Hãi hùng chuyện tán gái tuổi 40
Gần 40 tuổi, bước đường công danh cũng đã thành, cũng đã có một chỗ đứng trong xã hội nhưng nói về một gia đình lại là điều vô cùng khó khăn.
Tôi vốn đã quên khái niệm lấy vợ, lập gia đình nhưng những lời giục giã, những câu nói đầy áp lực của gia đình cứ đè nặng lên vai tôi.
Là con trai trưởng trong gia đình, tôi thực sự sợ mỗi lần bố mẹ nói &’mày không định có con nối dõi cho bố mẹ à?’. Bố mẹ tôi sốt ruột từ khi tôi bước sang tuổi 30, ai cũng nói tôi phải làm gương cho các em. Dù là, gia đình tôi có cả 2 cậu em trai ở dưới nhưng phận làm con trưởng, không thể không lấy vợ. Ấy vậy mà, tới tận bây giờ, khi đã 40, tôi cũng chẳng tìm được ai, nói đúng hơn là tôi không còn hứng thú với chuyện tìm hiểu hay tán tỉnh cô nào đó.
Trước đây, tôi cũng đã từng yêu, yêu say đắm một người con gái, nhưng mà vì hoàn cảnh, do bố mẹ tôi không ưng cô gái này nên chúng tôi chia tay. Ngày đó, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại bỏ cô ấy. Căn bản, vì bố mẹ tôi phản ứng dữ dội quá, và khi đó tôi còn trẻ, cũng không muốn làm căng để bố mẹ phiền lòng. Thế nên, tôi quyết định từ bỏ em, làm cho em đau đớn tột cùng.
Cũng không hiểu vì sao, từ đó tới giờ, tôi luôn nghĩ, người chồng vũ phu kia của em chính là do tôi. Chính tôi đã đẩy em vào con đường đó, phải lấy một người mà em chỉ yêu trong vòng vài tháng. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn đau khi nghĩ về em. Giống như, tội lỗi này là do tôi gây ra. Chính tôi đã làm cho cuộc đời em bi thương đến vậy.
Trước đây, tôi cũng đã từng yêu, yêu say đắm một người con gái, nhưng mà vì hoàn cảnh, do bố mẹ tôi không ưng cô gái này nên chúng tôi chia tay. (ảnh minh họa)
Từ đó đến nay, hễ gặp người con gái nào là tôi lại sợ mình sẽ làm tổn thương họ. Tôi luôn nghĩ, nếu như ngày nào đó, tôi lại gieo đau thương cho người ta thì sao? Cứ nghĩ như vậy, vả lại cảm thấy có lỗi với người yêu cũ nên tôi chẳng có cảm hứng tán tỉnh ai, yêu thương ai.
Bố mẹ tôi giục nhiều đâm ra chán. Nói mãi con trai cũng vẫn như khúc gỗ. Mặc dù với người ngoài thì tôi là một gã đàn ông thành đạt, chỉ là họ luôn băn khoăn, tôi đã có tất cả rồi sao vẫn chưa chịu lấy vợ. Phải chăng là có uẩn khúc gì. Có người còn hài hước nghĩ tôi là &’gay’.
Video đang HOT
Mãi đến gần 40 tuổi, khi mà con trai đã bị thúc quá nhiều mà không có tín hiệu gì, mẹ tôi mới chủ động tính chuyện mai mối. Có một lần mẹ van xin tôi đi gặp một người con gái, người này có lẽ là quá lứa nhỡ thì giống như tôi. Tôi từ chối không được, đành chấp nhận. Đúng là, cái cảnh mời nhau đi uống nước, ngồi nói với nhau vài ba câu chuyện, rồi hỏi này hỏi nọ thật là mệt mỏi. Tôi bây giờ đã quá cái tuổi tán tỉnh. Chỉ là mai mối, gặp người nào thấy ưng ưng mắt thì cưới. Nhưng mà, tôi lại không thể làm được điều đó. Tôi cũng muốn tìm hiểu xem người đó như thế nào, gia cảnh ra sao, tính tình ra sao. Nghĩ đó lại là một chặng đường dài, sao tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Thật ra, cái chuyện vợ con bây giờ với tôi quả thật là áp lực. Nghĩ đến cảnh đi tìm ai đó rồi tán tỉnh, đưa nhau đi cà phê, đi xem phim, nói những lời ngọt ngào, nhắn tin tình cảm mà tôi khiếp.(ảnh minh họa)
Có lần, gặp một cô bạn, cô này ra sức giới thiệu cho tôi một người, nói rằng, người này rất hợp với tôi, ăn nói dễ nghe lại còn xinh xắn. Gặp rồi thì tôi chẳng thấy ưng ý chút nào. Không hiểu sao, tôi không thích những cô gái ăn mặc sexy, son phấn quá lòe loẹt trước mặt tôi, với lại cách ăn mặc của cô này có phần hơi lố, quá tuổi, cứ phải gồng mình lên chứng minh bản thân mình là xinh đẹp này nọ…
Thật ra, cái chuyện vợ con bây giờ với tôi quả thật là áp lực. Nghĩ đến cảnh đi tìm ai đó rồi tán tỉnh, đưa nhau đi cà phê, đi xem phim, nói những lời ngọt ngào, nhắn tin tình cảm mà tôi khiếp. Không biết đàn ông ở lứa tuổi như tôi có hiểu được tâm trạng của tôi lúc này hay không. Chứ thật tình, tôi cảm thấy hãi hùng cảnh đó lắm. 40 tuổi rồi ai còn đi tán gái, tán làm sao được gái đây? Mà lấy bừa một người thì coi như là liều mạng, vì sau này, biết người đó ra làm sao. Nói chung, tôi rất sợ tìm hiểu, tán gái, nhưng lại sợ lấy nhầm vợ khi đã quá già rồi, làm sao bỏ được nữa nếu như hai người không hợp nhau.
Áp lực quá, biết thế này, ngày xưa quyết lấy người yêu cũ, biết đâu giờ cả hai đều hạnh phúc…
Theo Khampha
Trai 40 tuổi, ngại yêu, ngại cưới
Tôi quyết định chẳng yêu đương, chẳng cưới xin gì hết, cái gì đến thì nó đến, còn nếu không đến được thì mình cũng phải chấp nhận, coi đó là số phận thôi.
Tôi sắp có biệt danh là trai ế vợ. Mà có khi ế thật vì đã 40 tuổi đầu, tôi thật sự không còn hứng thú gì với chuyện yêu đương, tán tỉnh ai cả. Trong tay cũng có chút của cải, chẳng phải là nhiều nhưng cũng không phải quá ít. Chẳng lẽ, một người đàn ông đã 40 tuổi rồi lại không có được cho mình một cơ ngơi để còn tính chuyện tương lai.
Công việc ổn định, ngoại hình cũng gọi là tạm được, trông đàn ông, nam tính, chỉ là, những nếp nhăn đã bắt đầu hằn lên khuôn mặt. Nhìn tôi có vẻ từng trải của một người đàn ông chịu nhiều sóng gió trong cuộc đời, người ta vẫn bảo vậy. Có vẻ, tôi già hơn tuổi một chút và đó là nhược điểm khiến tôi không có được cảm tình của các chị em. Hoặc là người ta chê tôi già, nhìn như ông cụ nên chẳng ai đoái hoài gì.
40 tuổi, bạn bè giục, người thân giục thì khỏi phải nói rồi. Nhưng mà giục mãi thì chán. Đến tuổi này, họ chỉ biết đến tôi với hình ảnh một ông cụ non, sáng dậy tập thể dục, rồi đi làm, tối về nhà lại lao đầu vào công việc.
40 tuổi, bạn bè giục, người thân giục thì khỏi phải nói rồi. Nhưng mà giục mãi thì chán.(ảnh minh họa)
Hồi tôi chuyển cơ quan, có một cô bạn sinh năm 83, chưa có người yêu. Mọi người thấy tôi cũng chưa có gì, ai cũng ngạc nhiên vì tuổi này lẽ ra phải có vợ con đề huề rồi chứ. Tôi nói chưa có gì họ còn không tin, có người còn âm thầm tìm hiểu đời tư của tôi qua các mối quan hệ để biết chắc rằng, tôi là &'trai tân'. Khi đã biết được sự thật đúng như tôi nói, họ bắt đầu lên kế hoạch mai mối tôi với cô gái sinh năm 83.
Cô này nhìn không được xinh xắn, noi shcung là bình thường., ăn nói cũng không được duyên cho lắm, ngoại hình có vẻ nhỏ con. Nói chung, về ngoại hình thì cô ấy không hợp ý tôi, vì có thể không phải tôi chê bai gì cô ấy cả, chỉ là tôi không thích, vừa vào đến chỗ nào đó đã dính vào một cuộc tình chẳng ra đâu vào đâu, rồi người ta lại cười cho. Mình là người có tuổi, nên giữ thể diện với các anh chị em kém tuổi mình.
Họ mai mối, tôi ghi nhận tình cảm của họ, cũng là vì họ muốn đôi bên được kết tóc se duyên khi mà cả hai chưa có gì. Thôi thì phải nên cám ơn họ mới đúng...
Họ mai mối, tôi ghi nhận tình cảm của họ, cũng là vì họ muốn đôi bên được kết tóc se duyên khi mà cả hai chưa có gì. Thôi thì phải nên cám ơn họ mới đúng... (ảnh minh họa)
Nhưng mà, ở tuổi này rồi, thú thực, tôi chẳng hứng thú với cái gọi là tán tỉnh ai đó. Có cô em trong phòng chơi với tôi, cứ bảo tôi là có thích chị ấy không, nếu mà thích thì anh phải chủ động, phải nhắn tin, gọi điện thường xuyên, phải tặng hoa, phải thể hiện sự lãng mạn. Rồi cô em còn bảo, chị ấy có vẻ cũng ưng anh rồi đó...
Nói gì thì nói, tôi đã từng trải qua chuyện tán tỉnh yêu đương, cũng từng trải qua cảm giác đau khổ khi thất tình, cũng từng bị phụ tình, cũng đã yêu, nhưng mà bây giờ, khi đã 40 tuổi, tôi chẳng còn màng đến chuyện ấy nữa. Ngại cái kiểu &'em đang làm gì, ăn cơm chưa, có đi xem phim với anh không?'. Ngại cái kiểu &'anh đang đứng trước cổng nhà em, em xuống anh nhờ tí việc nhé' và tặng một bó hoa. Những trò ấy tôi làm cả rồi, giờ lặp lại thấy sến sến và thấy mình không còn hợp tuổi. Tôi còn nghĩ, chẳng may ai nhìn thấy mình như vậy thì họ cười cho, bảo &'ông già rồi mà còn lãng mạn'.
Thì thật ra, người ta bảo, chắc là do tôi chưa yêu ai, chưa thích ai, chưa gặp ai hợp với mình nên mới vậy. Chứ nếu mà yêu rồi thì chẳng vấn đề gì. Cũng có thể là tôi chưa tìm được người con gái như ý, nhưng mà tuổi này rồi, tìm đến bao giờ nữa. Tôi cũng chán cái chuyện yêu đương, vợ con, vì căn bản, kiếm một người mình yêu thì quá khó, nhưng lấy một người vợ qua mai mối chỉ vì mình quá già càng chán hơn.
Thì thật ra, người ta bảo, chắc là do tôi chưa yêu ai, chưa thích ai, chưa gặp ai hợp với mình nên mới vậy. (ảnh minh họa)
Hôm rồi, mẹ tôi dắt về nhà một cô gái. Tôi còn tưởng đó là học trò của mẹ đến chơi, hóa ra không phải. Chẳng hiểu mẹ tìm được ở đâu cô gái đó, cũng không rõ lai lịch thế nào, nói là có người quen giới thiệu, mẹ ưng lắm nên đưa về nhà, mời cô ấy dùng bữa, nhân tiện gặp mặt tôi. Không phải tôi khó tính nhưng tôi rất dị ứng với cái kiểu người ở đâu đâu về nhà mình ăn cơm lại với mục đích mai mối thế này. Nên cả bữa cơm, tôi không dành cho cô này một cái nhìn thiện cảm, ngoài câu nói 'em cứ tự nhien trò chuyện với mẹ anh'. Cô nàng chắc cũng ái ngại vì thấy tôi không tỏ ra gì cả, chắc họ nghĩ tôi đã 40 tuổi rồi nên chẳng kén chọn nữa, phải tính chuyện vợ con đi thôi. Tôi thì chẳng kén, chẳng chọn, chỉ là, cái gì tôi không thích mà cứ ép tôi thì dù thế nào cũng không có kết quả gì. Sau lần ấy, cô này không dám bén mảng gì tới nhà tôi nữa...
Tôi quyết định chẳng yêu đương, chẳng cưới xin gì hết, cái gì đến thì nó đến, còn nếu không đến được thì mình cũng phải chấp nhận, coi đó là số phận thôi. Bây giờ, tôi chẳng được trai tráng như xưa, con gái cũng có màng tới tôi đâu. Mai mối rồi người ta không thích thì cũng phiền. Có trai trẻ thì họ lấy chứ ai đi lấy một ông cụ như mình. Đúng là, qua cái tuổi thanh niên rồi, việc tán gái không còn là sở trường, cũng không còn là việc nằm trong kế hoạch của tôi nữa. Cưới vợ cũng là việc quá ngại với tôi lúc này. Thôi thì đành chấp nhận, không cưới thì thôi...
Tôi đành mang tiếng là trai ế...
Theo Khampha
"Tụi tui cũng ế mắc chết đây nè..." Anh bạn tôi than thở: "Mấy cô, mấy chị cũng chê tụi tui nghèo, mần không đủ ăn ở đó mà đèo bồng! Tụi tui cũng ế mắc chết đây nè". Chị chủ tịch Công đoàn bất ngờ xuất hiện ở nhà trọ khiến anh em hết hồn. Ai cũng đinh ninh công ty sắp sửa cắt giảm lao động. May quá, lần...