Hai bánh Hêrôin và cuộc tra tấn 80 ngày đêm như thời trung cổ, Kỳ 6: Trên cả “địa ngục”
Sau khi gửi lại một chiếc xe Angel cho người quen, Minh cầm lái chiếc Rebel của mình chở Dương, cả hai cùng nhằm hướng QL7A trực chỉ về TP Vinh…
Bản chất độc ác của dân “ma túy”
Theo lời Dương thì trưa hôm đó, cơm nước xong, Minh chạy xe Rebel còn Dương đi chiếc xe Angel theo sau. Trên đường lên thị trấn Mường Xén, huyện Kỳ Sơn, cả hai gặp hai chiếc xe máy chở 6 người lưu thông cùng chiều. Những người này xin đi nhờ xe của Minh và Dương và được cả hai đồng ý. Hai phụ nữ sang xe của Minh và Dương ngồi, 21g đến Mường Xén thì chia tay. Minh và Dương vào thuê nhà trọ tắm rửa, mỗi người hít một bi thuốc phiện rồi tìm đến nhà Lầu Chá Giờ, ở bản Trường Sơn, xã Nậm Cắn nhưng vì trời tối, đường núi gập ghềnh khó đi khiến cả hai phải quay lại nhà trọ. Đêm hôm đó, Minh đã nhiều lần điện thoại cho Giờ và hẹn mai đến chồng tiền lấy heroin.
Sáng hôm sau, Minh và Dương một lần nữa tìm đến nhà của Giờ. Vợ chồng Giờ đón tại cửa, sau khi dẫn vào nhà, cả hai được Giờ mang heroin ra đãi trước khi tiếp chuyện. Trong căn nhà gỗ đắt tiền rộng rãi, Giờ sống như ông hoàng giữa một thôn bản nghèo. Ở đây, Giờ nổi tiếng vì sự giàu có và thế lực mạnh, ai cũng phải kính nể mặc dù biết rằng tài sản mà hắn có được do buôn bán ma túy. Hắn có đến 9 người con, đứa con trai đầu là Lầu Y Phua, SN 1976, hiện đang đi tù vì liên quan đến tội danh buôn bán ma túy. Không những buôn bán ma túy, Giờ còn nổi tiếng trong vùng với thú chơi đao, kiếm cổ. Giữa gian chính hắn gác ba thanh đao cổ trên một cái giá bằng gỗ quý để thị uy quyền lực của mình…
Sau khi Minh và Dương đến, người nhà của Giờ đã dẫn về một người nói tiếng Lào. Người này đưa ra hai bánh heroin được gói cẩn thận trong túi giấy màu vàng cho Minh kiểm tra. Minh lấy con dao nhọn trong người khoét một tý đưa lên miệng thử rồi gật đầu đồng ý. Theo Giờ, giá mỗi bánh là 6.500 USD. Minh bảo Dương đưa cho gã người Lào 13.000 USD rồi quay sang Lầu Chá Giờ thuê Giờ mang số “hàng” này qua khu vực Bệnh viện Kỳ Sơn giao cho hắn. Giờ bảo tiền công 1.000 USD, Minh đồng ý.
Đúng hẹn, hơn 19g ngày 11-7, Giờ chạy xe máy cùng với đối tượng tên Hờ Chồng Vừ, SN 1972, trú tại bản Tiền Tiêu mang hai bánh heroin giao cho Minh, Minh rút trong túi ra 2.000USD bảo Dương đếm trả cho Giờ 1.000USD, số còn lại Dương đưa cho Minh rồi cầm 2 bánh heroin dắt vào thắt lưng trước bụng.
Video đang HOT
Sau khi gửi lại một chiếc xe Angel cho người quen, Minh cầm lái chiếc Rebel của mình chở Dương, cả hai cùng nhằm hướng QL7A trực chỉ về TP Vinh… Chuyến đi ấy sẽ bình thường nếu trót lọt song không may cho Dương là lần đi này hai tên chạm trán công an và chúng đã phải “gửi” vào bìa rừng 2 bánh ma túy, đến khi quay lại thì không thấy đâu nữa. Đang là chiến hữu cùng sống chết với nhau vì buôn ma túy, Minh “trâu đại” bỗng thấy nghi ngờ đệ tử của mình nên quyết định “xử” Dương. Hành động này là một minh chứng cho thấy tính tàn bạo và man rợ của bọn tội phạm ma túy, dù trước đó từng chén chú chén anh, thề thốt là chiến hữu cùng sinh tử có nhau.
Tên Cao Ngọc Hoàng và dụng cụ dùng để tra tấn Nguyễn Minh Dương
Thoát nạn sau ba phát súng
Mất hai bánh heroin giữa rừng, nghi đàn em chiếm đoạt, “bố già” Trần Văn Minh đã nổi điên rút súng bắn liền ba phát vào đầu Trần Minh Dương nhưng may thay do khẩu súng đêm hôm trước giấu ở gốc cây bị mưa to nên cả băng đạn bị hỏng. Dương thoát chết một cách tình cờ nhưng với Trần Văn Minh thì việc Dương không cử động, đứng im cho Minh bắn không chứng tỏ được điều gì cả. Hắn quyết định phải dùng cực hình để ép Dương phải trả lại số ma túy đã mất.
Chính vì nung nấu ý định này mà suốt dọc đường quay về, trong khi tên đàn em ngồi phía sau run như dẽ vì không hiểu đại ca sẽ làm gì mình thì Minh “trâu đại” với vẻ mặt lạnh tanh, điều khiển chiếc xe quay về thành phố Vinh. Cả chặng đường dài sau ba phát súng “xịt” hôm ấy, Minh không hề nói một tiếng nào, cứ câm lặng lái xe. Ngồi đằng sau, nhìn xương quai hàm của đại ca chốc chốc lại bạnh ra, Dương hiểu Minh “trâu đại “đang căm mình và dứt khoát kẻ mang danh “bố già” lỳ lợm này sẽ không để hắn yên.
Mặc dù vậy thì Dương cũng chặc lưỡi rằng cùng lắm thì đền chứ mất rồi, có lấy mạng mình cũng chẳng ích gì vì không ra tiền. Điều mà hắn không thể ngờ tới là khi về đến nhà Minh “trâu đại” thuê ở đường Phan Chu Trinh, phường Lê Lợi, thành phố Vinh, lúc này cả Hồng và Hoàng cũng đang có ở đây, chúng vẫn gọi bia về uống bình thường. Dương cũng rụt rè bưng một cốc uống nhưng khi cốc bia của Dương chưa kịp tan hết bọn thì Minh “trâu đại” hất hàm, kêu em trai và tên Hoàng đẩy Dương về phía nhà vệ sinh. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Dương bỗng tái mặt khi bị Minh liên tiếp tròng vào người mớ dây dù, bắt đầu chuỗi ngày tra khảo để đòi lại hai bánh heroin.
Những trò tra tấn
Theo lời khai của Dương thì ban đầu anh ta bị nhốt ở nhà vệ sinh nhưng do đây là khu nhà trọ, người ra vào nhiều nên Minh sợ lộ chuyện, đã chuyển Dương vào một căn phòng nhỏ, được che chắn tạm dùng để chứa đồ ngay phía sau buồng ngủ của vợ chồng Minh. Ngày đầu đưa Dương vào nhốt ở đây, Minh xích tay Dương vào cửa sổ, khi mỏi còn có thể ngồi bệt xuống đất được. Mấy ngày đầu Minh tỏ ra tử tế, chỉ hỏi Dương xem giấu ma tuý ở đâu, đã bảo người nhà lên lấy về chưa, bán cho ai, nếu có trót dại làm thế thì hãy khai thật ra, anh ta sẽ bỏ qua mọi chuyện nhưng thấy Dương cứ kêu mình vô tội thì Minh bắt đầu nổi cáu. Hắn không cho Dương được ngồi xuống mỗi khi mỏi chân nữa mà đưa sợi xích lên cao khiến Dương chỉ còn biết đổi chân cho đỡ mỏi và cứ thế cho tới khi đôi chân tê dại đi đến nỗi không còn cảm giác.
Sau 2 ngày, Minh bắt đầu hết kiên nhẫn. Hắn cùng em trai lôi các dụng cụ cơ khí như: Kìm, cờ-lê, mỏ-lết, thanh sắt, dây xích, búa đinh… bắt đầu tra tấn Dương. Ban đầu là chúng dùng búa đinh ghè vào các khớp tay, khớp chân, khớp gối sau đấy là dùng kìm nhéo vào da thịt khiến Dương tưởng như không thể sống nổi. Trong tư thế bị xích đứng, hai tay không thể giãy giụa, miệng dán băng keo nên mỗi khi bị anh em Minh dùng kìm, búa cấu véo vào da thịt, Dương không thể kêu rên, nước mắt cứ chảy dài xuống chỗ đau, thấm vào vết thương càng thêm đau đớn. Mỗi ngày như thế qua đi trong đau đớn, đêm về Dương mới được Hồng, em trai Minh nhét cho mẩu bánh mì hay nắm cơm vào tay để cầm hơi. Chịu không nổi cực hình do đồng bọn gây ra, Dương tính chuyện làm sao để khỏi bị đánh đập, vậy là hắn nghĩ chuyện khai bừa. Ra vẻ là người biết lỗi, Dương nhận tội đã lấy 2 bánh heroin của Minh rồi ra hiệu sẽ vẽ sơ đồ nơi cất giấu heroin để Minh và đồng bọn đi tìm. Sau 4 ngày bị giam giữ, đánh đập, Dương được đồng bọn tháo xích cho nằm xuống đất và với đôi tay còn sưng mọng ở các khớp, Dương nguệch ngoạc vẽ sơ đồ nơi giấu ma tuý.
Ngày 17-7-2006 khi có được tấm sơ đồ trong tay, Minh điện thoại bảo Hồng Sơn sinh năm 1967 mang xe 4 chỗ đến chở Minh, Dương, Hồng cùng Đoàn Thị Hưng (vợ Minh) và Đinh Thị Hiền, sinh năm 1976 (vợ Hồng) cùng đi lên khe Bố – Tương Dương để tìm heroin. Thế nhưng làm sao có thể tìm thấy số ma tuý đã mất bởi Dương làm gì có giấu đi để ăn mảnh. Sau một ngày tìm kiếm không kết quả, Minh hạ lệnh cho đàn em đưa Dương về nhà tiếp tục đánh đập. Lần này Minh bảo sẽ đối xử với Dương “tử tế” hơn vì cái tội dám giở trò trêu ngươi anh ta, làm anh ta mất mặt với đàn em, khiến anh ta phải vất vả một ngày trời leo trèo. Minh bảo đệ tử dùng dây sắt buộc hai ngón tay cái Dương treo lên xà nhà khiến Dương đau quá phải đứng nhón chân nhưng làm sao có thể đứng mãi được thế với đôi chân mà khớp gối, mắt cá chân còn xưng vù, nhức buốt vì những trận ghè búa đinh vừa qua.
Thành ra chỉ đứng nhón mũi chân một lúc là Dương mỏi, phải buông chân, lập tức hai ngón tay cái bị sợi dây sắt siết chặt… Không chịu nổi, Dương khóc lóc van xin một lúc thì ngất lịm. Không để cho Dương kịp quên đau đớn trong lúc ngất đi, Minh sai đàn em đổ nước vào mặt Dương. Dã man hơn, anh ta còn trộn cơm với phân người nhét vào miệng Dương, cầm búa đinh đánh vào các đầu ngón tay, ngón chân của kẻ bị giam giữ rồi dùng kìm rút từng chiếc móng. Đau quá, một lần nữa Dương xin vẽ lại sơ đồ giấu heroin những mong lùi được những trận đòn tra tấn song anh ta đã lầm. Cho rằng Dương cố tình qua mặt, đùa giỡn với mình, Minh “trâu đại” lồng lộn như con thú bị thương, tìm đủ đòn tra tấn Dương dã man hơn.
Lần này hắn tự tay cầm tuốc-nơ-vít cạy miệng Dương rồi dùng kìm bẻ một lúc 3 cái răng để lần sau “chừa thói khai láo” và trong lúc Dương mồm miệng còn toe toét máu, Minh và đàn em lại tiếp tục những đòn tra tấn bằng búa đinh, cờ-lê và mỏ-lết. Bị đánh đau, Dương lại khai láo và mỗi lần như thế, lên tìm ma tuý không được, về nhà Dương lại bị Minh bẻ một cái răng. Sau hơn 10 ngày giam giữ với đủ các hình thức nhục hình, tra khảo không đem lại kết quả, Minh quyết định thay đổi chiến thuật vì nghĩ rằng giữ mãi Dương ở nhà không ổn do Dung, vợ Dương mấy ngày tìm đến hỏi thăm về chồng mình.
Vào một đêm tối trời, khi Dương không thể lết nổi chân vì bị treo đứng lâu ngày, các vết thương trên người bắt đầu lở loét, Minh sai đàn em đưa Dương đến nhà nghỉ Tam Sơn của tên đàn em Hồng Sơn ở bãi tắm Xuân Thành, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh, tiếp tục công cuộc hỏi cung, tìm ma tuý. Tại đây, Dương đã hai lần tự sát nhưng bất thành.
Theo Pháp Luật XH
Hai bánh Hêrôin và cuộc tra tấn 80 ngày đêm như thời trung cổ Kỳ 5: Đấu trí với kẻ đang chờ thần chết...
Trong khi các bác sỹ tận tình cứu chữa cho nạn nhân thì Dương dường như không đoái hoài tới sự có mặt của các trinh sát, luôn tỏ thái độ dửng dưng, tỏ ra không quan tâm tới sự sống chết nữa.
Đầu mối từ những câu thăm hỏi...
Động thái tìm đến Bệnh viện huyện Kỳ Anh, đi theo từ Hà Tĩnh ra Nghệ An là nhằm thực hiện việc truy sát đến cùng và chúng chỉ yên tâm khi tận mắt thấy Dương chết? Những câu hỏi trên luôn lởn vởn trong đầu các ĐTV. Trong khi các anh, người nào cũng nóng ruột vì những câu hỏi nghi vấn về Dương chưa được giải đáp thì tình trạng bệnh tật của Dương lại không có gì sáng sủa. Với một cơ thể mà toàn bộ đầu ngón tay, ngón chân bị đập dập nát, móng bị rút ra khỏi ngón, răng bị nhổ gần hết, môi rách do bị xẻ nhiều nhát; các khớp gối, khớp tay đều bị đánh dập, tổn thương nặng không thể hồi phục; xương sườn bị gãy bốn cái, hai vành tai bị biến dạng, tai bên phải không còn lỗ tai; nội tạng bị tổn thương nặng, suy nhược toàn thân... Trần Minh Dương được các bác sỹ nhận định sẽ chết tới 90%.
Phán quyết trên của các bác sỹ khiến các ĐTV được giao nhiệm vụ khai thác Dương để thu thập thông tin chẳng khác nào chạy đua với tử thần. Ban ngày các anh chia nhau canh gác, bảo vệ nơi Dương đang điều trị, mệt mỏi và căng thẳng nhưng các anh luôn động viên các bác sỹ làm hết khả năng có thể, giành giật sự sống cho nạn nhân "đặc biệt" này.
Trong khi các bác sỹ tận tình cứu chữa cho nạn nhân thì Dương dường như không đoái hoài tới sự có mặt của các trinh sát, luôn tỏ thái độ dửng dưng, tỏ ra không quan tâm tới sự sống chết nữa. Mỗi khi làm việc với cơ quan điều tra, câu cửa miệng của Dương lúc nào cũng là "Không nhận ra hung thủ là ai"; "không biết"; "không nghe" và "không thấy"... Hắn không hề tỏ ra cảm nhận được sự nguy hiểm đang rình rập mình ở bên ngoài hành lang bệnh viện, thể hiện ở sự lảng vảng của đám sát thủ. Đã thế, trong khi các ĐTV đang căng như dây đàn, vất vả với đám sát thủ lởn vởn bên ngoài, tìm cách đấu lý với tên Dương thì hắn lại tỏ ra thư thái. Dương sai vợ đi mua bia, thuốc lá, đồ nhậu về mời các ĐTV ăn uống với lý do "thấy các anh vất vả với em quá". Lúc nào bí quá trước những câu hỏi dồn của các ĐTV thì hắn lại ôm ngực giả vờ ho rồi xua tay xin "đừng hỏi nhiều để tôi dưỡng bệnh" làm cho tiến trình điều tra như dậm chân tại chỗ.
Những thông tin thu thập từ các đầu mối được Ban chuyên án cập nhật hàng ngày. Nhận định Dương là con nghiện, từng đi tù 15 năm, ra tù lại tái phạm nên rất ma mãnh, không thể một sớm một chiều khiến hắn mở miệng. Đã thế hắn lại là người có học, từng làm cán bộ xã nên có thể nói việc lấy thông tin từ hắn thực sự là một cuộc đấu trí. Sau khi phân tích, đánh giá, Ban chuyên án quyết định không đi trực tiếp nữa mà đánh đường vòng. Vừa dùng tình cảm, cách xử sự để thu phục Trần Minh Dương, vừa khai thác thông tin từ các nguồn khác, để đấu tranh với Dương, bắt hắn phải nói ra bí mật. Trong những nguồn thông tin mà Ban chuyên án để tâm, Nguyễn Thị Dung, sinh năm 1983, vợ Dương được quan tâm đặc biệt hơn cả. Những buổi chiều sau đó, biết đấy là thời điểm Dung rỗi rãi sau một ngày mệt nhoài vì chăm chồng, các trinh sát lại thay phiên nhau trò chuyện với chị ta. Những câu chuyện không đầu không cuối của Dung với các trinh sát tưởng như để giết thời gian, không ngờ khiến người đàn bà này vô cùng cảm động. Từ chỗ tin tưởng, Dung bắt đầu bộc bạch.
Tâm sự của vợ nạn nhân
Theo lời Dung, khoảng 10g ngày 10-7-2006, Dung đang ở nhà riêng tại xóm 3, xã Ngọc Sơn thì có một người đàn ông đi xe Rebel vào hỏi Dương. Vì sáng đó, Dương thông báo đi Đô Lương mua ma túy về bán lẻ cho các con nghiện nên Dung đã nói lại là chồng không có nhà. Vị khách có vẻ rất sốt ruột, giục cô gọi chồng về nên Dung gọi điện thoại cho chồng báo có khách và được Dương nhắn lại là bảo khách cứ ngồi chờ một lát. Dung chưa kịp nói lại thì vị khách trên giằng luôn điện thoại nói chuyện với Dương. Không biết chồng mình nói gì, Dung chỉ nghe được tiếng người đàn ông nói rằng có việc cần kíp, phải về ngay để đi Nậm Cắn. Sau này, khi đã vào bếp chuẩn bị bữa cơm cho chồng và khách, Dung mới biết người đàn ông kia tên là Minh. Hắn chính là Trần Văn Minh, ở phường Đội Cung, TP Vinh, người mà chồng cô đã có lần nhắc tới.
Sau bữa cơm trưa hôm đó, Dương không đi chung xe với Minh mà qua nhà anh rể là Cao Tiến Linh mượn chiếc xe Angel BKS: 37K6-2329, đi cùng rồi biệt tăm luôn. Không thấy chồng về, một vài lần Dung đón xe về TP Vinh, đến nhà Minh hỏi thông tin về chồng thì được Minh nói là "Dương đi công tác một thời gian, mấy bữa nữa sẽ về". Kể đến đây, người đàn bà một lòng vì chồng, nước mắt lưng tròng bảo sau đó mấy ngày được người nhà nhắn lại rằng Dương gọi điện về, bảo Dung thu xếp 15.000 USD để chuộc mạng sống cho Dương, nếu không sẽ bị giết chết. Linh tính có chuyện không hay xảy ra với chồng mình, Dung lại đón xe về thành phố Vinh, tìm gặp Minh để hỏi han nhưng Minh khẳng định là Dương vẫn bình an vô sự, đang đi làm một nhiệm vụ đặc biệt, chưa thể về ngay được. Không liên lạc được với chồng, Dung đành quay về Đô Lương. Khi Dung vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại từ một số máy lạ, thông báo chuẩn bị 15.000 USD mang về thành phố Vinh để chuộc chồng. Tuy nhiên, sau đó số máy này lại không thể liên lạc được nên Dung chỉ biết trông chờ vào số phận.
Những "tâm sự" của vợ nạn nhân nhanh chóng được các trinh sát kiểm chứng, khẳng định có cuộc điện thoại gọi về nhắn Dung thu xếp tiền chuộc mạng chồng, các trinh sát lòng vui như mở cờ, bởi đây chính là chứng cứ quan trọng để đấu lý với Trần Minh Dương, quyết không để hắn giữ mãi những bí mật này. Những ĐTV giàu kinh nghiệm bằng nghiệp vụ sắc bén vừa kiên quyết, mềm dẻo, các anh đã khiến tên Dương phải khuất phục. Cuối cùng Trần Minh Dương đã phải nói ra sự thật. Theo lời Dương thì anh ta chính là nạn nhân của một băng tội phạm ma túy và bị "bố già" nghi ngờ biển thủ 2 bánh heroin trên đường mua từ Kỳ Sơn về nên bị bắt giam tra khảo, hành hạ trước khi bị vứt xác xuống cầu Cổ Ngựa để thủ tiêu. Bắt đầu từ đây, một sự thật kinh hoàng, có một không hai đã được sáng tỏ qua lời khai của nạn nhân cũng là kẻ tội phạm ma túy Trần Minh Dương.
Theo Pháp Luật XH
Hai bánh Hêrôin và cuộc tra tấn 80 ngày đêm như thời trung cổ ,Kỳ 4: Thoát chết bên cầu Cổ Ngựa! Khi đã có thể nhúc nhắc được tay chân để thi hành án chung thân trong trại 6 Bộ Công an, Trần Minh Dương vẫn không thể hiểu nổi tại sao đại ca của mình là Trần Văn Minh lại đối xử tàn tệ với mình đến thế! Mỗi khi trái gió trở trời, những vết thương trên thân thể Dương đau nhức...