Hà Nội se lạnh, 23 tuổi có ai đang hò hẹn với những chông chênh?
Hà Nội mùa này bắt đầu sang thu, cơn gió lạnh đầu mùa đánh thức, ơ kìa tuổi 23, lại một mùa nữa đã qua, nhưng em đã có gì và làm được gì?
Hơn một năm về trước, lúc mới ngót nghét tuổi 22, khi còn rong ruổi trên các giảng đường đại học, đang ngáp ngắn ngáp dài, vẫn luôn mong chờ ngày mình đến tuổi 23 ra trường để bước vào cuộc sống.
Từ cánh cổng trường đại học, nhìn ra thế giới bên ngoài, thấy nhiều mộng mơ và hoài bão, thấy những kế hoạch hoàn hảo để tạo nên một tuổi trẻ đáng nhớ.
Ảnh minh họa. (KT)
Và rồi, tuổi 23 ập đến lúc nào không hay!
Tuổi 23 là khi dù sẵn sàng hay chưa, cũng vẫn phải bước ra thế giới ngoài kia để bươn chải cuộc sống. Tuổi 23 là khi ước mơ không đánh thuế, nhưng cũng chẳng dám mơ nhiều vì sợ thất vọng càng nhiều hơn.
23 là tuổi muốn xây lại cả thế giới, nhưng rồi chợt nhận ra sức mình có hạn. Là khi muốn làm tất cả nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, thấy đơn côi trên con đường đi đi tìm lối thoát của những suy nghĩ mung lung.
23 tuổi, sợ thất nghiệp hơn thất tình, chợt nhận ra tiền không thể tạo nên tình yêu, nhưng tình yêu cần được nuôi sống bằng cả vật chất. Ở cái tuổi ấy, người ta hoang mang với những ngã ba đường, chọn đi trên những con đường bằng phẳng nhưng nhạt nhẽo hay quyết tâm mạnh mẽ quăng mình vào những thử thách, đôi khi có cả mạo hiểm để được sống hết mình?
23 tuổi, cái tuổi ẩm ương gì đâu, mà thấy trời se lạnh đầu mùa, cũng lấy lòng buồn khó hiểu. Là chẳng lớn, nhưng cũng không còn bé. Là cái tuổi đứa 1 nách cắp con, một tay bán hàng online, đứa lăng xăng chạy khắp nơi tìm việc, đứa hoang mang với những lần nhảy việc nhiều hơn cơm bữa, đứa nằm dài kệ đời trôi qua, đứa lại tung hoành ngao du với những chuyến đi ngang dọc.
23 tuổi là khi đứa nhìn bạn bè công việc ổn thỏa mà thấy lòng có chút ghen tị, là khi gồng mình chạy đủ mọi việc rồi lại tự trách đã quá khắt khe tệ bạc với bản thân.
Video đang HOT
Tất cả như vậy, 23 tuổi, cái tuổi như một bản nhạc xô bồ, lúc thế này, lúc thế khác. Mung lung, mơ hồ, đôi khi thấy lạc lõng cô đơn.
23 tuổi, khi những mối quan hệ cũng chênh vênh quá đỗi.
Tình yêu thời áo trắng, giảng đường có người đã xếp gọn vào một ngăn ký ức. Rảnh rỗi bỏ ra phủi bụi, ngắm nghía, rồi lại bật cười vô thức khi nghĩ về kỷ niệm những ngày đã qua.
Những mối quan hệ mới chóng vánh, thân thiết nhanh rồi cũng bị gạt đi bởi những vệt mờ loang loáng, bị khuất lấp bởi những mối bận tâm khác. Những mối quan hệ xã giao giả lả, cười nói cả ngày, rộng rãi đến thế, nhưng khi cần, cầm điện thoại trên tay lại thấy không có ai để gọi.
23 tuổi, có lẽ bất cứ ai đó cũng có đôi lần bị rơi vào hố cô đơn, cảm thấy mình lạc lõng giữa cả những gương mặt thân quen.
Là khi thay vì những quán xá đông đúc, nhộn nhịp, đôi khi thèm một góc phố nhỏ yên tĩnh, để mặc cho suy nghĩ được dạo chơi theo ý thích.
23 tuổi, hoang mang thật đấy, nhưng cứ một lần nữa thử tin rằng, qua cơn mây mù kia, trời sẽ lại sáng. Tuổi trẻ là để sôi nổi, để thử và mạo hiểm.
Một cuốn sách đã từng viết rằng, thanh xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm. Khi bạn ôm khư khư nó trong lòng sẽ chẳng đáng 1 xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa./.
Theo VOV
Câu nói của con trai 7 tuổi thức tỉnh người mẹ ngoại tình
"Mẹ đừng về muộn nữa, con thèm ngủ với mẹ". Lời nói của đứa con trai bé bỏng khiến tôi lặng người.
Tôi mới 28 tuổi, có con trai 7 tuổi. Tôi vội vàng với người đàn ông từng có 1 đời vợ và 2 đứa con ngay khi còn ngồi trên giảng đường đại học sau cú sốc tình cảm lớn với mối tình đầu.
Chồng tôi làm kinh doanh xây dựng nên tính tình có phần khô khan, cục cằn. Tôi lại là người tình cảm, luôn muốn được chồng dành cho sự quan tâm tinh tế.
Tôi ngoại tình với người yêu cũ vì sự lạnh lùng của chồng. Ảnh: Shutterstock
Ngày mới kết hôn, thấy chồng khô khan, thô lỗ tôi khá bất ngờ nhưng nghĩ có thể do anh từng đổ vỡ hôn nhân nên cần thời gian hàn gắn, mới có thể chữa lành vết thương được.
Vì vậy, để hòa nhập với chồng, tôi học cách yêu chồng, yêu con chồng và yêu cả gia đình chồng. Hằng ngày tôi luôn chú ý nấu những bữa cơm ngon, đợi chồng đi làm về cùng ăn cơm. Cuối tuần rủ chồng đi dạo, hàn huyên hâm nóng tình cảm.
Nhưng trái ngược với những nỗ lực của tôi, nhiều năm trôi qua anh vẫn hời hợt, khô khan như vậy.
Có những hôm anh đi tiếp khách cũng ko báo, các con ăn xong tôi chờ đến 9, 10 giờ đêm mà tủi thân vô cùng, nhìn mâm cơm mình nấu mà chẳng nuốt nổi.
Tôi chưa bao giờ được anh ôm âu yếm, chưa bao giờ có được nụ hôn ngọt ngào đúng nghĩa. Tôi nghĩ đó là những thứ giản đơn nhất những người yêu nhau có thể trao cho nhau. Tôi và chồng sống dưới một mái nhà, trong vỏ bọc gia đình hạnh phúc nhưng chúng tôi như hai thái cực trái dấu.
Chẳng biết từ lúc nào tôi thấy cô đơn, lạc lõng trong chính tổ ấm của mình. Tôi thèm được yêu chiều, vỗ về, đơn giản là cùng chồng nấu bữa cơm đầm ấm bên các con nhưng điều nhỏ bé đó có vẻ quá xa vời.
Nhiều lần tôi cũng thủ thỉ tâm sự để chồng hiểu nhưng chồng tôi chỉ ậm ừ cho qua, xong đâu lại vào đấy.
Tôi nghĩ chẳng có nỗi buồn nào hơn khi sống cùng 1 người mà người đó chỉ coi nhà như căn gác trọ, sáng đi tối về. Hai vợ chồng nằm cùng giường nhưng mỗi người một góc, không ai nói với nhau câu nào.
Liệu có người đàn bà nào chịu đựng nổi nỗi buồn đó mà không hoá điên? Đã có lúc tôi gào lên: Anh lấy tôi về làm gì? Để tôi cô đơn và buồn như thế này. Đến lúc tôi thực sự hết kiên nhẫn, chán nản trong vực thẳm hôn nhân thì tôi gặp lại người yêu cũ trong lần đi họp lớp.
Tưởng như mối tình đó tôi đã đào sâu chôn chặt vậy mà gặp lại anh, trái tim tôi vẫn thổn thức đến lạ lùng. Anh già dặn, chững chạc hơn nhiều so với hình ảnh chàng sinh viên hiền lành, năng nổ hoạt động đoàn năm nào.
Anh nói với tôi anh vẫn còn độc thân, anh thấy ân hận vì những chuyện đã gây ra cho tôi trong quá khứ.
Từng lời nói, từng giọt nước mắt lăn trên gò má phong trần của anh khiến tôi mủi lòng và tôi đã ngã vào vòng tay anh, bất chấp mình là người phụ nữ có gia đình.
Từ ngày với người yêu cũ, tôi trở thành con người khác hẳn. Đồng nghiệp còn ví tôi như ngọn cây căng tràn nhựa sống. Mỗi ngày bước ra khỏi nhà tôi đều thấy vạn vật đều tươi mới, hạnh phúc.
Tôi dành thời gian cho "người tình" nhiều hơn, mọi việc chăm sóc gia đình, con cái tôi lấy cớ bận việc công ty để chồng và giúp việc làm.
Chồng tôi vốn dĩ thờ ơ với vợ nên cũng chẳng bận tâm những thay đổi của tôi. Vợ đi sớm về khuya, chồng tôi coi đó là chuyện thường tình. Cuộc tình vụng trộm đó cứ thế diễn ra quên ngày quên tháng.
Một hôm cuối tuần, tôi ở nhà chơi với con. Thấy con trai ngồi ủ rũ, chẳng buồn chạy nhảy như mọi lần, tôi hỏi han thì con nói: "Mẹ đừng về muộn nữa, con thèm ngủ với mẹ". Lời nói của đứa con trai bé bỏng khiến tôi lặng người.
Có lẽ cũng lâu rồi, tôi mải mê theo hạnh phúc của mình, quên bẵng đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn cần có mẹ bên cạnh.
Tôi bàng hoàng nhận ra mình là người mẹ ích kỷ quá đỗi, vì những khao khát của bản thân mà để mặc con cô đơn, buồn bã. 9 giờ tối, người tình gọi điện, tôi lặng lẽ tắt máy. Ngày mai, mọi chuyện về anh sẽ chỉ là quá khứ...
Theo Vietnamnet
Ám ảnh chồng ngoại tình, vợ héo hắt lâm bệnh nặng Bạn thường nghe nói sống có vợ có chồng tốt hơn là sống độc thân cả về sức khỏe thể chất lẫn tâm lý. Nhưng đó là với những cuộc hôn nhân tốt đẹp. Còn nếu bạn đang sống trong cuộc hôn nhân xấu thì trái lại nó làm cho sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn xấu đi. ảnh minh...