Hai anh em
Tôi đứng lặng người nhìn anh. Anh gầy hẳn, hai má hốc lại và đen hơn. Tôi bỗng thấy thương anh một cách lạ lùng. Tôi mếu máo khóc như một đứa trẻ con và chạy đến bên anh “Anh Tuấn, cho em xin lỗi”.
ảnh minh họa
Người ta thường đôi khi không để tâm, thậm chí là khinh thường những thứ giản dị xung quanh mình, không biết đến giá trị đích thực của nó. Thế rồi rồi một ngày chợt bàng hoàng nhận ra rằng “mình không thể sống thiếu thứ đó”. Tôi từng như vậy một quãng thời gian dài suốt 18 năm.
Tôi sinh ra trong một gia đình có bố là thương binh còn mẹ là giáo viên. Đối với bố mẹ tôi danh dự là một thứ rất quan trọng và để thể hiện giá trị của một con người. Tôi có một người anh trai, tên Tuấn. Tôi kém anh tận năm tuổi, nhưng chẳng bao giờ tôi gọi Tuấn là anh, mà luôn gọi là “Tuấn ngốc” vì lúc anh Tuấn một tuổi, bị một trận ốm nặng, bố mẹ phải thuốc thang chạy chữa nhưng anh. Sau trận ốm “thập tử nhất sinh” ấy, từ một cậu bé đẹp trai, lanh lợi, anh trở nên đần độn và xấu xí. Đi đâu bố mẹ tôi cũng lấy làm xấu hổ vì anh trai. Cho đến khi sinh ra tôi thì niềm hãnh diện, lòng tự hào của bố mẹ lại được trỗi dậy.
Phải nói tôi là một cậu bé đẹp trai và được mọi người gọi là thần đồng từ khi còn bé. Thế rồi mọi sự ưu ái của bố mẹ đều dành hết cho tôi. Hồi đó, tôi khinh thường anh trai mình lắm, một phần vì thái độ của bố mẹ đối xử với anh, một phần vì bạn bè của tôi. Có lần tôi bị bạn bè chọc “đồ thằng có anh đần độn”. Tôi bực mình nhưng không làm gì nổi tụi nó vì chúng nó đông, lại to con hơn tôi. Thế là tôi chỉ biết khóc. Tôi dường như thêm căm thù người anh trai của mình. Tôi nghĩ chính anh là nguyên nhân làm tôi bị bạn bè trêu chọc như thế này. Và anh Tuấn lúc đó xuất hiện như một lực sĩ nhấc bổng thằng đầu đàn trêu chọc tôi lên “dám trêu em trai tao khóc nè”. Lúc đó tôi thật không hiểu sao khuôn mặt đần độn ngày thường của anh bỗng biến mất, thay vào là một vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhưng tôi đã đứng dậy, xô vào người anh “chỉ tại anh mà tôi bị bọn nó trêu”. Tôi bỏ đi, để lại anh một mình đằng sau đang ngơ ngác nhìn tôi. Năm tôi 18 tuổi, tôi đỗ vào trường Đại học Ngoại thương. Cả họ chúc mừng, ai cũng có quà tặng tôi. Tôi cũng chẳng để ý đến người anh trai cứ long ngóng ấp úng định nói với tôi điều gì. Anh Tuấn cất giọng lắp bắp thường ngày “anh sẽ tặng em một món quà thật ý nghĩa. Em muốn anh tặng gì?”. Tôi nhìn anh trai cười nói “Anh thì mua được gì cho em? Thôi anh đừng có mà lắm chuyện nữa”. Tôi quay lưng định bỏ đi thì anh Tuấn nói “Anh nhất định sẽ mua được cho em mà”. Tôi cười nói “thế anh mua máy tính bảng đi”.
Tôi nói thế là vì thấy bạn bè mình toàn dùng máy tính bảng và ao ước có được một chiếc. Mà thực chất tôi chỉ buột miệng nói thế thôi chứ cũng không hy vọng anh mua được cho tôi. Anh Tuấn đã nghỉ học 5 năm rồi và đang thất nghiệp. Sau đó tôi ra nhập học ngoài Hà Nội, thỉnh thoảng gọi về nhà nhưng chẳng bao giờ hỏi thăm anh trai một câu tử tế, mặc dù lần nào cũng là anh nghe điện thoại và muốn nói chuyện với tôi. Lúc nào anh cũng kèm theo câu nói mà tôi chẳng để ý nữa “anh nhất định tặng em”.
Thế rồi Tết đến, tôi trở về nhà và nhận được tin anh Tuấn đang bị ốm. Tôi bỗng thấy hụt hẫng. Tôi thấy anh Tuấn đang nằm trên giường và đầu đắp chiếc khăn chườm. Vừa mở mắt trông thấy tôi, anh đã reo lên “Nam, em về đấy à?”. Anh Tuấn vừa nói vừa ho sặc sụa. Bố mẹ ngồi bên chăm sóc anh, mẹ chảy nước mắt nhìn tôi sụt sịt bảo “Đây là món quà mà anh muốn tặng con”. Mẹ tôi rút từ ngăn kéo ra một chiếc tablet. Tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn và mẹ tôi bảo “từ khi con đi học ngoài đó, anh Tuấn suốt ngày đi làm không quản ngày đêm và luôn miệng bảo sẽ tặng con món quà mà con mong ước, để rồi sinh bệnh thế này đấy”.
Video đang HOT
Tôi đứng lặng người nhìn anh. Anh gầy hẳn, hai má hốc lại và đen hơn. Tôi bỗng thấy thương anh một cách lạ lùng. Tôi mếu máo khóc như một đứa trẻ con và chạy đến bên anh “Anh Tuấn, cho em xin lỗi”.
Thật may mắn là tuần sau anh khỏi ốm. Gia đình tôi có thể quây quần để đón một cái Tết đầm ấm và cùng nhau chào đón khoảnh khắc giao thừa. Đó là cái Tết hạnh phúc nhất của tôi. Tôi dùng chiếc tablet lướt nhẹ vào màn hình để ghi lại những hình ảnh đáng nhớ của hai anh em và của cả gia đình chúng tôi.
Theo VNE
Có con với hai anh em ruột để rửa hận tình?
Hết hạn hợp đồng lao động 3 năm, cũng là lúc tôi có thai với anh, tôi lẳng lặng ghi lại tất cả những hình ảnh chung sống mặn nồng của chúng tôi trong những ngày tháng tại đây, giấu biệt anh chuyện mình đã mang thai và chia tay nhau như hai kẻ vô tình gặp nhau trên đường đời.
ảnh minh họa
Bố tôi không may qua đời sớm, mẹ ở vậy nuôi ba chị em tôi khôn lớn. Mang tiếng nhà ở thành phố nhưng cuộc sống của gia đình tôi gặp rất nhiều khó khăn. Học hết lớp 11, tôi ở nhà phụ mẹ bán hàng tạp hóa ngoài chợ.
Bán hàng được hơn một năm thì bà cô ruột xin cho tôi làm nhân viên bán hàng nội thất cho một cửa hàng trang trí nội thất tư nhân lớn. Không có xe máy, lại không tiện đường tuyến xe bus nên tôi xin bà chủ ở lại cửa hàng buổi trưa, ăn cơm bụi, gà gật ít phút rồi vào luôn ca làm chiều.
18 tuổi, thừa hưởng nét đẹp mặn mà của mẹ và vóc dáng cao ráo của bố, tôi biết mình có nhiều người khác phái để ý, trong đó có cả anh con trai lớn của chủ cửa hàng nơi tôi bán thuê.
Ông bà chủ có hai người con trai, anh cả 27 tuổi, làm ở công ty thiết kế thời trang nên lúc nào trông cũng bảnh bao, lịch lãm. Anh thứ hai nhỏ hơn anh cả 4 tuổi, nhưng đã đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài từ trước khi tôi tới làm ở cửa hàng.
Tôi rất có ý thức mình chỉ là một con bé nghèo, đi bán hàng thuê nên trước mặt con trai ông bà chủ, tôi luôn giữ khoảng cách. Vậy nhưng tôi cũng không tránh anh mãi được. Anh ngỏ lời yêu tôi sau hơn một năm tôi làm cho nhà anh. Tin lời thề non hẹn biển của anh, tôi đã trao cho anh đời con gái của mình mà không hề có một chút gì băn khoăn, tính toán. Khi biết tôi có thai, anh xin bố mẹ cho chúng tôi làm đám cưới.
Những tưởng bố mẹ anh sẽ vui vẻ mà tán thành cho chúng tôi bởi hàng ngày ông bà luôn hài lòng, ngợi khen tôi xinh đẹp, ngoan ngoãn và tháo vát. Nào ngờ ông bà nhất quyết phản đối, còn một hai bắt tôi phải phá bỏ cái thai bởi con ông bà sẽ phải lấy vợ "môn đăng hộ đối" chứ không phải là một cô dâu "khố rách áo ôm" như tôi.
Họ chê tôi nghèo và con họ sẽ không có tương lai nếu gắn bó với tôi. Người yêu tôi sau mấy tuần suy nghĩ và đối diện với sự cấm cản quyết liệt từ cha mẹ cũng đã gật đầu đồng lòng làm theo lời cha mẹ.
Tôi bỏ việc tại cửa hàng của nhà anh và nhất quyết giữ lấy đứa con đang lớn dần trong bụng. Tôi trở về nhà và nói hết chuyện với mẹ của mình. Mẹ đã khóc rất nhiều vì thương tôi vụng dại, nhưng bà cũng hết lòng yêu thương, chăm sóc để tôi sinh hạ một bé trai mẹ tròn con vuông, bụ bẫm và giống cha nó như đúc.
Còn anh, sau khi chia tay tôi, nghe đâu anh cũng cưới vợ liền sau đó và đã sinh được một bé gái.
Khi con trai được 3 tuổi, tôi gửi con nhờ bà ngoại trông nom để đi xuất khẩu lao động. Đúng là trái đất tròn, rộng vô cùng mà cũng hẹp tý ti bởi ngay khi đặt chân sang đất nước xa lạ, tôi đã choáng váng tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm khi trong số đồng nghiệp ra đón lao động mới chúng tôi tại sân bay, có một thanh niên giống cha của con tôi như hai giọt nước.
Thời gian sau đó, do cùng làm một công ty nên chúng tôi có nhiều thời gian để gặp gỡ, chuyện trò và tôi biết đây chính là em trai của người tôi yêu trước đây.
Vậy là tôi âm thầm lên phương án rửa hận với gia đình họ. Không mấy khó khăn để tôi chinh phục được anh, do ở xa nhà thiếu thốn tình cảm, vả lại tôi là người có nhan sắc khá nổi trội trong nhà máy nơi chúng tôi cùng làm việc.
Hết hạn hợp đồng lao động 3 năm, cũng là lúc tôi có thai với anh, tôi lẳng lặng ghi lại tất cả những hình ảnh chung sống mặn nồng của chúng tôi trong những ngày tháng tại đây, giấu biệt anh chuyện mình đã mang thai và chia tay nhau như hai kẻ vô tình gặp nhau trên đường đời.
Tôi chủ động cắt mọi liên lạc với anh, thanh thản về nước và sinh thêm một bé trai nữa, kháu khỉnh và cũng giống bố y hệt.
Ảnh minh họa
Với số vốn tích cóp được trong những ngày lao động xa nhà, tôi mở một cửa hàng thời trang rất đắt khách nên cuộc sống của mấy mẹ con tôi khá dư giả.
Biết tin vợ của người yêu cũ mắc bệnh vô sinh thứ phát, chạy chữa nhiều năm nhưng không còn khả năng sinh nở, anh con trai thứ hai cũng đã lập gia đình nhưng sinh đôi hai đứa con gái, tôi bình thản dắt hai đứa con trai, một lên 8 và một mới lên 2, cùng những hình ảnh ghi lại cuộc sống tình cảm của tôi và con trai út của ông bà chủ cũ tìm đến gia đình họ.
Cả gia đình như chết lặng khi nhìn thấy những hình ảnh ấy, đặc biệt khi nhìn thấy hai đứa con tôi - "bản sao" của con trai họ. Ông bà nội bọn trẻ đã không hề còn thái độ khinh miệt tôi như ngày xưa mà gần như van vỉ tôi để tôi cho họ nhận cháu.
Tôi đã rửa được nỗi hận tình khi cả nhà họ cậy giàu, bạc nghĩa. Hai đứa cháu trai nối dõi tông đường của gia đình họ là niềm tự hào, là hạnh phúc của riêng một mình tôi.
Theo VNE
Những đứa con ích kỷ Xin nói ngay, những đứa con ấy chính là anh em tôi. Má tôi mất khi ba 45 tuổi. Lúc đó thằng Út mới bảy tuổi. Năm anh em, mỗi đứa cách nhau hai năm, không sao kể hết những vất vả, cực nhọc của ba. ảnh minh họa Gần 10 năm sau, ba không con đủ sức khỏe để làm công nhân...