Hai đường thẳng song song!
Có ai đó đã bảo rằng: Mỗi người sống trên đời phải yêu ba lần thì mới đến bến bờ hạnh phúc…
Vậy mà với tôi chỉ một lần biết đến cảm giác ấy đã không thể nào dứt ra được.
Tôi và anh là đôi bạn thanh mai trúc mã, chúng tôi học chung trường chung lớp từ thời cấp I, cấp II nên khá hiểu nhau và thân với nhau.. Tôi sinh ra trong một gia đình không được khá giả nên từ nhỏ là phải phụ giúp bố mẹ việc nhà. Còn anh, khác tôi rất nhiều, là con trai một của gia đình khá giả, chỉ cần học thật giỏi chứ không bận tâm gì cả.
Khi lớn lên một chút, biết thế nào là nhớ nhung một ai đó, chúng tôi đã dành tình cảm trong sáng đầu đời cho nhau. Tôi chỉ là một cô gái bình thường, da ngăm đen, nhỏ nhắn , chỉ có mái tóc dài ngang lưng đen mượt mà bao giờ anh cũng bảo mái tóc đẹp nhất lớp, một đôi mắt to tròn, đượm buồn. Hai chúng tôi không bày tỏ, không hẹn hò, chỉ nhẹ nhàng quan tâm đến nhau, an ủi khi gặp khó khăn trong cuộc sống, trong học tập, một ánh mắt trìu mến anh trao khi gặp khó khăn cũng làm tôi ấm lòng. Chỉ vậy thôi mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua những ngày tháng dài với nhiều mơ mộng của tuổi học trò.
Nhưng khi lên cấp III, chúng tôi không còn học chung lớp nữa, tôi vào lớp chuyên còn anh học lớp khá, có lẽ điều đó làm anh buồn nhiều và mặc cảm với tôi, và đó cũng là bức tường ngăn đầu tiên của tôi và anh. Chúng tôi ít gặp và ít nói chuyện với nhau hơn, hai đứa tình cờ gặp nhau lại thấy ngại ngùng chẳng nói được gì cả. Nhiều lúc thấy anh ngồi một mình mà tôi cũng buồn lây. Rồi mỗi đứa cũng quen dần và cuốn theo bài vở, không còn để ý nhiều đến điều đó nữa.
Khi lớn lên một chút, biết thế nào là nhớ nhung một ai đó (Ảnh minh họa)
Khi bước vào lớp 11, tôi ngỡ ngàng khi hay tin anh chuyển trường vào Sài Gòn học. Tôi biết anh chọn con đường ấy là vì sự nghiệp sau này, bởi ở vùng quê nhỏ của tôi một năm chẳng có bao nhiêu người đậu đại học cả nhưng tôi buồn vì anh đi mà chẳng nói với tôi một lời từ biệt, tôi nghe qua bạn bè mới biết tin này. Chẳng lẽ, với anh tôi không bằng một người bạn bình thường sao?
Sau đó, tôi nghe các bạn nói, học nội trú trong Sài Gòn rất vất vả, học cả ngày không có thời gian rỗi, không được ra ngoài, tôi chợt nghĩ và thương anh, từ nhỏ, sống sung túc bên gia đình, tự do thoải mái, vậy mà giờ phải sống gò bó và phải tự lo mọi thứ cho mình. Và cũng từ đó, tôi không còn giận anh nữa mà hiểu và khâm phục anh hơn, nếu là tôi có lẽ tôi sẽ không dám chọn con đường ấy. Tôi cũng hiểu mình phải làm gì, ở lứa tuổi ấy không nên nghĩ quá nhiều về chuyện tình cảm, tôi tự nghĩ chúng tôi chỉ là bạn và tôi mong anh vượt qua những khó khăn để đạt được ước mơ của mình. Còn bản thân tôi, tôi cũng phấn đấu thật nhiều để có một kết quả học tập thật tốt.
Video đang HOT
Thời gian trôi qua thật nhanh, thế là kết thúc kì thi đại học, tôi vui mừng khi mình đạt được điểm số tương đối cao. Nhưng cũng lúc đó tôi nghe anh về, lòng chợt dân trào cảm xúc khó tả. Bao lâu nay, tôi miệt mài với sách vở nhiều lúc vẫn nghĩ đến anh, nghĩ đến giờ này anh đang làm gì? Có khỏe không? Học có tốt không? Nhưng tôi nghĩ đó chỉ vì tôi vẫn xem anh là bạn thôi. Nhưng đến hôm nay thì tôi mới hiểu, đó chỉ là cái cớ để tôi có lý do nghĩ về anh nhiều hơn. Nghe mọi người nói, anh thi đỗ cả 3 trường, tôi mừng thầm cho anh, cho những vất vả của anh đã được đền đáp xứng đáng.
Rồi điều gì đến cũng đến, chúng tôi gặp lại nhau, hai năm không có gì là dài để quên đi những kỉ niệm êm đềm nhưng hai năm lại là khoảng cách khá lớn giữa chúng tôi. Trước mặt tôi vẫn là anh của hai năm trước vậy mà tôi chỉ nhìn anh rồi quay lưng đi để lại cho anh sự ngỡ ngàng. Và đêm đó tôi đã khóc, khóc cho hành động vô lý của mình, đó chẳng phải là điều tôi muốn sao?
Tôi muốn gặp anh, muốn biết anh thi trường nào? Kết quả ra sao? Và đặc biệt là để thỏa mãn nỗi nhớ của tôi trong hai năm qua. Vậy mà tôi đã không làm được gì khi đối diện với anh. Đây cũng là lần đầu tiên tôi khóc vì anh trong hai năm qua, bởi thời gian qua, tôi cứ nghĩ rất nhẹ nhàng rằng đó chỉ là chút tình của thời thơ dại, rồi năm tháng sẽ quên nhanh thôi nhưng có ngờ đâu tôi vẫn nhớ anh, nhớ tất cả những gì anh nói với tôi rằng: “ Trong trái tim T chỉ có một người thôi”, “Nếu mười năm sau hai đứa vẫn còn học chung thì T sẽ mang trầu cau đến nhà N“.
Rồi tôi càng ngỡ ngàng hơn khi hay tin chúng tôi cùng thi đỗ vào một trường đại học. Sao cuộc đời lại trêu đùa chúng tôi thế nhỉ. Ở cái nơi miền núi ấy một năm có bao nhiêu người đậu đại học đâu và trong số hàng trăm trường, tôi và anh lại chọn cùng một trường. Lần này thì tôi hoang mang thật sự, tôi sợ mỗi ngày phải đối mặt với anh, sợ phải nhìn thấy ánh mắt của ngày xưa, sợ lại nao lòng và …sợ không thể quên anh.
Tôi vào đại học, mang theo niềm tự hào của bản thân, của gia đình và mang theo cả nỗi niềm về anh. Nhưng tôi đã không gặp anh trong giảng đường đại học, có lẽ do khác chuyên ngành nên không học cùng cơ sở, nhưng tôi nghe đứa bạn thân nói anh đang học cùng lớp với nó. Nó còn nói thêm, nhìn anh bây giờ đúng nghĩa là một công tử thực thụ.
Anh đã biến tất cả thành mây khói hay chỉ vì tôi quá dại khờ khi nghĩ rằng anh cũng nhớ những ngày xưa như tôi? (Ảnh minh họa)
Tôi chợt nghĩ, chỉ hai năm sống trong thành phố mà anh thay đổi nhiều thế sao? Còn tôi, bao lâu nay vẫn thế thôi, vẫn nhỏ nhắn, vẫn đôi mắt đượm buồn và vẫn mái tóc đen dài của ngày xưa. Tôi lại càng thấy khoảng cách giữa chúng tôi càng xa hơn nữa, vậy mà chẳng hiểu sao trong đầu tôi luôn xuất hiện hình ảnh của anh , tôi miên man nghĩ không biết khi anh ấy biết tôi cũng học trường này thì anh sẽ nghĩ gì? Rồi anh có muốn biết tôi đang ở đâu? Học lớp nào không?
Thời gian cũng trôi qua dù không mấy dễ dàng với tôi, tôi vẫn biết tin về anh qua bạn bè, tôi vui khi biết anh vẫn sống tốt và buồn khi hay tin anh đạt kết quả không như ý trong học tập. Vậy đó, tôi đã trải qua những tháng ngày sinh viên như thế, chỉ học rồi quanh quẩn ở phòng trọ, càng ngày tôi càng khép kín. Tôi không còn là cô bé vui tươi, hòa đồng với mọi người như trước mà lại khó gần và lạnh lùng hơn. Cũng lạ nhỉ, học chung trường mà suốt bốn năm đại học, chúng tôi chỉ gặp nhau một lần vào dịp toàn trường tổ chức cắm trại, chúng tôi cũng chỉ nói chuyện với nhau vài ba câu. Khi gặp anh, tôi chỉ nói chuyện theo phản xạ chứ có nói được gì nhiều đâu, cũng chẳng xin địa chỉ hay số diện thoại để liên lạc chỉ vì lòng tự ái của bản thân.
Ngày tôi hay tin anh có bạn gái, nước mắt tôi lại nhẹ nhàng rơi, dù biết sớm hay muộn ngày ấy cũng đến, vậy mà sao tôi thấy khó thở quá. Bao lâu nay tôi vẫn nhớ thương, đợi chờ với hy vọng rằng anh sẽ nhớ những ngày tháng đẹp đẽ trước đây, dù tôi biết điều đó quá mong manh và cũng đã cả ngàn lần tôi bắt mình phải quên anh, quên đi những ngày tháng êm đềm kia để đón chào một cuộc sống mới, mái tóc dài ngày xưa tôi cũng đã cắt rồi, vậy mà mỗi lần cắt tóc tôi lại nghĩ đến anh, tôi lại nhớ anh hơn và lại tiếp tục hy vọng để rồi hôm nay, tôi càng đau hơn khi hay anh có bạn gái.
Anh đã biến tất cả thành mây khói hay chỉ vì tôi quá dại khờ khi nghĩ rằng anh cũng nhớ những ngày xưa như tôi? Có người đã từng bảo: “ai được mày yêu thì thật là hạnh phúc, vì mày rất chung thủy!” , tôi chỉ cười buồn rồi nghĩ thầm, chung thủy thì chỉ mình tôi khổ thôi, lúc anh vui vẻ bên người khác thì có biết đến tình cảm sâu sắc của tôi dành cho anh đâu? “Nếu mười năm sau hai đứa vẫn còn học chung thì T sẽ mang trầu cau đến nhà N”, cũng đã mười năm rồi còn gì, tôi cũng sắp ra trường, chỉ còn mình tôi nhớ đến câu nói vu vơ ấy của anh trong khi anh đang vui vẻ bên tình mới.
Bạn tôi bảo rằng: hai chúng tôi không thể đến với nhau, giống như hai đường thẳng song song vậy. Phải rồi, chúng tôi giống hai đường thẳng song song, dù đã có lúc rất gần nhau nhưng không bao giờ chậm vào nhau được.
Theo Eva
Gái kiêu sa càng dễ bị lừa tình
Các cô gái kiêu kỳ thường khiến cánh đàn ông kém tự tin e ngại. Nhưng mấy anh chàng sành sỏi lại bảo rằng, đó mới là "đồn dễ đánh".
Nói về "kỹ nghệ cưa gái", Kiên, một anh chàng nổi tiếng đào hoa, thao thao bất tuyệt: "Gặp những cô kiêu kỳ vì vừa xinh vừa có chút trí tuệ, cậu nào yếu bóng vía là sợ lắm, có thích cũng không dám tán. Cậu nào sinh tình, bất chấp khó khăn lao vào không kể. Còn những cậu chỉ thích yêu chơi bời thì chỉ tập trung cưa những em xởi lởi, dễ dãi. Thế nhưng sự thực những em xinh kiêu mới dễ bị đánh gục".
Càng kiêu càng ít kinh nghiệm
Kiên là kỹ thuật viên đồ họa, ngoài việc kiếm tiền thì sở thích lớn nhất của anh là chinh phục các cô gái xinh đẹp, vui vẻ với họ một thời gian rồi "đá" và lại tìm đối tượng mới. Bạn bè, đồng nghiệp của Kiên đều vừa ghen vừa phục anh chàng vì tất cả những cô gái qua tay anh đều không chỉ xinh mà còn trông rất trí thức, phong cách chuẩn mực, đoan trang. Họ cũng xót thầm cho các cô vì biết rằng dù vậy, các cô cũng chỉ được Kiên "chăm sóc" một thời gian rồi bỏ rơi.
Kiên giải thích về bí quyết thành công của mình: "Những em này nhìn thế thôi chứ đều không có mấy kinh nghiệm. Vì kiêu kỳ, cảnh giác, các em ít tiếp xúc gần hay có quan hệ gần gũi với đàn ông. Để an toàn, các em cứ áp dụng chiêu "tránh xa cho nó lành". Nhưng càng như thế, các em càng ngờ nghệch, khó thoát những tay cáo già".
Nạn nhân gần đây nhất của Kiên là Hoài Thu, cử nhân Luật, đang làm cho một công ty khá lớn ở Hà Nội. Từ trước đến giờ, một là do tập trung lo học hành, sự nghiệp, hai là không thấy người đàn ông nào vừa "ngon" lại vừa đáng tin cậy nên cô vẫn chưa yêu ai. Gặp cô, Kiên nói luôn cô không phải mẫu người để anh yêu đương, nhưng là tuýp phụ nữ lý tưởng để anh kết bạn vì cô hiểu biết, sâu sắc, có tâm hồn. Không hề cảnh giác với Kiên như những anh chàng ra mặt "tấn công" mình, Thu vô tư kết bạn với anh, gặp gỡ thường xuyên và ngày càng bị anh cuốn hút. Thế nên buổi tối ấy khi Kiên vồ lấy cô mà hôn thì cô nghĩ rằng tình cảm của anh cũng tiến triển từ từ, ngoài ý muốn giống như mình. Được Kiên dẫn đến mọi cuộc gặp với bạn bè anh nên Thu càng tin, chẳng tiếc gì chuyện chia chăn sẻ gối. Sau gần 5 tháng, Kiên nói chia tay với lý do "anh không thích hợp với hôn nhân, sợ làm lỡ dở cuộc đời em".
Dễ mắc lừa trai già
Ý thức được giá trị cả về nhan sắc lẫn trình độ của mình, nhiều cô gái cảm thấy những chàng trai ở độ tuổi mình thật trẻ con và nhạt nhẽo. Trong mắt họ, người yêu lý tưởng là một người đàn ông thông minh, từng trải, sự từng trải thể hiện ở tuổi tác và trí thông minh thể hiện ở sự thành đạt của họ. Cũng vì nắm được tâm lý này mà nhiều kẻ Sở Khanh trung niên đã cho các cô gái vào tròng.
Là kế toán trưởng cho một công ty, Lệ Thúy vẫn được cho là cô gái sắc sảo, tỉnh táo, và cô cũng nghĩ mình là người như vậy. Nhưng điều này không đúng với chuyện tình yêu. Trong một cuộc "giao lưu" vì công việc, cô quen vị phó tổng giám đốc 49 tuổi của một doanh nghiệp khá thành công. Thúy bị ông cuốn hút vì vẻ điềm đạm, hiểu biết. Quen nhau, vị sếp tâm sự ông có một người vợ trẻ đẹp, tuy thả phanh tiêu tiền của ông nhưng chẳng ban phát tình yêu cho ông, rằng ông hối hận vì quá mê chân dài mà cố cưới cho bằng được... Một thời gian sau, Thúy và vị sếp này yêu nhau. Khi sống kiểu "già nhân ngãi" với ông ta, cô tin lời tình nhân rằng ông sẽ chịu mất một phần tài sản để ly dị vợ và hai người sẽ cưới nhau.
Đến khi bị "đá", Thúy mới biết rằng người đàn ông này có phương châm "nói không với chân dài, người mẫu", chỉ cặp bồ với nữ trí thức trẻ đẹp vì "vừa rau sạch, vừa thú vị, vừa đỡ tốn kém". Còn người vợ của ông ta, yêu hay không chẳng biết, nhưng chắc chắn là không bao giờ dám lơi là việc lấy lòng chồng để khỏi bị thay thế bởi các bóng hồng khác.
100 cô gái bị lừa tình thì 100 cô đau đớn. Nhưng những cô kiêu hãnh và vốn "giữ mình nghiêm cẩn" thì khi bị lừa sẽ đau đớn hơn nhiều. Thúy tâm sự: "Tôi không trách mình ngu ngốc yêu nhầm người, vì người khôn hay người dại thì khi yêu cũng dễ thành ngu ngốc. Tôi chỉ tiếc giá mình không vội vàng trao hết cho người ta thì sau một thời gian khi biết mình nhầm, cảm giác mất mát sẽ nhẹ hơn nhiều".
Theo Đất Việt
Tôi muốn được "hư hỏng" hết mình! Tôi muốn thác loạn hết mình để trở thành một người hư hỏng... chỉ như vậy tôi sẽ không bị đàn ông rời xa và chán ngắt Tôi là một cô gái có nhan sắc và trình độ, lại được sinh ra trong một gia đình gia giáo, nề nếp, khá giả và hạnh phúc. Nhìn bề ngoài ai cũng đánh giá tôi...