ngày qua bỗng nhiên vụt mất.
- "Anh cũng chưa ngủ à?"
- Uhm, anh thấy khó ngủ nên xuống đây".
Khánh dừng mắt lại ở chiếc áo mà Thùy Lâm cầm trên tay. Thấy vậy Thùy Lâm bối rối:
- "Lúc tối em định mang nó trả cho anh nhưng ngại nên thôi, giờ xuống đây ngồi sợ lạnh nên em tiện cầm luôn xuống ấy mà".
Khánh không nói gì chỉ nhoẻn miệng cười. Gương mặt Thùy Lâm bắt đầu trùng xuống:
- "Anh Khánh..."
- "Em nói đi"
- Có phải mấy ngày hôm nay anh tránh mặt em không? Em thấy anh xa lạ quá"
Khánh quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm. Cô ngượng ngùng quay đi:
- "Nếu có điều gì đó khiến anh phật lòng thì em xin lỗi..."
- "Hôm đó, đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?"
Khánh hỏi một câu không liên quan tới chủ đề mà hai người đang nói. Còn Thùy Lâm, cô cúi gằm mặt xuống sau câu hỏi đó của anh:
- "Đó là về mẹ. Mẹ em vừa bị chú dượng đánh phải nhập viện. Em cảm thấy tổn thương nhiều lắm. Mẹ em đã vất bỏ em ở lại để đi tìm hạnh phúc riêng, tại sao mẹ em lại không sống hạnh phúc, tại sao mẹ em lại khổ sở như vậy vì ông ta".
Khánh toan kéo Thùy Lâm lại để cô dựa vào nhưng Thùy Lâm gạt đi nước mắt và cứng rắn trở lại.
- "Đừng làm thế! Nếu ngày mai anh lại nhìn em và quay đi thì đừng làm như vậy với em hôm nay".
Thùy Lâm đứng dậy, cô nhìn sâu vào đôi mắt Khánh. Có một nỗi hờn trách cứ trào lên trong đôi mắt ấy (Ảnh minh họa)
Thùy Lâm không dám đối diện với Khánh mà quay mặt đi chỗ khác. Khánh cất lời:
- "Em biết chuyện của anh rồi đúng không. Anh và An... đã từng là vợ chồng. Anh cảm thấy sợ vì anh đã từng làm khổ một người con gái rất yêu anh. Anh không còn muốn yêu ai thêm nữa. Anh phải chăm sóc cho An cả đời này. Vì thế anh muốn thu mình lại...
- "Anh sợ anh sẽ rung động hoặc ai đó rung động vì anh?"
Khánh không ngờ Thùy Lâm lại dũng cảm để hỏi anh điều đó. Khánh lảng tránh:
- "Tuấn là một chàng trai tốt, cậu ấy tưởng là tưng tửng vậy thôi nhưng thực ra là người sống nội tâm và rất tình cảm. Anh thấy em và cậu ấy hợp nhau đấy. Ở bên Tuấn em sẽ không phải khổ".
Thùy Lâm đứng dậy, cô nhìn sâu vào đôi mắt Khánh. Có một nỗi hờn trách cứ trào lên trong đôi mắt ấy:
- "Thật tiếc là trái tim em đã thuộc về người khác mất rồi. Nhưng có lẽ anh nói đúng, em nên thử nghĩ về anh Tuấn xem sao. Chí ít thì anh ấy luôn cố gắng để làm cho em cười. Cảm ơn anh về chiếc áo..."
Thùy Lâm đẩy vào tay Khánh chiếc áo và rồi vội vã bước lên phòng. Khánh có thể cảm nhận được sau sự quay lưng ấy Thùy Lâm đang khóc. Đó là điều mà Khánh sợ nhất, anh sợ một người con gái khác phải khóc vì anh...
Khánh đứng tần ngần nhìn theo dáng mảnh mai của Thùy Lâm. Trên ban công, Tuấn đã nhìn và nghe thấy mọi điều...
(Còn nữa)
Theo VNE
Vợ cưới tôi chỉ để kiếm một đứa con Vợ lấy tôi chỉ là để kiếm một đứa con rồi ly hôn và về sống với người tình đồng tính của cô ấy. Tôi còn nhớ, cách đây 1 năm, khi tôi bắt đầu lấy vợ, ai cũng khen tôi là người may mắn, hạnh phúc khi lấy được cô vợ vừa xinh, vừa giỏi giang. Mọi người nhìn vợ chồng tôi...