Hãi hùng với những ‘quái chiêu’ vạc.h mặ.t chồng ngoạ.i tìn.h
Trong ba cái sự ghen của phụ nữ thì ghen chồng đi với người phụ nữ khác là cái ghen bạo liệt nhất. Tâm lý người vợ nói chung là thích độc chiếm chồng, không muốn san sẻ người đàn ông của mình cho bất cứ ai. Để giữ chồng, không ít các bà vợ đã phải vắt óc nghĩ ra những chiêu độc để phát hiện ra tang chứng mà các ông chồng đi “tòm tem” bên ngoài. Nhiều chuyện cười ra nước mắt từ những bà vợ quái chiêu này.
Bắt chồng ngồi ngâm vào chậu nước ấm, bí mật đo lượng chất lỏng trong chiếc áo mưa sau mỗi lần hai vợ chồng “giao ban”…là những chiêu quái dị có một không hai mà các bà vợ “sư tử Hà Đông” đã áp dụng. Họ đã khiến cho các ông chồng, vốn là “chủ nhân” của những chiếc ba.o ca.o s.u hoàn toàn trở nên ngờ nghệch trước chúng…
Chậu nước ấm nổi váng
Trang làm trong ngành truyền thông. Tuấn, chồng cô là dân kỹ thuật nhưng tâm hồn lại không hề khô khan chút nào. Mặc dù lấy được vợ đẹp và tài giỏi nhưng Tuấn không bỏ được tật mê gái. Bạn bè chơi với Tuấn ai cũng biết cái tật mỗi lần uống rượu vào là không kiểm soát được hành vi của mình.
Từ trước khi lấy nhau, Trang đã biết Tuấn mắc phải cái tật này và đã từng hơn một lần ghen lồng ghen lộn vì Tuấn cả gan “liếc mắt đưa tình” với một cô bạn lẳng lơ của mình. Biết Tuấn mắc tật mê gái nhưng Trang không bỏ được Tuấn. Duyên phận và tình yêu đã buộc họ lại với nhau. Lấy nhau, công việc, con cái của vợ chồng Trang đều ổn. Duy chỉ cái tật “hám gái” của Tuấn là khiến Trang mất ăn mất ngủ. Lúc nào Trang cũng bị ám ảnh cái thói trăn.g ho.a của Tuấn, mặc dù chưa một lần nào cô “bắt tận tay, day tận mặt” chuyện trai trên gái dưới của chồng.
Để kiểm soát chồng, mỗi lần Tuấn đi đâu về, lúc nào Trang cũng đón ở cửa để “ngửi chồng”. Nếu không có mùi lạ thì Tuấn mới được vào nhà. Chưa hết, khi vào nhà, quần áo của Tuấn thay ra phải qua tay cô kiểm tra mới được cho vào máy giặt. Nếu hôm nào nhỡ phát hiện ra hiện tượng lạ trên quần áo Tuấn thì y như hôm đó gia đình họ xảy ra chiến sự. Có lúc Trang còn vạch quần của chồng ra để xem chỗ kín của chồng, thậm chí cô còn ngửi để kiểm tra tang chứng.
Thời gian mới sinh con, đang ở cữ phải kiêng khem nên Trang càng lo lắng nhiều hơn. Cô tuyên bố với Tuấn: “Anh mà léng phéng với con nào, tôi mà biết thì tôi sẽ cắt đấy!”. Đúng vào dịp Trang nghỉ sinh thì cơ quan Tuấn tổ chức liên hoan cho anh em đi Mai Châu, Hòa Bình. Mặc dù đã dặn dò đe nẹt chồng đủ thứ nhưng đến khi Tuấn trở về nhà sau chuyến đi xa, Trang vẫn bắt chồng ngồi vào chậu nước ấm để kiểm tra “độ chung thủy”.
Không ít bà vợ nghĩ ra chiêu độc để phát hiện tang chứng chồng ngoạ.i tìn.h. Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tuấn hoàn toàn bất ngờ trước “biện pháp” kiểm tra chồng của vợ. Mặc dù không hề biết tác dụng của chậu nước ấm kia nhưng khó chịu vì thái độ o ép đe nẹt của vợ nên Tuấn không chịu ngồi. Nhưng Trang thì không vừa, cô lu loa lên rằng lợi dụng lúc cô sinh con cho anh, anh đã phản bội cô. Rằng “nếu anh không chịu ngồi vào em sẽ ôm con nhảy sông Hồng cho xong”…
Thấy vợ làm dữ, Tuấn đành phải nghe theo. Nghĩ mình đã tắm rửa sạch sẽ nên dấu tích sa ngã với cô gái Thái đêm qua sẽ không còn nên Tuấn mạnh miệng nói: “Vì chiều em mà anh ngồi đấy. Lần này mà không thấy gì thì đừng có mà nghĩ oan cho anh nữa!”.
Nói rồi Tuấn ngoan ngoãn bước vào chiếc chậu nước ấm to đùng mà Trang chuẩn bị sẵn. Tuấn thì ngồi thu lu trong chậu như đứ.a tr.ẻ, còn Trang như nhà khoa học ngồi soi mặt nước trong chậu như soi vi khuẩn qua kính hiển vi. Ngồi được khoảng 5 phút, tự dưng Trang lu loa khóc lóc thảm thiết. Cô chỉ vào lớp váng nổi lên trên mặt chậu mà chì chiết chồng: “Anh bảo anh oan à. Oan mà thế này à. Oan thì cái thứ váng này là cái gì đây hả…hu hu”.
Hóa ra Trang tự mày mò tìm hiểu trên các diễn đàn mạng nên đã học được chiêu bắt quả tang việc tòm tem của chồng theo cách này. Khi người đàn ông sử dụng ba.o ca.o s.u trong quan hệ tìn.h dụ.c, nếu ngâm “của quý” vào nước ấm thì chất nhờn từ ba.o ca.o s.u dính vào chỗ kín sẽ bong ra và nổi lên.
Chờ lời “thú tội trước bình minh”
Hà Linh (giáo viên dạy tiếng Anh tại Hà Nội) cũng có độc chiêu kiểm soát của chồng không kém gì Trang. Mạnh là bác sĩ, hay phải đi trực đêm nên lúc nào Linh cũng nơm nớp chồng trốn đi “ăn nem chả” bên ngoài. Để “quản” chặt chồng, Linh đưa ra quy định: Cứ ba ngày vợ chồng sẽ “giao ban” một lần. Mỗi lần giao ban xong, Linh là người trực tiếp cởi áo mưa. Cô thận trọng cởi “áo mưa” để đảm bảo “chất lỏng” của chồng không bị rơi ra ngoài. Xong cô bí mật cầm chiếc thước để đo lượng chất lỏng đó.
Trong suy nghĩ của Linh, vì đều đặn giao ban ba ngày một lần nên chất lỏng trong áo mưa sau giao ban lúc nào cũng phải bằng nhau. Kinh nghiệm cũng cho Linh thấy suy nghĩ đó là đúng, vì lần nào lượng chất lỏng trong ba.o ca.o s.u chồng mặc cũng đều bằng nhau.
Nhưng rồi cuộc đời chẳng bao giờ đúng như ý mình. Hôm đó, như mọi lần, Linh lại lấy thước đo lượng chất lỏng trong áo mưa của chồng thì nó lại ít hơn hẳn, chỉ bằng một nửa mọi lần. Linh run lên vì giận. Cô cầm chiếc ba.o ca.o s.u đang thõng xuống và bắt chồng thú tội: “Trời ơi, con nào đã lấy đi một nửa thế này hả chồng. Tôi thì suốt ngày ở nhà làm ô sin để rồi phải nhận lấy kết cục này đây!”. Nói rồi, Linh ném thẳng chiếc ba.o ca.o s.u đó vào chồng và òa khóc nức nở.
Mặc cho Mạnh giải thích rằng “con người ta có lúc này lúc khác, cái ấy cũng tùy thời điểm mà nhiều hay ít chứ không phải như em nghĩ”, nhưng Linh vẫn không tin. Cô khăng khăng bắt chồng “thú tội trước bình minh”. Mạnh tức sôi người nhưng chẳng biết làm thế nào để thay đổi được suy nghĩ quái đản của vợ.
Theo Phunutoday
Hãi hùng thông gia khẩu chiến, con rể thẳng tay tát mẹ vợ
Trong khi tôi cố gắng để can ngăn thì chồng tôi chỉ đứng nhìn với ánh mắt tức giận. Mẹ chồng tôi điên lên chỉ thẳng tay vào mặt thông gia: "Bà cút. Tôi cấm bà bước chân vào nhà này một lần nào nữa". Mẹ đẻ tôi cũng không vừa, gạt phắt tay mẹ chồng tôi còn "tặng kèm" thêm cái tát. Thấy vậy chồng tôi lao ngay lại giơ tay táng thẳng vào mặt mẹ vợ rồi thản nhiên đỡ mẹ anh ta.
Nguyên nhân của sự việc xuất phát từ chuyện bất đồng trong cách chăm cháu của hai bà thông gia, mẹ tôi và mẹ anh. Ngày tôi sắp sinh con, vì mẹchồng tôi còn bận công tác không nghỉ được nên vợ chồng bàn nhau đón mẹ đẻ tôi dưới quê lên giúp đỡ. Mẹ chồng tôi làm nhân viên trong khoa sản của một bệnh viện còn vài năm nữa mới được về hưu, còn mẹ đẻ tôi dưới quê làm ruộng nên có nhiều thời gian rảnh. Kế hoạch nhờ mẹ tôi lên chăm cháu cũng được mẹ anh nhiệt tình đồng ý, thậm chí còn vui mừng ra mặt vì không ảnh hưởng đến công việc của mình.
Mẹ chồng vốn trẻ hơn mẹ đẻ tôi đến cả chục tuổ.i, suy nghĩ lối sống cũng khác nhau. Vậy nên, hầu như mọi tình huống có thể xảy ra tôi cũng đã lường trước. Ngay khi mẹ tôi lên thành phố, mọi thứ như đồ đạc trong nhà, lối ănuống ứng xử tôi đều dặn dò mẹ tỉ mỉ. Tránh trường hợp để mẹ chồng tôi phải phiền lòng hay gièm pha, khinh nhà quê không biết ý.
Mới đầu mẹ chồng tôi cũng có vẻ mãn nguyện, bởi mẹ tôi làm mọi việc rất chu toàn. Từ ngày tôi sinh, cả bà và con trai không một đêm nào phải thức để trông nom cháu. Chiều nào đi làm về cũng nhìn thấy cháu sạch sẽ thơm tho chỉ việc ẵm bồng, hít hà mùi hương thơm của cháu. Cơm nước nóng hổi sẵn chờ, chỉ việc tắm táp và ngồi vào bàn ăn.Thương mẹ vất vả, nhưng thấygia đình yên ổn thế tôi cũng mừng thầm.
Mẹ tôi vốn người ở quê nên vẫn còn giữ nhiều quan niệm kiêng cữ, từ ngày con gái đẻ bà thường cho tôi một chế độ ăn riêng. Điều này tưởng mẹ chồng tôi biết nên bà không nói, chỉ lẳng lặng mua thức ăn và làm xong mang vào phòng cho con gái. Chuyện bắt đầu từ một bữa trưa cuối tuần, hôm đó mẹ chồng tôi nghỉ việc. Thấy con dâu đã cứng cáp nên bà có ý bảo ra ngoài dùng bữa chung.
Lúc tôi trong phòng đi ra thấy hai bà trò chuyện rất vui vẻ, thấy con gái, mẹ tôi liền đứng dậy bưng ra một bát đồ ăn riêng. Đang cười nói, bỗng mặt mẹ chồng tôi sa sầm ngay lại hỏi: "Sao bà mua thức ăn không mua nấu luôn cho cả nhà?". Mẹ tôi giải thích là gái đẻ cần tẩm bổ riêng thì mẹ chồng tôi bốp chát: "Tôi làm trong viện sản, tiếp xúc với khoa học tôi biết. Các bà dưới quê chẳng được mở mang đầu óc gì cả, giờ gái đẻ chúng nó chẳng phải kiêng cữ hay riêng chung gì hết. Nhà có thế nào ăn thế, chỉ có sẵn tiề.n bày đặt tốn kém".
Bữa ăn hôm đó mẹ tôi cứ cúi gằm mặt không nói gì, thỉnh thoảng len lén đưa tay lau nước mắt. Thương mẹ, nhưng tôi không muốn làm to chuyện mà để mọi thứ êm xuôi. Tưởng đâu "một sự nhịn chín sự lành", vài ngày sau lại có biến. Bé nhà tôi bị lên mẩn ngứa, mẹ đẻ tôi chạy đôn đáo khắp nơi tìm xin lá khế chua về tắm. Đúng lúc mẹ chồng tôi đi làm về, thấy thông gia cầm nắm lá khế vào cổng bà đã la lên: "Chị hái là khế làm gì thế? Nhà có trẻ nhỏ, chị mang về khác nào rước sâu bọ vào nhà. Thôi đưa đây em vứt cho". Nói chưa dứt lời, mẹ chồng tôi đã giành lấy nắm lá khế trong tay thông gia để vứt vào thùng rác.
Quá bất ngờ, mẹ đẻ tôi sẵng giọng: "Cháu bị ngứa, tôi phải chạy tìm khắp nơi để về tắm cho cháu. Chứ tôi đâu có rảnh hơi rước rác về nhà...". Mới nghe đến thế mẹ chồng tôi lại vội vàng tỏ ra hiểu biết: "Bà không biết rồi, tắm lá giờ là phương pháp nhà quê. Áp dụng chỉ rước họa vào người, bà không làm trong viện lại không đọc báo bao giờ nên bà chưa biết đấy thôi". Nói đoạn, mẹ chồng tôi lôi trong túi xách ra chai sữa tắm dành cho trẻ nhỏ giơ lên cho mẹ tôi xem. Bà cưới đắc chí như thể vừa khai sáng được đầu óc cho thông gia vậy.
Nhìn mẹ đẻ chịu ấm ức, tôi chỉ biết khóc. Nhiều lần như thế, tôi đem chuyện nói với chồng mình. Nhưng chẳng hiểu mẹ tôi đã nói gì, lần nào anh cũng gạt đi và nói tôi đừng cổ súy cho những việc làm phản khoa học, rồi lại hại con.
Hôm rồi con tôi bị ốm mấy ngày, mẹ chồng cứ nói bóng gió rằng tại bà ngoại không biết chăm nên cháu mới ốm thế. Mẹ tôi giận quá nói nhà quê sao chăm bằng người thành phố, mẹ chồng tôi nghe vậy nhảy dựng lên trách thông gia bảo thủ, dỗi vặt. Mấy ngày con ốm là mấy ngày không khí gia đình tôi như đóng băng, không ai nói với ai câu nào.
Cả nhà nghỉ làm để chăm một đứ.a tr.ẻ nhưng chẳng khá hơn, đành đưa bé đến bác sĩ. Bé bị viêm phế quản, nguy cơ xuống phổi nên phải nhập viện. Xót cháu, hai bà quay sang trách móc nhau. Mẹ tôi trách thông gia: "Bà không để tôi cho cháu uống mật ong hấp lá, không đã chẳng nên nỗi". Thì mẹ chồng tôi cũng chẳng vừa: "Cháu nó bị thế này, có khi tại bà mà ra. Những lúc tôi đi vắng không biết bà đã nhét gì vào mồm nó nữa, tội nghiệp cháu tôi". Chồng tôi đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ không vui ra mặt, còn ném về phía mẹ tôi cái nhìn như kiểu: "Bà im mồm đi, làm con tôi ra nông nỗi này còn già mồm".
Ngày con tôi ra viện, mẹ đẻ tôi vội vàng bưng nồi nước lá lên phòng xông cho cháu để giải độc. Thấy vậy, mẹ chồng tôi chẳng nói chẳng rằng bưng chậu nước hất toẹt vào nhà vệ sinh. Miệng mắng mẹ tôi xa xả: "Cháu nó ốm thế bà còn không tha, muốn hại chế.t cháu tôi nữa à?". Mẹ tôi nước mắt nước mũi giàn giụa: "Bà bảo tôi hại chế.t cháu bà là sao? Nó là cháu của mình bà chắc? Nó là do con tôi đẻ ra, tôi còn xót gấp trăm lần bà. Bà bảo bà hiểu biết nhưng bà còn ngu lắm, người ta bảo cháu bà ngoại thì còn chắc chắn chứ cháu bà nội thì chưa chắc đâu mà bà vỗ ngực cháu mình...". Chính tôi cũng không ngờ mẹ mình lại nói ra những lời như thế.
Trong khi tôi cố gắng để can ngăn thì chồng tôi chỉ đứng nhìn với ánh mắt tức giận. Mẹ chồng tôi điên lên chỉ tay thẳng vào mặt thông gia: "Bà cút. Cút ngay cho tôi, tôi cấm bà bước chân vào nhà này một lần nào nữa". Mẹ đẻ gạt phắt tay mẹ chồng tôi ra, không hiểu thế nào bà lại tặng thêm cái tát. Thấy vậy chồng tôi lao ngay lại giơ tay táng thẳng cái tát vào mặt mẹ tôi và đỡ mẹ anh dậy.
Tôi choáng quá, không thể tưởng tượng nổi tại sao một con người có ăn học, thường ngày vẫn cư x.ử t.ử tế như chồng tôi lại có thể ra tay tát cả mẹ vợ của mình. Tôi không biết có phải mẹ chồng tôi đã "bơm" gì vào đầu anh không hay chỉ là hành động bột phát của một kẻ bám váy mẹ. Sau lần đó mẹ tôi bỏ thẳng về quê, gia đình tôi thì lẳng lặng không ai nói với ai câu nào. Thương mẹ, thương đứa con bé bỏng tội nghiệp mà giờ tôi không biết phải theo ai?
Theo Afamily
'Độc chiêu' dụ chồng lười làm việc nhà Đàm phán, vận động hành lang thay thậm chí thực hiện chính sách "cây gậy và củ cà rốt" là những "độc chiêu" để dụ chồng lười tự nguyện làm việc nhà. Có lẽ chúng ta đều nhận ra, phần lớn các ông chồng thích gọn gàng, sạch sẽ và mọi thứ ở đúng trật tự, nhưng họ lại không muốn đóng góp...