Hai chàng trai giàu có khiến tôi khó lựa chọn
Tôi 24 tuổi, làm ngành quảng cáo tại Hà Nội, lương đủ trang trải tiền thuê nhà và mua sắm linh tinh. Trước hai người đàn ông này, tôi cần sự tư vấn.
Ảnh minh họa
Hoàn cảnh gia đình tôi không tốt, ba mẹ ly dị. Sau cú đổ vỡ, tôi sang chấn tâm lý nhẹ, tự ti về bản thân, thiếu thốn tình cảm cha mẹ. Tôi bị ảnh hưởng bởi sự tiêu cực, sự cục cằn của bố hậu ly dị và tính cách tin người của mẹ từ nhỏ. Mối tình sinh viên kéo dài 5 năm kết thúc, cùng với một vài mối sau đó không đi đến đâu, tôi không còn chút mặn nồng gì với chuyện yêu đương. Vậy mà trong lúc nỗ lực cho sự nghiệp nhất, vô lo vô nghĩ thì ông trời lại mang đến cho mình hai người đàn ông quá sức mong đợi. Tôi đều mới gặp họ và đi chơi 1-2 lần. Tôi đang trong quá trình dò xét xem họ thật lòng với mình không để tiến tới chọn một người và nghiêm túc tìm hiểu chính thức.
Người đàn ông thứ nhất 30 tuổi, làm chuyên viên cấp cao ở tập đoàn lớn. Mức lương cao do anh tự kiếm ra, sở hữu nhà đất và có các khoản đầu tư khác. Điểm cộng của anh là tự do tài chính, đi chơi không phải nghĩ về chuyện tiền nong, có học thức rất cao và ham mê công việc. Điểm trừ là anh không quan tâm đến việc nhà và ăn uống, tính khô khan, không giỏi thể hiện tình cảm. Gia đình, họ hàng anh đều là người có bằng cấp, học vị cao.
Tôi học được rất nhiều kiến thức từ anh. Khi gặp nhau, anh chủ yếu nói về bản thân và việc kinh doanh. Tôi cũng cố gắng hiểu nhưng ko hiểu nổi. Tính chất công việc khiến anh giàu nhưng khô khan, chuyện chỉ có đúng hoặc sai. Anh thường nói những chuyện to tát, vĩ đại, bù lại cách hành động rất quyết đoán và đáng tin cậy. Tôi chỉ lo lắng công việc sẽ trở ngại cho việc vun đắp, duy trì tình cảm. Đâu ai muốn lấy một người chỉ cắm mặt vào máy tính cả ngày một cách lạnh lùng.
Người đàn ông thứ hai bằng tuổi tôi, làm nhân viên cho một tập đoàn lớn. Điểm cộng của bạn này là có nền tảng ổn: du học, gia đình làm kinh doanh, sở hữu chung cư riêng, 2-3 cuốn sổ tiết kiệm, bố mẹ bao bọc hết mức… Qua tiếp xúc, tôi thấy tính cách anh rất vui vẻ, vô lo vô nghĩ và quan tâm tôi, điều đó khiến tôi cảm giác được chữa lành. Về điểm trừ, bạn ấy là “công tử bột” nên chưa biết mình muốn gì, thích gì. Tôi thấy bạn có thiên hướng làm việc theo cảm tính, là người tình cảm và hay động viên tôi. Do đồng trang lứa nên các sở thích, tính cách, các chủ đề nói chuyện phù hợp, tôi thích bạn ở chỗ bạn đem đến cảm giác chữa lành và đỡ tủi thân cho tôi. Do chưa thực sự lớn nên bạn vẫn chưa hành động, cư xử tinh tế, ga lăng. Ngoài ra, do gia đình chăm sóc, bạn có xu hướng phụ thuộc, nghe lời mẹ và chị gái. Đi cùng bạn là xác định một hành trình cả hai cùng nhau trưởng thành, học tập.
Video đang HOT
Nhìn chung cưới ai, lấy ai đều giàu nhưng mà chọn giàu và tính khô khan hay giàu và tình cảm? Mong các anh chị tư vấn giúp.
Ăn hỏi 3 tráp, đón dâu bằng taxi, sáng đầu tiên ngỡ ngàng với món quà mẹ chồng tặng
Ngày ăn hỏi, gia đình Vinh mang 3 tráp sơ sài đến. Khách khứa nhìn vào đều xì xào em ăn phải bùa mê thuốc lú của Vinh, mới chấp nhận "hạ giá" bản thân đến vậy.
Khi em yêu Vinh ai cũng bảo em dại. Em có nhan sắc, lại là con nhà gia giáo, được ăn học đàng hoàng, kể cả gia đình em không bề thế thì em cũng dễ dàng kiếm được một anh chàng ngon lành, giàu có.
Nhưng Vinh chỉ là một chàng trai bình thường, làm công ăn lương giống như em. Gia đình anh chỉ thuộc dạng tầm tầm, nếu không muốn nói là có phần khó khăn. Bố mẹ anh hiện tại không có thu nhập, chỉ sống bằng đồng lương hưu của mình bố anh. Căn nhà cấp 4 đang ở đã cũ, chẳng có giá trị gì đáng kể.
Thế nhưng em lại rất vui vẻ và thỏa mãn với sự lựa chọn của mình. Ở bên Vinh, em được cưng chiều hết mực. Anh ấy là người đàn ông dịu dàng, chu đáo, sống mẫu mực và biết quan tâm đến người khác. Bố mẹ Vinh quý em lắm, lần nào em tới chơi hai bác cũng xởi lởi tiếp đón, coi em chẳng khác gì con gái ruột. Cho dù điều kiện vật chất không được thừa thãi nhưng cuộc sống yên bình, êm ả như vậy mới là thứ em mong muốn.
Thế nhưng em lại rất vui vẻ và thỏa mãn với sự lựa chọn của mình. Ảnh minh họa
Ngày ăn hỏi, gia đình Vinh mang 3 tráp sơ sài đến. Khách khứa nhìn vào đều xì xào em ăn phải bùa mê thuốc lú của Vinh, mới chấp nhận "hạ giá" bản thân đến vậy. Mẹ em nắm chặt tay em, bà quay mặt cố nén giọt nước mắt chực trào. Em biết bà thương em, cô con gái bà nâng niu, dành bao công sức nuôi dạy, giờ lại phải chịu cảnh thế này.
Nhất là cô bạn học của em ở cách đấy có mấy nhà, vừa cưới một anh chàng nhà giàu, lễ ăn hỏi và lễ cưới rình rang lắm. Em cũng đến dự, ăn hỏi hẳn 9 tráp rồng phượng khiến ai cũng choáng hợp. Em nào có thua kém gì cô ấy, vậy mà hai đám hỏi lại khác nhau một trời một vực.
Đến hôm cưới thậm chí nhà Vinh còn không thuê xe hoa mà thuê một chiếc taxi đón dâu. Nói em không chạnh lòng là nói dối. Em hỏi Vinh có biết chuyện tráp ăn hỏi và xe hoa hay không. Anh bảo anh cũng rất bất ngờ. Bố mẹ không cho anh can thiệp, tự tay ông bà sắp xếp tất cả, cũng không cần anh đưa tiền. Ông bà bảo lo cho đám cưới của con trai duy nhất là trách nhiệm của họ. Ông bà có bao nhiêu thì sẽ tổ chức ở mức độ ấy, các con cấm được phàn nàn.
Ngồi trên chiếc taxi về nhà chồng, em thở hắt ra, gạt bỏ mọi ưu phiền trong lòng. Thôi suy cho cùng cưới xin cũng chỉ là thủ tục. Miễn Vinh và bố mẹ chồng đối xử tốt với em, coi em như người thân trong gia đình là được.
Phòng tân hôn bố mẹ chồng thiết kế cho chúng em cũng đơn giản lắm, chẳng có món đồ nào đắt tiền. Em nghĩ cả đời ông bà vất vả thiếu thốn, đã quen tính tiết kiệm, nên ông bà có sắp xếp như vậy cũng là bình thường.
Sau đêm tân hôn, trong bữa sáng đầu tiên cả nhà quây quần bên nhau, mẹ chồng đột ngột cầm tay em dúi vào hai cuốn sổ đỏ. Em tròn mắt nhìn bà, bà thấy thế thì bật cười:
- Bố mẹ không định sống chung với hai đứa đâu. Hai ông bà già này sống một mình cho thoải mái. Đây là hai mảnh đất, các con bán một mảnh đi mà cất cái nhà tử tế, số tiền còn lại thì để tiết kiệm hoặc làm vốn đầu tư kinh doanh gì tùy thích. Sau này có con thì bố mẹ sang trông cho hoặc đưa cháu về đây.
Mẹ chồng đột ngột cầm tay em dúi vào hai cuốn sổ đỏ. Ảnh minh họa
Em nhìn vị trí và diện tích hai mảnh đất thì thấy chúng giá trị không hề nhỏ chút nào, sơ sơ cũng phải 2, 3 tỷ một mảnh. Em kinh hãi vì bố mẹ chồng có số tài sản lớn như thế, càng ngạc nhiên hơn khi ông bà sẵn sàng cho chúng em không chút tính toán.
Mẹ chồng vỗ tay em nói tiếp:
- Mẹ rất quý con vì con là một người phụ nữ lương thiện, không tham lam của cải vật chất. Mẹ chỉ mong con gìn giữ được nét đẹp ấy không bao giờ đổi thay. Và hai đứa có thể sống thật hạnh phúc, luôn bên cạnh nhau bất kể cuộc đời có sóng gió thế nào. Bố mẹ già rồi, ở căn nhà này cũng đủ, bố mẹ còn một sổ tiết kiệm để dưỡng già gửi ngân hàng nữa nên hai đứa cứ yên tâm, không cần lo lắng cho bố mẹ.
Lúc sau em hỏi chồng thì anh lúng túng nói rằng bố mẹ không cho anh tiết lộ với em. Đến lúc này em đã rõ, màn ăn hỏi và đón dâu úi xùi kia là do bố mẹ chồng cố ý thiết kế để thử lòng em. Hóa ra nhà chồng em giàu ngầm, hồi xưa ông bà cũng ngược xuôi làm ăn, tích góp được số vốn kha khá. Ông bà chẳng bao giờ phô trương nên không mấy ai biết.
Đến bây giờ khi vợ chồng em đang chuẩn bị khởi công xây nhà rồi mà em vẫn ngỡ mình đang nằm mơ. Cuộc đời thật sự không nói trước được gì các chị nhỉ.
Đôi khi, điều quan trọng không phải là lựa chọn nắm giữ cái gì mà là buông bỏ điều gì Bởi, không phải cứ nắm giữ được càng nhiều là càng giàu có và mạnh mẽ. Nếu điều gì ta cũng muốn giữ, "căn nhà kho" sẽ bị quá tải Em luôn cho rằng lựa chọn nắm giữ bất cứ điều gì em cho là quan trọng chính là một khả năng mà không phải ai cũng có được, và kẻ nắm giữ...