Hai câu chuyện về t.iền bạc và hôn nhân khiến bất kì người vợ nào cũng phải suy nghĩ
Tôi đã nhận được những tâm sự của nhiều nàng dâu mới về cuộc sống sau hôn nhân, xoay quanh áp lực quản lý t.iền nong. Họ đều trăn trở rằng, có nên không, sau cưới, ai kiếm được nhiều t.iền sẽ được quyền quyết định.
1.
Một hôm, một độc giả nữ đã gửi đến cho tôi một câu hỏi khó.
Gia đình Yến ở Hà Giang, tương đối nghèo. Anh chị em cũng chẳng ai khấm khá. Vì vậy, vào ngày cưới, món quà hồi môn mà bố mẹ trao cho cũng hẩm hiu hơn so với chúng bạn. Dưới sự kiên quyết của anh con trai, bố mẹ chồng cũng rộng tay mua cho vợ chồng cô căn hộ chung cư nhưng đồng thời cũng đưa ra điều kiện: Ngôi nhà sẽ chỉ được đứng tên chồng Yến và t.iền bạc sau cưới phải do một tay chồng cô quản lý.
Hình minh họa
Yến tâm sự, thực ra, từ khi ra trường cô đã làm cho một công ty nước ngoài, đến nay đã gần 5 năm, lương bổng kiếm được nhiều hơn chồng. Nhưng vì gánh nặng gia đình, bố mẹ bệnh tật, rồi còn giúp đỡ chị gái, em trai nên cô không tích cóp được nhiều. Chính vì vậy, Yến lo sợ, sau khi cưới, khi mà t.iền làm ra cô đưa hết cho chồng quản lý, lại dưới sự quản thúc của mẹ chồng, phải chăng cô sẽ mất tiếng nói, không có quyền gì cả.
Người bạn gái thân thiết của Yến cũng bảo với cô rằng, nhà không đứng tên cô, t.iền không được quyền quản, vậy mỗi lần vợ chồng xích mích, cãi nhau, Yến là người phải ra khỏi nhà.
Cô ấy hỏi tôi, phải đấu tranh giành quyền kiểm soát t.iền nong bằng cách nào, hay trong vợ chồng, ai kiếm được nhiều t.iền thì phải nghe người đó.
2.
Video đang HOT
Minh là người vợ trẻ, cưới chồng khi đang ở năm thứ 3 đại học. Rồi ngay sau đó Minh lại sinh con ngay nên chuyện bằng cấp cô phải treo lại vô thời hạn. Con còn nhỏ, Minh cũng chưa thể xin việc được ở đâu. Cô là bà nội trợ đúng nghĩa.
Mỗi tháng chồng sẽ đưa cho Minh một khoản nhất định để chi tiêu mọi việc trong nhà, còn chồng cô có bao nhiêu t.iền tiết kiệm, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, Minh đều không rõ.
Minh cho rằng, đúng là cô không phải ra đời bon chen k.iếm t.iền, không phải lo cái ăn cái mặc mỗi ngày nhưng có một điều khiến cô không chịu nổi, đó là mỗi lần vợ chồng cãi nhau, chồng cô luôn nói một câu: Cô không đi làm nên không thể biết người đi làm k.iếm t.iền cực khổ thế nào đâu. Và lần nào, sau câu nói đó của chồng, cô chỉ biết im lặng và nuốt nước mắt vào trong.
Minh tâm sự với tôi rằng, người ta bảo có t.iền, có địa vị sẽ có quyền quyết định t.iền bạc thật chả sai.
—————–
Đọc những tâm sự của những nàng dâu, tôi ngẫm lại, tại sao hiện nay phần lớn những mâu thuẫn, vấn đề nan giải trong nhiều gia đình lại đều liên quan đến t.iền?
Nếu nhà là một tập đoàn, là công ty… tất mọi việc sẽ dễ giải quyết, bởi người nắm chức vụ cao nhất sẽ nắm trong tay quyền kiểm soát t.iền.
Có người nói, đàn ông mà có t.iền sẽ dễ sinh hư. Còn người vợ mà không quản được t.iền càng tạo điều kiện để đàn ông nuôi bồ nhí bên ngoài. (Hình minh họa)
Nhưng gia đình là một tổng thể mà trong đó người vợ hay chồng đều có quyền bình đẳng như nhau.
Một gia đình ổn định, hài hòa, hạnh phúc không phụ thuộc vào việc kiếm được bao nhiêu t.iền mà phụ thuộc vào việc kiểm soát tốt giữa các việc k.iếm t.iền, chi tiêu và cân bằng t.iền nong.
Trong một gia đình, chức năng của vợ hay chồng cũng thường hoán đổi cho nhau. Lúc này chồng kiếm ra t.iền nhưng lúc khác vợ lại là người làm kinh tế chính. Nếu chồng bận rộn cực khổ k.iếm t.iền ở bên ngoài, thì người vợ ở nhà sẽ gánh vác chăm sóc con cái, đối nội đối ngoại… Đó chẳng phải cũng là việc đóng góp.
Phụ nữ thường hay tự hỏi, tại sao sau khi kết hôn, họ ngày càng ít bạn bè, không bao giờ đi ra ngoài vào buổi tối, ít các cuộc tụ tập, những buổi rong ruổi mua sắm, về đến nhà thì đầu tắt mặt tối, vậy mà mỗi lần cãi nhau với chồng chỉ biết quay mặt để giấu những giọt nước mắt.
Đấy là do sự mất cân bằng về vai trò, giá trị cá nhân giữa vợ và chồng.
Cũng có người nói, đàn ông mà có t.iền sẽ dễ sinh hư. Còn người vợ mà không quản được t.iền càng tạo điều kiện để đàn ông nuôi bồ nhí bên ngoài.
Tóm lại, thiết nghĩ, vấn đề cốt lõi để giải quyết vấn đề t.iền nong ở mỗi gia đình đó là các cặp vợ chồng cần xác định ngay từ đầu, sau khi kết hôn, giá trị đóng góp của mỗi cá nhân phải được tính là ngang nhau, tiếng nói của tôi và anh/em là như nhau.
Cũng cần phân tích rõ thế mạnh hay sở trường của mỗi các nhân trên các phương diện: Khả năng quản lý tài chính, khả năng đối nội đối ngoại, khả năng giáo dục con cái, khả năng cân bằng các mối quan hệ với người thân trong gia đình, với cha mẹ và con cái… để từ đó quyết định ai là người có quyền quản lý t.iền bạc trong gia đình.
Theo Dân Việt
Ân hận vì không nghe lời khuyên của mẹ 10 năm trước bỏ người vợ 'vô học'
Tôi học tới 3, 4 cái bằng, nước ngoài nước trong đủ cả trong khi vợ tôi chỉ học hết cao đẳng vậy mà vợ còn chẳng biết điều.
Tôi là trai thành phố gốc, bố mẹ tôi đều là công chức đã về hưu, trên tôi có một chị gái nữa. Cả nhà tôi ai cũng đề cao chuyện học hành, bằng cấp. Bố mẹ tôi quan niệm, học cả đời không bao giờ đủ, có nghèo đói, cũng phải học thật nhiều, càng nhiều bằng cấp càng tốt. Thế nên đến khi lấy vợ tôi cũng vẫn còn học.
Tôi quen vợ qua bạn bè giới thiệu. Tôi thích tính cách độc lập của cô ấy, tôi cũng từng hứa với vợ rằng, nhất định sẽ khiến cho cuộc sống của cô ấy nở mày nở mặt.Lúc lấy vợ, tôi cũng đang có một công việc nhưng thu nhập tôi đổ hết vào việc học. Mọi chi phí sinh hoạt trong nhà đều do vợ tôi chu cấp hết. Đến khi sinh con, tôi lại được cử ra nước ngoài học nâng lên.
Vợ tôi lúc đó cũng ngăn cản, cô ấy nói "nếu như chúng khổ bổ ích gì cho cuộc sống cơm áo gạo t.iền của anh và gia đình thì anh đừng đi nữa. Một mình em kham khổ cho cả nhà quá mệt rồi. Em cũng cần được nghỉ ngơi". Tôi nghe xong tức vợ lắm. Cô ấy chẳng biết nghĩ đến tương lai chút nào mà chỉ thấy cái lợi trước mắt. Chồng thành công thì vợ chịu khổ một chút có làm sao đâu.
Ảnh minh họa.
Ngày xưa khi chuẩn bị cưới em, mẹ tôi cũng đã ngăn cản bởi hai đứa chênh lệch về bằng cấp, gia cảnh. Nhưng tôi nghĩ nếu lấy một người con gái độc lập, cá tính, tôi có thể an tâm mà học hành, tu chí cho sự nghiệp của mình. Vợ tôi cũng đã từng như vậy nhưng bây giờ thì khác.
Cô ấy chê bai tôi đủ điều, nói tôi không đủ trình độ nuôi nổi vợ con. K.hinh r.ẻ những thứ tôi học chỉ là đống giấy vụn, không đẻ ra cơm áo gạo t.iền. Tôi cũng là người có học thức, gặp gỡ bao nhiêu người, nước ngoài nước trong đủ cả, vợ tôi cũng chỉ học hết cao đẳng ấy vậy mà vẫn khinh tôi.
Nếu tôi nghe lời mẹ bỏ cô ấy từ 10 năm trước có lẽ hiện tại đã khác. Bây giờ, hầu như ngày nào tôi cũng phải nghe những lời than vãn, trách móc, chê bai từ người vợ kém học thức của mình. Nghĩ lại mà thấy thật ân hận. Vợ tôi còn đe, nếu như tôi không dừng việc học lại, sẽ bỏ hai đứa con lại cho tôi nuôi và cô ấy sẽ tự sống một mình.
Nhưng niềm đam mê đèn sách của tôi không thể dừng, song nếu thế tôi lại không có t.iền nuôi con. Tôi cứ nghĩ, giá vợ tôi biết điều thì sẽ không bắt tôi phải lựa chọn khó như vậy. Tôi phải làm gì để vẹn toàn bây giờ.
Theo Phunutoday
Câu chuyện ý nghĩa sau những bát thức ăn thừa Sáng sớm, quán phở trước cổng trường nghịt khách. Hết lượt này đến lượt nọ ra vào tấp nập, nhân viên thì chạy đi chạy lại bê bát rồi lấy thêm rau. Còn ông cụ, chỉ biết đứng nép vào góc thùng rác đứng nhìn. Cụ năm nay đã hơn 70. Kể từ ngày vợ qua đời, cụ quần quật làm lụng nuôi...