Hai giám thị chông chênh say nắng tình
Anh dồn tôi vào một góc tường và nói: “Hình ảnh của em đã làm cho anh đau khổ hai năm nay, tim anh lại càng dằn vặt hơn khi biết em đã có bến đỗ và anh chỉ là người bên lề trong trái tim em. Em có thấy là em rất nhẫn tâm với cuộc đời anh không?”. Tôi vụt chạy khỏi anh, chạy giữa cơn mưa đang giận dữ. Tôi ước gì được cơn mưa làm trôi chảy hết những kí ức về anh trong tâm trí tôi, phá vỡ những dòng phù sa của anh trong trái tim tôi.
Năm 2008, tôi và anh gặp nhau trong kì thi tốt nghiệp cấp ba.Khi đó, tôi vừa mới ra trường còn anh thì đã có bảy năm trong nghề. Gặp anh lúc ở nhà xe, xe của anh đặt gần xe tôi. Hôm ấy mưa rất to. Từ phòng hội đồng đến phòng coi thi cách nhau hai dãy lầu. Hai người xa lạ coi chung phòng thi số 24.
Hôm đó là ngày đầu tiên thi môn văn, anh và tôi chẳng ai biết tên ai, dạy môn gì, công tác ở trường nào. Anh làm giám thị hai lên đánh số báo danh trước còn tôi làm giám thị một phụ trách đề thi. Sau khi phát đề xong, anh kéo ghế giáo viên ra mời tôi ngồi một cách lịch sự rồi anh nhẹ nhàng xuống ngồi ở góc cuối lớp. Thỉnh thoảng nhìn nhau nhưng không ai dám nói gì chỉ có ánh mắt là bị cơn mưa ngày hôm đó phát hiện.
Anh không dấu nổi cảm giác của “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy”. Tôi bối rối trước sự điềm đạm, nhẹ nhàng của anh. Cuối giờ thu bài xong, anh nói “mưa to lắm cô giáo ơi! coi chừng ướt hết bài thi lấy áo mưa của anh trùm về có gì chiều mang lên lại cũng được”. Tôi vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của anh.
Cơn mưa càng lúc càng to, tôi về nhà nghỉ mà ướt hết quần áo. Tôi vừa đến là thấy anh đứng đó từ lúc nào. Đôi môi tím ngắt run run mời tôi đi ăn trưa. Cơn mưa dường như ủng hộ chúng tôi, âm thanh của tiếng mưa nhường cho tiếng cười nói của đôi bạn trẻ trong một quán ăn phở cuối con đường.
Video đang HOT
Năm 2009, tôi và anh không hẹn mà gặp lại coi thi chung trong một trường. Trời năm nay không mưa nhưng cái nắng gắt gao ở Bình Thuận cũng làm cho cái nhíu mày của ai đó hướng về người khác rõ nét hơn. Anh nói: ” Nắng làm cho lồng ngực anh rộn ràng, xao xuyến và má em hồng hơn cô giáo ơi!”. Tháng sáu trời không mưa, chúng tôi cũng vui vẻ nói chuyện nhưng có lẽ là chưa ai dám nhìn thẳng vào mắt của ai…
Năm 2010, mùa thi lại đến. Tôi nhớ câu nói của anh một năm có năm mùa, xuân, hạ, thu, đông và mùa thi. Mới đầu tháng năm mà những cơn mưa năm nay đã bắt đầu nặng hạt. Tình cờ tôi và đám bạn tham dự tiệc cưới của một đồng nghiệp. Người yêu của anh bây giờ lại là một đồng nghiệp dạy cùng trường với tôi. Ngồi cùng bàn anh cũng nhẹ nhàng kéo ghế ra mời tôi ngồi nhưng ánh mắt của hai người có vẻ xa lạ hơn trước.
Khi tan tiệc, vào nhà xe của nhà hàng. Anh dồn tôi vào một góc tường và nói: “Hình ảnh của em đã làm cho anh đau khổ hai năm nay, tim anh lại càng dằn vặt hơn khi biết em đã có bến đỗ và anh chỉ là người bên lề trong trái tim em. Em có thấy là em rất nhẫn tâm với cuộc đời anh không?”. Tôi vụt chạy khỏi anh, chạy giữa cơn mưa đang giận dữ. Tôi ước gì được cơn mưa làm trôi chảy hết những kí ức về anh trong tâm trí tôi, phá vỡ những dòng phù sa của anh trong trái tim tôi.
Nếu như hôm ấy đừng mưa.
Nếu như hôm ấy đừng đưa nhau về.
Nếu như người yêu của anh bây giờ không phải là đồng nghiệp trường tôi.
Và nếu như gặp lại anh trong kì thi tốt nghiệp 2011 tôi sẽ nói với anh: “Nếu chúng mình có thành đôi lứa chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau”.
Theo Vietnamnet
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...