Hai con người hai số phận
Hai con người, hai dòng suy nghĩ, tưởng rằng khác biệt nào ngờ trùng ngay tại một điểm. Trên thế giới này có hàng ngàn loại tình yêu khác nhau. Yêu ra sao, yêu thế nào chung quy cũng vẫn là yêu. Vì yêu sinh hận. Vì yêu mà thù. Vì yêu nên hy sinh. Hy sinh trong thầm lặng, cốt cũng chỉ muốn người ấy hạnh phúc.
Người ta thường thắc mắc tình yêu là gì mà khiến con người có khi khổ sở, tuyệt vọng như rách nát trái tim, khi hạnh phúc như người chết đuối với được chiếc phao. Tình yêu không là gì cả, đơn giản chỉ là yêu. Nhưng có lẽ cách thức yêu của mỗi người sẽ khác nhau.
***
Ảnh minh họa
Từng cơn gió tạt mạnh vào cửa xe, chúng tôi đi qua những cánh đồng bát ngát, những cửa hàng tạp hóa san sát nhau, và tình cờ đi qua cả nơi đó… Và rồi tim tôi lỡ một nhịp. Tôi đã tưởng tượng hàng chục lần cái cảnh tôi đi qua nó nhưng lần này tôi thật không ngờ tới.Cứ nghĩ mình đã quên nhưng hình như không phải. Nó làm sống lại trong tôi những chuỗi cảm xúc tôi đã bỏ quên. Nỗi nhớ da diết buổi chiều mùa hạ, cái nhìn lơ đẫng qua cơn mưa rào, cái cảm giác được yêu thật rất hưởng thụ. Những cái đó cứ dồn dập kéo nhau đến, tranh nhau lấy chỗ trong tâm trí tôi. Lòng tôi trùng xuống, nhìn ra ngoài, mặt trời vẫn chiếu sáng cả một khoảng trời. Nó đẹp thật đấy, rất rực rỡ. Tôi cũng đã từng có một Mặt Trời cho riêng mình như thế nhưng chỉ tiếc là nó đã không còn bên tôi được nữa rồi…
3 năm trước,
- Anh, em muốn là một tia nắng rực rỡ. Lúc nào cũng có thể đem lại ấm áp cho mọi người. Rất tuyệt vời , đúng không?
Tôi cười dịu dàng nói với Anh. Mấy hôm nay mưa nhiều, rất lạnh, rất khó chịu. Có nắng ấm áp thật sự rất sung sướng. Anh trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu em là nắng thì anh sẽ là mưa.
- Tại sao vậy? Em không thích mưa. Tại sao muốn thành thứ em ghét? – Tôi thắc mắc hỏi.
Anh im lặng suy nghĩ, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt tôi:
- Ừm, chẳng phải khi nói đến mưa người ta thường hay nhớ những thứ buồn đau, nắng thì thường là những điều tốt đẹp hay sao. Anh muốn là mưa, là người gánh vác khó khăn cho em còn em nên là những gì tươi đẹp nhất trên cuộc đời này. Buồn đau hãy để anh lo.
Tôi biết, vẫn luôn biết anh là một người con trai tốt, vẫn luôn biết mình may mắn khi gặp được anh và như một chân lý, tôi đã dùng hết sự chân thành của mình chỉ để yêu người con trai này.Rồi tôi nói một cách kiêu ngạo:
- Đúng rồi, phải thế chứ, thế mới là Mặt Trời của em chứ.
Anh xoa đầu tôi như đứa trẻ:
- Quỷ dẻo miệng.
Video đang HOT
Tôi cười tinh nghịch, mắt ngước nhìn ngắm người con trai trước mắt. Anh lúc nào cũng thích sạch sẽ, cái áo sơ mi trắng không vết ố. Cái mái bị hất sang một bên một cách tùy ý, đôi mắt sáng như hàng ngàn ngôi sao trên trời. Vệt nắng rơi rớt trên vai anh, dừng ở người anh, lúc này anh như thiên thần bước ra từ truyện tiểu thuyết.
Tôi yêu anh không phải vì anh đặc biệt mà vì bên anh đơn giản tôi là chính mình, tôi có thể làm mọi thứ mình thích mà không sợ người ta nói dồ hay điên. Tôi thích bắt chước làm theo anh mọi thứ. Anh như cái năm châm , hút tôi theo mọi hành động. Tôi thích ngắm nhìn anh bận rộn vì tôi, thích mỗi lần nắm tay nhau, cảm giác như tôi đang nắm trong tay cả thế giới vậy.
- Nếu có ngày anh hết yêu em, nếu có ngày anh thấy mệt mỏi thì hãy nói với em nhé.
- Đừng nghĩ lung tung.
- Không, em nói thật đó. Phải nói cho em biết như thế em sẽ không níu kéo anh nữa.
Ánh mắt anh dần nghiêm túc, giọng nói trở nên dõng dạc:
- Anh không biết, anh không biết sẽ thế nào nếu cuộc sống của anh một ngày nào đó thiếu đi ánh nắng.
Đúng vậy, anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Tôi đã sống một cuộc sống mà không có mặt trời suốt 3 năm. Tôi như cái máy làm việc, sáng đi tối về. Tâm hồn tôi khô khốc như xác chết. Trái tim đã vỡ tan từng mảnh, có ghép lại thì cũng vẫn còn vết nứt. Ngày nào cũng vậy trong suốt 3 năm, vết thương rỉ máu, một lúc một lúc lại càng xót. Tôi không khóc được, cũng không biết làm thế nào dịu bớt đi nỗi đau đó. Tôi đã khóc hết nước mắt từ 3 năm trước rồi. Thời điểm này khi đó…
- Anh đang ở đâu thế? Sao em không nhìn thấy anh? – Tôi đi trên đường nói chuyện điện thoại với anh, bảo anh đi mua trà sữa mà lâu thế.
- Anh ở một nơi nào đó trên con đường em đang đi. Nhìn ra phía trước đi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn sang bên đường, kia anh kia rồi, anh đang ở bên đó vẫy tay với tôi. Tôi mỉm cười, bàn chân không tự chủ bước đến bên anh. Có lẽ tôi sẽ không biết đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy anh. Bởi vì đang có một chiếc xe tải phóng nhanh về phía tôi. Tôi quay đầu nhìn thẳng vào chiếc xe rồi quay sang nhìn anh, trên môi gắng gượng nở một nụ cười. Trên khuôn mặt hoàn mĩ của anh hiện rõ nét đau đớn khi thấy vậy.
Tôi biết mình sẽ chết. Toàn bộ kí ức về anh dội lên đầu tôi. Lần đầu tiên gặp mặt, anh mỉm cười với tôi, đỡ chiếc xe đạp bị đổ lên giúp tôi. Đôi bàn tay khéo léo băng lại vết thương mỗi lần tôi nghịch ngợm. Nhưng sự thực là không phải vậy. Tôi không chết. Mà người chết là Anh, người đẩy tôi ra là anh. Mọi chuyện xảy ra khiến tôi không trở tay kịp.
- Không……………..g…….g……………g .
Tôi hét lên một tiếng thảm thiết. Người anh văng ra khỏi đầu ô tô, chiếc sơ mi trắng giờ đã nhuộm đỏ, anh như thiên thần gãy cánh, tan tác rơi xuống. Trà sữa trong tay anh đã văng ra khỏi từ lúc nào, tung tóe trên khắp mặt đường. Dòng máu nóng chảy từ đỉnh đầu anh, lan ra khắp áo, đôi môi tím ngắt, khuôn mặt chẳng còn sức sống.
Tôi sợ, tôi rất sợ, tôi không biết phải làm gì cả. Cả người run lẩy bẩy, đôi tay không thể bình tĩnh sờ vào mặt anh, trong khi đó miệng chỉ biết kêu lên:
- Ai đó giúp tôi với! Giúp tôi…i…i! Anh ấy sắp chết rồi! Gọi xe cứu thương đi.
Tôi nức nở, nước mắt hết hàng này đến hàng khác, thi nhau chảy ra. Nhìn thấy cảnh anh như vậy, trái tim tôi như chết đi. Lý trí giờ đây không còn đủ khả năng khống chế cảm xúc nữa rồi. Tôi vỡ òa, khóc như chết đi sống lại. Nỗi đau đó lan tràn ra khắp cơ thể, đến từng khớp tay khớp xương, vừa nhức vừa nhói. Lồng ngực tôi như thiếu đi một phần oxi, hô hấp khó khăn và dồn dập.
- Huhu đừng chết mà, anh đừng chết mà. Yêu em thì hãy vì em mà sống. Cố gắng lên anh. Đừng buông xuôi. Đừng buông xuôi anh nhé.
Rồi tôi nghe thấy tiếng anh thì thầm:
- Anh mệt mỏi rồi, chia tay đi.
Đừng tàn nhẫn với em như vậy được không? Tại sao? Tại sao vậy hả? Tại sao đến bây giờ mà anh vẫn có thể nói thế được hả? Xin đừng đi, đừng bỏ em lại, em xin anh đấy.
Anh được đưa vào bệnh viện… Nhưng không kịp nữa rồi.
Trời khi đó về chiều, một buổi chiều ảm đạm và buồn bã. Đâu đó trong cảnh vật vẫn bị bao trùm lên một nét thê lương và cơn gió thổi làm đứt cánh diều .
Tất cả đã hết rồi, chấm hết rồi. Tôi mất Mặt Trời của tôi rồi. Tôi là một kẻ sát nhân. Nếu không phải vì tôi anh sẽ không chết, sẽ có thể đứng trước mặt tôi mà che mưa chắn gió. Nếu không vì tôi người nhà anh bây giờ sẽ không khổ sở gào khóc vì sự ra đi của đứa con trai mình như vậy?Nhưng cuộc đời này có từ nếu sao? Anh đã thấy hối hận chưa? Để em chết có phải hơn không!
Lần cuối nhìn anh, tôi thấy nụ cười vẫn phảng phất trên môi anh. Ra đi cũng có thể mãn nguyện thế sao? Từ từ đưa bàn tay lên chạm vào khuôn mặt anh. Lông mi, lông mày, cái mũi, cái môi, cái trán này tôi muốn cẩn thận ghi nhớ từng thứ một, phải đảm bảo rằng cả đời này cũng không thể quên đi được. Rồi tôi nhẹ nhàng áp môi mình vào môi anh.Chỉ một lần này thôi, hãy cho em hôn anh chỉ một lần này thôi, một lần cuối cùng.
“Anh yêu, anh đừng lo cho em, em không sao cả, em mạnh mẽ lắm, cô gái của anh mạnh mẽ hơn anh tưởng nhiều đấy. Vậy thì đêm nay cho em khóc hết, khóc nốt nhé bởi vì em sợ mình sẽ yếu đuối mất.”
***
Đến tận bây giờ, nó vẫn là nỗi đâu giấu kín nơi sâu thẳm tâm hồn của tôi. Một cái nhìn mà làm nỗi đau đó phơi bày ra hết, chả còn sót điều gì. Yêu, thật sự là một điều mệt mỏi. Có khi, vác cái mặt nạ mạnh mẽ quá lâu tôi rất mệt, mệt chết đi được, chỉ muốn có ai đó để tựa vào. Nhưng thử hỏi, tôi còn can đảm để yêu lần nữa sao? Không có. Yêu rất mệt, mệt chết đi được.
~ Nhím Con ~
Theo Truyen Ngan
Trái tim tôi như bị gai đâm mỗi khi nhìn thấy chậu hoa hồng của em trai chồng tặng
Tôi đã rất vui và mời cậu em ngồi vào bàn uống nước. Nhưng lạ thay khi vừa ngồi vào bàn cậu em đã nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi tôi rằng có còn nhớ cây hoa hồng thuở nhỏ không....
Cho đến bây giờ, khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi vẫn còn đang trong tâm trạng hết sức hoang mang và lo lắng dù sự việc đã xảy ra 1 tuần. Tôi vừa kết thúc kỳ trăng mật, vừa trở về nhà ngày đầu tiên. Như người khác, đây sẽ là khoảng thời gian đẹp đẽ, tươi mới hứng thú nhất nhưng với tôi thì ngập tràn nỗi lo lắng đến mất ăn, mất ngủ.
Cả tôi và chồng đều sinh ra và lớn lên ở Hà Giang. Nhà anh chỉ cách nhà tôi có vài thửa ruộng, bố mẹ anh đều chơi thân thiết với bố mẹ tôi, hai gia đình coi nhau như họ hàng.
Tuy vậy, vì anh hơn tôi đến 8 tuổi, lại đi học xa nhà từ nhỏ nên tôi và anh gần như không biết gì về nhau. Tôi gần như chỉ biết anh qua câu chuyện của người em trai anh, người kém tôi một tuổi nhưng rất hay chơi cùng tôi thuở nhỏ.
Thế rồi khi tôi rời mảnh đất nghèo khó xa xôi để về Hà Nội học đại học, tôi gặp lại anh trong hội đồng hương. Anh lúc này đã đi làm với công việc rất tốt nên khi thấy tôi còn chân ướt chân ráo về thị thành anh đã xin số điện thoại và nhiệt tình giúp đỡ.
Tình yêu nảy nở từ bao giờ không hay, chỉ biết khi yêu anh tôi đã nỗ lực học tập và làm việc để tìm cách trụ lại thủ đô. Vì là đồng hương, lại hiểu hết gia thế của nhau, nên tình yêu của chúng tôi êm đềm và đẹp.
Anh chăm chút tôi từng chút, dạy cho tôi từng kỹ năng sống và chia sẻ với tôi mọi cảm xúc vui buồn. Còn tôi yêu anh như hơi thở của mình, chưa từng có một phút tôi rung động trước các chàng trai đang theo đuổi khác.
Thế rồi 4 năm sau đó, cả gia đình anh và tôi cùng đều chuyển về Hà Nội sinh sống. Còn tôi và anh thì tổ chức đám cưới sau khi tôi đã đứng chân trong một công ty liên doanh, anh cũng đã sắm được một căn nhà tập thể sát cạnh căn nhà của bố mẹ anh.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra trong niềm vui trọn vẹn của gia đình hai bên. Tuy nhiên, niềm vui ấy đã vội dập tắt ngay vào buổi chiều hôm tôi về nhà chồng đó. Hôm đó, sau khi từ nhà hàng tổ chức tiệc trở về nhà, khi tôi đang sửa soạn, dọn dẹp ở phòng khách thì thấy em chồng bước vào nhà trên tay là một chậu cây hoa hồng rất đẹp. Cậu bảo tặng chị chậu hoa hồng làm quà cưới.
Tôi đã rất vui và mời cậu em ngồi vào bàn uống nước. Nhưng lạ thay khi vừa ngồi vào bàn cậu em đã nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi tôi rằng có còn nhớ cây hoa hồng thuở nhỏ không.
Sau đó, cậu em kể lại từng chi tiết vụ việc năm xưa khi còn thơ dại, (lúc đó tôi chừng 7 tuổi gì đó), tôi đã chấp nhận cởi quần áo chơi trò vợ chồng với một anh ở trong xóm theo đề nghị của anh này. Đổi lại, tôi sẽ được anh nhổ cho một cây hồng trắng trong vườn nhà anh để mang về nhà trồng. Hồi bé tôi có hứng thú đặc biệt với việc trồng hoa hồng.
Sự việc này sau đó được tất cả lũ trẻ con trong xóm biết, hiển nhiên em chồng tôi lúc đó cũng biết. Lúc đó, tôi đã phải xấu hổ suốt nhiều ngày và tôi đã phải hy sinh nhiều món đồ chơi hòng bịt miệng lũ bạn trong xóm. Trong suốt nhiều năm tuổi thơ sau đó, tôi đã ân hận về việc này và mang theo những nỗi lo vô hình. Tôi lo tôi không còn là con gái, tôi lo sau này không lấy nổi chồng.
Tuy nhiên, sự việc đã qua nhiều năm, chúng tôi cũng lớn lên và chuyện năm xưa dần trôi vào quên lãng. Thú thực, sau này khi học hành và hiểu biết nhiều, tôi thực sự nghĩ đây chỉ là tai nạn của trẻ nhỏ nên quẳng hẳn nó vào một miền ký ức xa xôi. Tôi thậm chí chẳng còn nhớ đến nó nữa và hiển nhiên tôi chưa từng một lần nói với chồng tôi về sự cố này.
Vậy mà không ngờ em chồng tôi lại nhớ. Không chỉ nhắc lại chuyện cũ, cậu em chồng còn buông rất nhiều lời đe dọa tôi như "Giờ chị mà còn đổi trác kiểu này nữa thì em không để yên đâu nhé", "Em sẽ nói lại toàn bộ sự việc kia cho anh ấy biết nếu thấy chị còn lẳng lơ như thế nữa nhé"... Cậu em chỉ dừng thóa mạ tôi khi chồng tôi từ bên nhà bố mẹ trở về.
Nghe em chồng nói mà tôi như rụng rời chân tay. Trời ơi, sao cái chuyện thơ bé đến bản thân tôi còn không nhớ mà cậu ấy lại nhớ và mang ra uy hiếp tinh thần tôi vậy chứ?
7 tuổi với một đứa trẻ đâu có biết thế nào là phẩm giá của phụ nữ, nào có biết gì là thứ quý giá của đàn bà, cũng chẳng thể nào hiểu lẳng lơ là gì. Thế nào sao tôi lại bị quy chụp như vậy chứ?
Giờ đây, cứ mỗi lần nhìn thấy chậu hoa hồng là tôi lại thấy sởn gai ốc khi nghĩ đến ý nghĩ thâm độc kia của cậu em trai chồng. Tôi vứt đi thì lại thành chuyện lớn mà để lại thì nó như vết dao cứa vào da thịt tôi mỗi ngày.
Mới cưới chồng được hơn 1 tuần mà tôi thấy mỏi mệt, phức tạp quá khi mà ngày nào cũng thấy cậu em chồng từ bên nhà qua nhà tôi hỏi han, chuyện trò với vợ chồng tôi.
Tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ và giấu kín chuyện với chồng. Tôi không muốn gây ra bất kỳ xáo trộn nào trong những ngày mới về chung sống nhưng tôi băn khoăn vô cùng chẳng nhẽ tôi giấu kín chuyện này cả đời sao? Tôi có nên nói thẳng mọi chuyện với chồng chăng và nên nói vào thời điểm nào? Hãy cho tôi lời khuyên.
...my@gmail.com
Theo blogtamsu
"Cô nên kéo áo lên và về với chồng con đi..." Tối hôm đó, tôi có việc ở công ty nên về muộn. Đang định về thì Hằng gọi điện. Cô ấy bảo rằng mình đang bị ốm, không thể tự về nhà được nên đã thuê một khách sạn để ngủ lại. Cô ấy nhờ tôi đánh xe đến đưa về... Tôi năm nay 35 tuổi, đã có vợ và 1 cô con...