Hà Nội – Sài Gòn đêm không ngủ
Sài Gòn, đêm không ngủ,
Cả tuần nay quá nhiều sự việc liên quan đến cái chết, cái chết của một ca sỹ yêu mến, cái chết của những người lao động vụ nổ ở Hà Đông và rồi hôm nay ở một thành phố xinh đẹp của một đất nước xa xôi , tất cả họ đều chết tức tưởi, chết vội vàng. Cuộc sống giữa cái sống và cái chết thật ngắn ngủi và gianh giới nó mong manh hơn mình tưởng. Có lẽ vì thế mà những khu phố như thế này mọi người ồn ã sống, mọi người có lẽ ai cũng đang cố gấp gáp mà sống. Những lúc như thế này anh lại tự hỏi rốt cuộc lý do mình tồn tại trên cuộc đời này là gì, cuộc sống này đã cho mình nhiều sự may mắn và cũng đưa đến nhiều nỗi bất hạnh để rồi mình cứ bị lạc giữa chúng. Con người có lẽ có định mệnh, sống với chết có lẽ cùng nằm trong sự toan tính đó của định mệnh.
Hà Nội, đêm không ngủ,
Buổi tối qua trên đường đi dậy về qua đoạn cầu Chương Dương thấy khói nghi ngút mùi khét lẹt, em rùng mình nghĩ đến vụ nổ ở Hà Đông, biết đâu thời khắc nào đó mình cũng rơi vào bất hạnh không biết trước, số phận con người mong manh quá, đôi khi không thể tính bằng ngày bằng tháng mà chỉ được tính bằng giây bằng phút….giây phút trước đang tươi vui đầy sức sống có thể ngay sau giây phút ấy không còn may mắn được nhìn thấy bầu trời nữa……”sóng gió cuộc đời chợt đến có ai chờ đợi, biết đâu một ngày phận người que diêm trước gió”……. Người ra đi có thể đau tại thời điểm chia lìa cõi sống – cái chết tức tưởi vội vàng, nhưng nỗi đau người ở lại thì biết bao giờ cho nguôi…
Một ngày của mỗi người không giống nhau, dẫu tất cả chúng ta đều vẹn tròn 24 tiếng. Có thể niềm vui sẽ kéo dài ngày sang đêm, và có thể nỗi buồn sẽ khiến màn đêm lấn chiếm sang ngày không kiểm soát. Nhưng sẽ chẳng có điều gì thay đổi được, rằng đi qua giới hạn ấy sẽ bắt đầu cho một ngày mới khác, và bạn sẽ lại trải qua những điều mới mẻ không biết trước, điều đó đáng để đợi chờ.
Lá thư trong tuần: Giới hạn của ngày và đêm…
Bạn có biết giới hạn giữa ngày và đêm là gì không?
Tôi thích dựa lưng vào ban công, khi phố đã lên đèn, nhìn xuống lòng đường và cảm nhận từng nhịp sống đang lướt qua tôi. Hình như đó là một sở thích có vẻ tẻ nhạt so với những ồn ào đang diễn ra xung quanh. Nhưng chính sở thích ấy đã giúp tôi nhận ra giới hạn của ngày và đêm.
Giới hạn mà tôi nhận thấy chính là âm thanh!
Tôi còn nhớ khi thơ bé, tiếng kẻng của trường mẫu giáo là thứ âm thanh giúp tôi biết sắp được tan lớp, tôi ùa ra cổng trong tiếng hò hét của rất nhiều đứa trẻ, đưa mắt tìm bóng dáng quen thuộc của mẹ. Nhưng mẹ vẫn chưa đến đón tôi. Tôi nắm lấy tay của một bác hàng xóm cũng đi đón con để về nhà, bước từng bước một, khuôn mặt cúi gằm giấu đi vẻ tủi thân, mặt trời lặn phía sau lưng. Tôi trở về nhà, nhìn ra cổng, thứ ánh sáng nhá nhem tắt dần và thay vào đó là màu đen kín bưng bao phủ. Một ngày của đứa trẻ như tôi kết thúc trong tiếng kẻng báo của trường mẫu giáo. Nhưng một ngày của mẹ, không thể kết thúc sớm hơn. Tôi đứng ngoài cổng, và lắng nghe một thứ âm thanh. Đó là tiếng xe đạp của mẹ tôi. Tiếng cót két của bàn đạp, tiếng xích xe lọc xọc như đang cố gồng lên lăn qua bánh răng. Âm thanh ấy đã kết thúc một ngày của mẹ.
Tôi nhận ra, màn đêm không bắt đầu bằng khối hình đen đặc lan dần khắp nơi. Nó bắt đầu bằng những thứ âm thanh đặc biệt. Tôi dựa lưng vào lan can, nhìn xuống lòng đường, khi những ngọn đèn cao áp sáng lòa, những chiếc xe vẫn lướt đi vội vã, tiếng còi xe ồn ào con phố. Những người trở về nhà, những người tiếp tục đi cho hết hành trình. Đêm thực sự là đêm, khi tôi nghe thấy âm thanh của tiếng rao bánh khúc. Nhìn xuống lòng đường, mọi thứ như đang chìm vào giấc ngủ, chỉ có dáng hình một người đàn ông đạp xe, phía sau chở một chiếc thùng gỗ và cất tiếng rao. Có những đêm nhiều gió, tôi nghe thấy một âm thanh khác, âm thanh của tiếng chổi quẹt xuống lòng đường, giống như trong bài thơ được học năm nào, “tiếng chổi tre… đêm hè quét rác”. Không gian vẫn ngủ yên, chỉ có người lao công còn thức, dọn sạch sẽ phố phường. Khi những âm thanh ấy ngừng lại, tôi nhìn thấy người đàn ông đưa bánh khúc cho bác lao công, họ vui vẻ trò chuyện, họ cùng cười và trở về nhà. Lúc đó, mới thực sự là đêm.
Một ngày của mỗi người không giống nhau, dẫu tất cả chúng ta đều vẹn tròn 24 tiếng.
Không biết có bao nhiêu người khi tỉnh dậy, nhìn xuống lòng đường, sẽ thấy con đường mà họ bắt đầu một ngày mới khác hơn hôm qua. Không còn những lớp lá rụng khắp lòng đường, không còn những túi rác ai đó vô tình hay cố ý bỏ lại mỗi gốc cây, nước mưa không còn đọng dềnh lên trên bề mặt. Tất cả đều quang đãng và sạch sẽ. Không biết có bao nhiêu người bắt đầu một ngày mới mà hiểu được rằng ngày hôm qua của rất nhiều người đã phải kết thúc muộn hơn.
Tôi nhận ra giá trị của ngày và đêm, không chỉ đơn giản về mặt thời gian mà nó vẫn đang hiện hữu. Nếu bạn đã từng đặt chân đến thành phố ánh sáng, sẽ thấy dường như đêm không thể là đêm, những ngọn đèn lung linh, những âm thanh sôi động, những nhà hàng, quán cà phê vẫn còn thức, bởi con người vẫn chưa ngừng lại nhu cầu thưởng thức của mình. Nhưng nếu bạn từng đến một khu chợ lao động, sẽ thấy dường như ngày và đêm không thể phân biệt bằng kim giây, kim phút của chiếc đồng hồ, những khuôn mặt đợi chờ được gọi đi làm, những dáng hình mỏi mệt dựa vào nhau, những đôi mắt đang nhắm lại cố níu giấc ngủ chưa sâu, nhưng cũng có nhiều người thao thức vì hi vọng. Họ hi vọng trong khoảng không gian vẫn còn dày đặc hơi sương ấy, có ai đó vẫy tay gọi và họ sẽ bắt đầu một ngày mới khi có một công việc để làm.
Tôi tin rằng, mỗi người đều có cách để nhận biết giới hạn của ngày và đêm. Giống như tôi, giới hạn đó là âm thanh. Và với bạn, giới hạn đó có thể là hình ảnh của người mẹ kéo chiếc chăn đắp lên người cho bạn trước khi chìm vào màn đêm; có thể là hình ảnh của một cụ già bán xôi ngoài đầu ngõ đã đặt gánh hàng ở vị trí quen thuộc để bắt đầu buổi sáng mỗi ngày; có thể là tiếng chuông báo thức của chiếc đồng hồ khiến bạn luyến tiếc giấc mơ mà vẫn chưa sẵn sàng cho một ngày mới với bộn bề công việc. Và còn nhiều nữa những giới hạn riêng để chúng ta trôi qua trọn vẹn hai mươi tư tiếng.
Có thể niềm vui sẽ kéo dài ngày sang đêm, và có thể nỗi buồn sẽ khiến màn đêm lấn chiếm sang ngày không kiểm soát. Nhưng sẽ chẳng có điều gì thay đổi được, rằng đi qua giới hạn ấy sẽ bắt đầu cho một ngày mới khác, và bạn sẽ lại trải qua những điều mới mẻ không biết trước, điều đó đáng để đợi chờ.
Chỉ khi Trái đất ngừng quay, còn không, mỗi chúng ta đều sẽ trải qua một ngày với những giới hạn khác nhau và đều có ngày hôm sau đang đợi.
Truyện ngắn: Hà Nội – Sài Gòn đêm không ngủ!
Hà Nội và Sài Gòn cách nhau hơn một nghìn bảy trăm kilomet, nỗi nhớ cũng dài như khoảng cách, nhưng chẳng dám thừa nhận hay đơn giản chẳng dám nói ra.
Anh – Dù còn khá trẻ những đã là một doanh nhân thành đạt, làm chủ một doanh nghiệp 300 con người với những chuyến công tác dài liên miên
Cô – Kém anh 4 tuổi chỉ là một cô giáo với đồng lương đủ sống, cuộc sống đơn giản đôi khi nhạt nhẽo và niềm vui duy nhất là những đứa học trò ngoan, sống tình cảm
Tháng 3 về, Hà Nội trở mình thay áo mới với hoa sưa, hoa ban rộ khắp trời. Anh và cô ngồi trong quán cafe nhỏ sau 4 tháng không gặp. Cũng chẳng biết vì gì mà quá lâu như thế không gặp mặt?
Vì anh quá bận?
Vì anh không muốn cô thương hại khi nhìn thấy bệnh tật của anh?
Vì anh không muốn tình cảm đi quá xa rồi cô lại khổ tâm? hay vì đơn giản Cô với anh chẳng là gì của nhau?
Thời gian không gặp nhau cô vẫn chăm sóc cẩn thận chậu cây anh tặng khi mới quen, cô rất thích chậu cây đó vì trông lúc nào nó cũng xanh tốt đầy sức sống. Cô vẫn hy vọng cây luôn tốt có nghĩa là sức khoẻ anh luôn tốt. Thi thoảng thấy anh vẫn online nhưng anh không hỏi cô thì cô cũng không hỏi anh, với bản tính kiêu hãnh có thừa nên trước giờ cô ít khi là người chủ động. Còn anh, thi thoảng vào nói một vài câu hỏi thăm rồi để lửng….. Có lúc cô không muốn bận tậm đến anh nữa, nhưng cô lại chẳng dũng cảm làm được.
Sau thời gian dài không gặp sắc mặt anh khoẻ hơn, ánh mắt anh biết cười hơn. Nhìn anh cô thấy thương mến hơn những giận hờn trong lòng.
Cô và anh nói những câu chuyện vu vơ tự nhiên, chẳng đầu chẳng cuối. Anh kể về dự định đi Sài Gòn khá lâu sắp tới….anh đưa cô về….bàn tay anh với sang nắm lấy tay cô….cô ngại ngùng xuống vội vàng đóng cửa xe…..đôi khi chính cô cũng không dám đối diện với cảm xúc của cô dành cho anh….cô cũng cảm thấy có những chạnh lòng mà anh đã vô tâm dành cho cô.
Email anh gửi cô, từ Sài Gòn
Tối qua anh ngủ quên mất sau khi uống thuốc, trong phòng điện bật sáng chói, tiếng TV oang oang làm anh tỉnh dậy lúc 2h sáng. Mở cửa sổ chẳng thấy gió đâu ngoài tiếng ào ào phát ra từ cục điều hoà và thỉnh thoảng kèm theo một tiếng ho dài của một ai đó nhà bên nghe có gì đó đau khổ? Người nhà bên có lẽ là một người lớn tuổi, chắc đêm nay mỗi lần nghe anh ho chắc họ cũng nghĩ và hình dung ra một gã bệnh nhân đáng thương từ đâu đó đến. Một đêm Sài Gòn vô vị.
Tối nay anh đã có cả một kế hoạch thú vị khi quyết định ở trong một khách sạn nhỏ phố Bùi Viện nơi tập trung nhiều dân Tây ba lô để có thể đi bộ hoặc ngồi uống cafe nhìn ngắm một thế giới sôi động của thành phố này nơi có đủ những kiểu người, đủ các kiểu sống và phong cách đi ngang qua đây. Con Phố này dài chắc chừng 800m không đến, nó cách chợ Bến Thành khoảng hơn 1km về phía đường Trần Hưng Đạo ở đây có đủ các dịch vụ cho người nước ngoài từ khách sạn, cho thuê xe, nhà hàng, quán bar, đại lý tour du lịch …. Nhìn nó hao hao với phổ Cổ ở Hà Nội nhưng nó không có được cái ngoằn nghèo, phức tạp như phố cổ. Vậy mà tối nay anh đã ngủ quên mất không thực hiện được kế hoạch thư thả ngắm phố phường và một góc khác của cuộc sống ở Sài Gòn.
Thức dậy giữa đêm chẳng có gì khác ngoài việc mở điện thoại vào mạng xem tin tức, hôm nay có lẽ tin tức lổi bật nhất là vụ đánh bom ở Bỉ làm nhiều người chết. Buổi sáng khi từ sân bay đến văn phòng đã biết tin và tự nhiên trong lòng cảm thấy một thoáng buồn và bất ổn với những điều rất lộn xộn đang tồn tại quanh mình.
Cả tuần nay quá nhiều sự việc liên quan đến cái chết, cái chết của một ca sỹ yêu mến, cái chết của những người lao động vụ nổ ở Hà Đông và rồi hôm nay ở một thành phố xinh đẹp của một đất nước xa xôi có rất nhiều bị chết, tất cả họ đều chết tức tưởi, chết vội vàng. Cuộc sống giữa cái sống và cái chết thật ngắn ngủi và gianh giới nó mong manh hơn mình tưởng. Có lẽ vì thế mà những khu phố như thế này mọi người ồn ã sống, tiếng nhạc trong các quán bar điên loạn, mọi người có lẽ ai cũng đang cố gấp gáp mà sống.
Không nghĩ Sài Gòn về đêm lại yên lặng vậy. Những lúc như thế này anh lại tự hỏi rốt cuộc lý do mình tồn tại trên cuộc đời này là gì, cuộc sống này đã cho mình nhiều sự may mắn và cũng đưa đến nhiều nỗi bất hạnh để rồi mình cứ bị lạc giữa chúng. Con người có lẽ có định mệnh, sống với chết có lẽ cùng nằm trong sự toan tính đó của định mệnh.
Ngày mai mình làm gì nhỉ vì ở cái thành phố này chẳng có cái gì là quá xa lạ với mình để buộc mình phải đến. Có lẽ anh sẽ đến văn phòng làm việc lúc 8h sáng xem không khí của một ngày mới làm việc của mọi người như thế nào. Lâu rồi anh cũng không có một buổi làm việc nào hoàn chỉnh cả buổi với mọi người trong văn phòng tại đây, có nhiều người anh chưa hiểu hết về họ, có những nhân viên anh chưa từng ăn chung với họ một bữa cơm vì mỗi lần vào đây anh hay vội vàng và bị bạn bè rủ đi chơi miết chỗ này chỗ khác. Lần này vào Sài Gòn anh không thông báo cho ai, anh muốn có một khoảng thời gian yên lặng, không muốn gặp ai, không muốn bạn bè rủ đi ăn uống với những bữa tiệc dài nhưng không bao giờ hết, anh cảm thấy như vậy quá mệt mỏi.
Hôm nay nói chuyện em nói tự nhiên em lại khóc, anh cảm thấy suy nghĩ và lo lắng không biết là khóc vì điều gì nhỉ vì anh luôn thấy em là một người sống tích cực. Mong là mọi chuyện không có gì quá nghiêm trọng, ai cũng có lúc khóc lúc cười vì đó là một tâm trạng thông thường đối với những người bình thường.Anh cũng vậy, nhưng mà lâu rồi cũng không khóc, hay khóc nhất là lúc một mình ngồi nhớ bà, đôi khi chợt nhớ đến lại khóc nức nở nhớ ông bà và ngôi nhà xưa.
Sài Gòn trời bắt đầu sáng, ánh sáng từ phía mặt trời đang đổ về chiếm lấy cả thành phố này như những ngày mùa hè ở Hà Nội. Anh nghe thấy tiếng cót két của nhà ai đó ngoài phố kéo mạnh chiếc cửa sắt, thành phố này lại bắt đầu cho một ngày mới cuồng nhiệt và vội vã. Không biết Hà Nội sáng nay có mưa lạnh không, có lẽ vì đã sống quá lâu ở HN nên trong lòng dường như lúc nào cũng có một nỗi nhớ gì đó về nó cho dù chỉ là vu vơ.
Email cô viết cho anh từ Hà Nội, nhưng không gửi
Hà Nội thức dậy trong uể oải và ẩm ướt dù hôm nay không có mưa phùn như hôm qua. Những ngày tháng 3 này buổi sáng không trong lành như mùa hè cũng chẳng dịu dàng như mùa thu. Cô lười biếng cuộn mình trong chăn nghe nốt vài bài hát yêu thích, sáng nào cũng vậy cô tự gọi mình bằng những bài hát như thế.
Cô có cô bạn đang đi du học, trước khi đi sau kỳ nghỉ tết bạn có tặng cho cô cuốn “nhắm mắt thấy Paris” và mong muốn cô đi học tiếng Pháp hoặc hãy cố gắng 1 lần đến Paris, bận mải công việc nên thời gian gần đây cô mới mang ra đọc. Đọc xong cô tự thấy cuộc sống của mình cũng may mắn chưa đến nỗi tồi tệ như nhân vật chính (Quỳnh Mai) gặp phải đối thủ cao tay sẵn sàng chà đạp làm tổn thương, thất tình, thất nghiệp, phá sản đối thủ như Pink Lady, tuy nhiên cô cũng chẳng có những điều tốt đẹp lãng mạn và đáng yêu như Quỳnh Mai khi gặp được Daniel và Louis – cả 2 chàng trai đều dễ thương, tài giỏi và chân thành. Cô thích cái cách bà già 70 tuổi Mama nuôi của Quỳnh Mai chỉ bảo cho cô về những lạc quan trong cuộc sống, dù cuộc sống có đủ thứ chuyện không như mong muốn thì thay vì khóc hãy chửi thề “Meder! Meder” chửi thề cho đời bớt khốn nạn. Cô nhận ra trước giờ cô toàn kìm nín chịu đựng, có tức tối quá cô cũng không biết chửi thể, chỉ có thể lẩm bẩm “đồ con chó” sau khi một mình một góc nào đó nghĩ lại những ấm ức vừa qua.
Chiều qua chẳng hiểu sao tự nhiên cô khóc ngon lành. Chuyện chỉ cỏn con là cô bạn đồng nghiệp mà cô nghĩ thân, chuyện gì cũng hay kể vì cô cảm thấy bạn cũng rất quý mến cô cũng kể lể tâm sự đủ kiểu với cô, vậy mà sau lưng cô bạn ấy lại giao tiếp kiểu ba phải, thiếu chân thành, vài lời qua lại tự nhiên lại khóc, có lẽ tính cô sống tình cảm nên những chuyện nhỏ như thế cũng làm cô suy nghĩ…nhớ ngày nhỏ mỗi lần bố mẹ không hiểu cô điều gì, chưa bao giờ cô có thể đủ dũng cảm nói lên suy nghĩ của mình trước mặt bố mẹ vì lần nào cô cũng khóc nấc lên, tủi thân không nói thành lời, tất cả chỉ đều là những bức thư tay viết rồi lén bỏ vào túi áo của bố……
Buổi tối qua trê manh quá, đôi khi không thể tính bằng ngày bằng tháng mà chỉ được tính bằng giây bằng phút….giây phút trước đang tươi vui đầy sức sống có thể ngay sau giây phút ấy ko còn may mắn được nhìn thấy bầu trời nữa……”sóng gió cuộc đời chợt đến có ai chờ đợi, biết đâu một ngày phận người que diêm trước gió”……. Người ra đi có thể đau tại thời điểm chia lìa cõi sống – cái chết tức tưởi vội vàng, nhưng nỗi đau người ở lại thì biết bao giờ cho nguôi….nhưng thôi dù sao ra đi cũng chỉ đơn giản là rời n đường đi dậy về qua đoạn cầu Chương Dương thấy khói nghi ngút mùi khét lẹt, cô rùng mình nghĩ đến vụ nổ ở Hà Đông, biết đâu thời khắc nào đó mình cũng rơi vào bất hạnh không biết trước, số phận con người mongcõi tạm thôi mà.
Chiều nay tâm trạng khá uể oải, cô đã tự pha cho mình một ly cafe và vào Facebook vô tình nghe câu chuyện về tình yêu tuổi già trên một page. Khi được hỏi “Ông (Bà) có còn yêu nhau như ngày xưa không?”
Bà cụ trả lời: KHÔNG (cười cười)
Còn ông cụ trả lời: CÓ CHỨ, TÔI VẪN YÊU BÀ ẤY NHƯ NGÀY ĐẦU TIÊN
Sau đó bà cụ trả lời thêm: SỐNG ĐƯỢC VỚI NHAU ĐẾN TUỔI NÀY KHÔNG PHẢI YÊU MÀ LÀ THƯƠNG. RẤT THƯƠNG!
Cô thừa nhận đôi khi cô mơ mộng khá nhiều, dù tuổi này không phải chỉ nghĩ đến màu hồng. Nhưng cô vẫn tin có thứ tình cảm như thế. Cô nhớ có đọc được đâu đó câu chuyện khi hỏi “tại sao 2 ông bà vẫn bên nhau hạnh phúc đến tận tuổi già như thế?” Hai ông bà trả lời: Ở thời đại của chúng tôi, cái gì hỏng thì sửa chứ ko vứt đi như bọn trẻ bây giờ.
Nhận được mail anh viết, thực lòng cô cảm thấy khá vui. Lâu rồi Email của cô chỉ toàn là công việc và những quảng cáo. Đôi khi viết ra không hẳn là để bày tỏ với người khác, chỉ đơn giản là trải nghiệm cảm xúc của chính mình. Cảm ơn anh đã kể cô nghe về một góc Sài Gòn, dù cô cũng có vài dịp đến thành phố đó, nhưng đến rồi lại đi luôn chưa có dịp hiểu nhiều, có 1 lần đêm ở lại Sài Gòn nhưng là đêm mất ngủ vì xung quanh mọi thứ quá ồn ào. Đã không ít lần định đến và ở lại thành phố đó, nhưng dường như chưa đủ duyên nợ và cũng bởi đơn giản cô cảm thấy SG náo nhiệt quá, một người trầm tính như cô hợp với Hà Nội hơn.
P/s: hôm nay nghỉ dậy nên cô cũng thật thảnh thơi. Và cũng đang nghe Thời thanh xuân sẽ qua….
Dù cuộc đời chẳng phải ngẫu nhiên mà con người ta gặp nhau và chia sẻ được những điều trong cuộc sống một cách thành thật nhất. Cô nghĩ phải có duyên từ kiếp trước nên kiếp này mới có thể thân thiết. Nhưng cái duyên ở đời đôi khi cũng để lại cho con người ta nỗi khắc khoải. Cái tuổi của cô không còn quá trẻ để chờ đợi một điều mình không biết chắc để rồi đôi khi người mà mình nhớ nhất lại chính là mình của ngày xưa. Ngày xưa chỉ nghĩ đi là sẽ đến, thích là sẽ cố để có bằng được, giờ đây nghĩ gì cũng cầm lên đặt xuống sợ tổn thương….
Cả tuần nay quá nhiều sự việc liên quan đến cái chết, cái chết của một ca sỹ yêu mến, cái chết của những người lao động vụ nổ ở Hà Đông và rồi hôm nay ở một thành phố xinh đẹp của một đất nước xa xôi có rất nhiều bị chết, tất cả họ đều chết tức tưởi, chết vội vàng. Cuộc sống giữa cái sống và cái chết thật ngắn ngủi và gianh giới nó mong manh hơn mình tưởng. Có lẽ vì thế mà những khu phố như thế này mọi người ồn ã sống, mọi người có lẽ ai cũng đang cố gấp gáp mà sống. Những lúc như thế này anh lại tự hỏi rốt cuộc lý do mình tồn tại trên cuộc đời này là gì, cuộc sống này đã cho mình nhiều sự may mắn và cũng đưa đến nhiều nỗi bất hạnh để rồi mình cứ bị lạc giữa chúng. Con người có lẽ có định mệnh, sống với chết có lẽ cùng nằm trong sự toan tính đó của định mệnh.
Theo blogradio.vn
Anh có điều gì muốn nói với em không?
Cuộc đời rộng lớn, biết bao người ta đã gặp trên đường đời nhưng ta lại không giữ được. Gặp nhau là chữ duyên, nhưng ở lại hay ra đi lại do chính bản thân những người trong cuộc.
Đừng để hạnh phúc vụt mất khi đang có trong tay, đừng để người mình yêu thương chờ đợi quá lâu trong nỗi cô đơn một mình. Hạnh phúc đến, tình yêu đến rồi đi. Đi qua, chạm áo bao người ta gặp trên đường đời và cuối cùng chỉ còn ta lẻ bóng, độc hành trên con đường dài và xa ấy. Tôi nhận ra cuộc đời chỉ là nỗi cô đơn đi lạc...
Cuộc đời chỉ là nỗi cô đơn đi lạc...
Cuộc đời và tình yêu cũng giống như con tàu, tuy có nhiều ga dừng nhưng chỉ có một đích đến và một bến đỗ. Có lẽ trên hành trình không xác định được thời gian ấy ta sẽ chạm áo nhiều người hay nhớ thương sâu đậm một ai đó ... Nhưng có thể tất cả cũng chỉ là một miền hoài niệm mà con tàu tình yêu trong trái tim ta lăn bánh qua...
Có những ngày sao dài đến thế
Trái tim buồn tự kể chuyện ngày xưa
Cánh hoa rơi giữa chiều mưa vội vã
Và cuộc đời là nỗi cô đơn đi lạc...
Tháng năm, cơn mưa rào bất chợt đến như dòng chảy của mùa hạ. Mưa đầu hạ dễ làm người ta quên mất mùa xuân đã qua và quên mất mình đang trôi tư lự đâu đó giữa dòng đời ... Mưa cuốn hết mọi thứ về quá khứ. Mưa thanh lọc tâm hồn con người, trút bỏ hết những bụi bặm của cuộc sống.
Giữa dòng người đang nhanh chân hối hả chạy mưa, tìm nơi trú mưa, anh dạo bước vội về con ngõ nhỏ rồi dừng trước một mái hiên. Bóng một cô gái trong chiếc váy màu thiên thanh đang bước trong mưa từ xa đến. Cô dừng lại dưới mái hiên nơi anh đứng. Cô mỉm cười cúi đầu chào anh thật lễ phép dù chưa biết anh là ai rồi đi vào nhà, để lại sự ngạc nhiên còn chưa thốt thành lời dành cho anh.
- Ơ Tuấn! Sao em không vào nhà? Đứng ngoài ướt hết rồi!
Đó là bà chị họ tôi, thỉnh thoảng cuối tuần tôi vẫn ghé qua đây chơi để hàn huyên với chị. Chị Trâm hiểu tôi lắm, có đồ ngon nào cũng phần tôi, có chuyện gì cũng kể với tôi. Nói không phải trù chị ấy chứ tôi thấy mình có phúc khi có bà chị già ế lâu năm như vậy nên tôi mới có người hợp cạ đến thế, và cũng nhờ cái sự ế ẩm đó mà tôi mới có chỗ dung thân những ngày cuối tuần.
Lại nhắc đến cô bé tôi gặp trong cơn mưa. Em tên là Minh Thùy. Em mới chuyển đến đây ở cùng chị tôi nên giờ tôi mới biết em. Khác những cô gái tôi đã gặp, em không dịu dàng, yểu điệu thục nữ, hay mềm yếu như cái cách mà các cô gái khác thể hiện trước mặt tôi. Lẽ dĩ nhiên đàn ông bao giờ cũng thích con gái yếu mềm một chút. Còn em lại đi ngược lại quy luật ấy, đôi khi tôi thấy em khó gần bởi sự mạnh mẽ, lạnh lùng thể hiện ra bên ngoài ấy.
Tối thứ 6 tôi có công việc gấp cần nhờ đến sự giúp đỡ của chị Trâm. Tôi qua mà không báo trước với chị. Bước qua cánh cửa cổng, tôi bắt gặp Thùy đang ngồi dưới gốc hoàng lan trước hiên. Ánh trăng chảy từng dòng dát vàng trên mái tóc ngang vai của em. Mùi hương hoa ngọc lan tỏa khắp không gian, bao bọc lấy dáng em đang ngồi say sưa nghe nhạc. Tôi đứng lặng người và để hồn mình lạc vào không gian ấy từ khi nào, đâu đó tôi bỗng nghe tim mình lạc một nhịp... Tôi giật mình bước ra khỏi dòng suy nghĩ kia khi em cất tiếng:
- Anh Tuấn đến khi nào vậy ạ?
- Anh vừa mới đến thôi.
Thùy nhoẻn một nụ cười trong veo như sương mai. Em vuốt ve chú mèo nhỏ trên tay. Nhìn em lúc này không còn là cô bé mà tôi đã gặp những ngày đầu. Em dịu dàng, nữ tính như những bông ngọc lan đang nở đẹp nhất dưới sương đêm.
Những câu chuyện không đầu, không cuối khiến chúng tôi dần xích lại nhau, xóa hết mọi khoảng cách trước đây. Tôi thích nghe giọng nói có phần chói tai của em vì nghe lâu nó thành vui tai. Tôi thích nhìn thấy em cười bởi lúc em cười là lúc em đẹp nhất và lòng tôi cũng thấy ấm áp, hạnh phúc nhất.
Thời gian qua đi, những lần tôi ghé thăm nhà chị Trâm cũng nhiều hơn. Em là động lực khiến tôi mong những ngày cuối tuần đến thế. Chúng tôi đi dạo trên con phố gần nhà và kể cho nhau nghe những câu chuyện của cuộc sống. Chính em khiến cuộc sống khô khan của một người chỉ biết đến kỹ thuật, máy tính như tôi trở nên có màu sắc hơn. Tôi lắng nghe những câu chuyện em kể mà thấy cuộc đời này còn đẹp và nhiều hy vọng lắm. Em đã cho tôi một nguồn sống mới từ cách nhìn và cách nghĩ của mình.
Tôi giữ riêng mình những tình cảm dành cho em mà chưa thể nói. Tôi cứ chờ đợi một điều gì đó đến chính tôi cũng không hiểu nổi... Có lẽ, tôi đang phân vân, đang sợ đau, đang sợ mình sẽ rơi vào một khoảng trống cô đơn như cuộc tình trước.
Mối tình đầu của tôi đã kết thúc trong những tan vỡ và nuối tiếc. Vết thương ấy còn nguyên sâu trong trái tim tôi và tôi sợ lại yêu, sợ lại làm người khác tổn thương và chính trái tim mình cũng bị tổn thương. Có lẽ đi qua đổ vỡ rồi người ta sẽ khó vượt qua những vết thương lòng mà mình mang. Nỗi đau nào cũng vậy, chỉ có thể liền thành sẹo mà không thể lành hẳn.
Thùy cứ thế lặng lẽ bên tôi, lặng lẽ cho tôi làm chỗ dựa để dần quên quá khứ. Chính vòng quẩn quanh ấy chỉ khiến tôi muốn giữ Thùy bên mình mà không thể thành lời với em. Những sợ hãi, mơ hồ vẩn vơ đó khiến trái tim tôi bé lại trong những thương nhớ về em, về những kỷ niệm chúng tôi có với nhau. Hạnh phúc của tôi là được nhìn thấy em hàng ngày, được bên em lang thang khắp thành phố và tận hưởng mùi hương hoa ngọc lan, được nhâm nhi tách cà phê và đọc sách dưới ánh nắng non đầu hè sớm mai...
Những mùa hè cứ thế qua đi...
Dưới ánh đèn vàng hanh hao khi thành phố lên đèn. Tôi đợi em dưới bóng hoàng lan trước cổng nhà... Tôi muốn dành một bất ngờ cho em... Nhưng trở về cùng với em lại là một chàng trai khác. Em vẫn cười thật tươi, thật hiền bên chàng trai mà tôi chưa gặp bao giờ ấy. Em đã dối tôi, em đã tìm được hạnh phúc mới mà người đó không phải tôi chăng? Những bông hoa hồng trên tay tôi rơi xuống đất từ khi nào, đôi chân tôi trùng xuống, trái tim như bị bóp nghẹt lại. Cái ngày mà tôi quyết định thổ lộ lòng mình với em cũng là ngày tôi thấy em tìm được hạnh phúc của mình. Tôi đã muộn rồi sao?! Tôi phải làm sao, tôi không muốn em buồn vì phải lựa chọn bất kỳ điều gì. Em vẫn cười thật tươi với tôi, vẫn kể cho tôi nghe những câu chuyện mà em tâm đắc... Tôi lặng lẽ bên em và lặng lẽ lắng nghe trái tim mình đau từng nhịp...
Chúng tôi dần xa nhau trong khoảng lặng, em nói em phải đi xa một thời gian. Những ngày không có em khiến thành phố buồn hơn, trống trải hơn. Tôi vô thức đi đến những khu vui chơi, những tiệm cà phê, những cây cầu mà chúng tôi đã có rất nhiều kỷ niệm ở đó. Rồi vô thức rẽ vào hàng bỏng bơ mà em thích như mọi khi... Tôi nhớ khuôn mặt em rạng ngời khi nhận túi bỏng bơ từ tôi, nhớ khuôn mặt phụng phịu khi tôi gọi em là Bỏng Bơ. Những túi bỏng bơ nhiều dần trong một góc phòng tôi. Trái tim tôi nhói đau khi những ảo ảnh về hình ảnh em vẫn tràn ngập khắp không gian ở đây. Tôi nhớ em...!
Chúng tôi vẫn hỏi han nhau qua lại trên mạng. Đọc những dòng status buồn vui lẫn tâm trạng của em, có lẽ em đang hạnh phúc trong tình yêu thương với người em yêu. Tôi vẫn vô thức trả lời những dòng tin nhắn, hỏi han từ em:
- Anh dạo này khỏe không?
- Anh tốt. Em thì sao?
- Em cũng ok a.
- Tình yêu của anh thế nào rồi?
- À, anh đang tìm hiểu một cô gái... cùng chỗ làm.
...
Dường như khoảng cách giữa tôi và em ngày càng xa hơn bao giờ hết. Từ khi nào tôi lại tỏ ra lạnh lùng, hờ hững với em đến thế. Tôi đang cố cho em hiểu rằng tôi cũng đang hạnh phúc khi không có em bên cạnh. Tôi cất riêng mình nỗi đau, nỗi nhớ tận nơi sâu thẳm trái tim để em không bận lòng về tôi.
Tình yêu như một trò chơi trốn tìm. Càng cố tìm nhau lại càng khó thấy. Bàn tay tôi run rẩy nắm lấy bàn tay em trong ngày gặp lại vì tôi nhớ em đến vô cùng. Tôi không biết cơ hội cho mình còn nữa hay không, chỉ biết rằng tôi cần em hơn bao giờ hết. Em đứng đó mặc cho tôi ôm vào lòng. Mưa rào đầu hạ khiến tôi lịm đi, gục đầu trên vai em....
Choàng mắt tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên chiếc giường quen thuộc, hương hoa ngọc lan phảng phất đâu đó trong căn phòng dưới ánh sáng mờ của chiếc đèn trần. Em đang lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt buồn thăm thẳm như đại dương về đêm:
- Anh đã bị sốt nặng sao còn dầm mưa vậy?
Tôi im lặng nhìn em hồi lâu. Thì ra khi nhận được tin em về, tôi bỏ quên hết mọi thứ ở lại để vội vã ra ga tàu đón em. Chờ mãi không thấy bóng dáng em. Hai tiếng trôi qua, con tàu chở em thông báo sẽ chậm hai tiếng, tôi dầm mình dưới cơn mưa hạ tầm tã để chờ em. Tôi quên mất mọi thứ, điều duy nhất mà tôi lo sợ nhất chính là em bước xuống tàu nhưng không trông thấy tôi. Và khi em bước đến, người tôi dần tê dại đi, cảm giác lạnh buốt khi cầm bàn tay em dần dần tan theo tiếng cơn mưa đang ào ạt...
Đêm đó, tiếng mưa vẫn lặng lẽ rơi ...
Nhiều khi tôi muốn nói ra hết với em, nhưng trái tim tôi bắt lý trí kìm nén lại.
Đứng trên cây cầu quen thuộc - nơi mà ngày ngày tôi vẫn chờ em về khi em đi xa. Em nhẹ nhàng đến mỉm cười với tôi.
- Ngày mai em dạm ngõ rồi. Anh có điều gì muốn nói với em không?
Tôi nhìn em. Im lặng. Giây phút ấy chúng tôi nhìn thật sâu vào đáy mắt nhau... Em quay người bước đi để lại tôi một mình trên chiếc cầu cô đơn. Bóng đêm đen đặc bao trùm, ôm trọn lấy dáng người nhỏ bé đang bước đi cô đơn của em. Tôi đứng đó nhìn em bước đi, nhìn hạnh phúc của mình đã vụt qua và không bao giờ trở lại.
Tình yêu đến rồi tình yêu đi nếu ta không biết nắm giữ hạnh phúc mình đang có. Tình yêu cũng giống như cơn gió sẽ trôi đến một nơi xa nếu ta không muốn buộc gió lại. Tôi trở về với trái tim mình, lắng nghe những nốt trầm buồn trên bản nhạc tình yêu mà tạo hóa cũng như trái tim tôi luôn thử thách ... Tôi đi lạc giữa những hoang hoải của mùa yêu đương cũ, nghe thấy tiếng vụn vỡ trái tim mình đang rơi từng mảnh. Cô đơn, trầm mặc bên ly rượu cùng điếu thuốc lá cháy dở tôi đang cố quên hay thấy giận chính mình đã lỡ làng một tình yêu, một hạnh phúc đã chờ đợi tôi suốt những tháng năm qua.
Tôi bước chênh vênh trở về nhà trong cơn say chuếnh choáng. Càng cố say lại càng tỉnh và nhớ hơn. Tim tôi thắt lại khi nghĩ đến em. Tôi càng trách mình đã để em chờ đợi quá lâu trong cô đơn và không hy vọng khi nghe chị Trâm đã kể cho tôi nghe về em ...Thực ra em không hề có người yêu, chàng trai mà tôi nhìn thấy chỉ là bạn em, là người thích em đơn phương. Tôi đã lầm hiểu đó là người yêu của em, tôi không dám đối mặt với sự thật rằng em sẽ có người yêu. Tôi lạnh lùng tin rằng em sẽ bên tôi và chờ tôi, chờ đến khi vết thương tình đầu trong tôi ngủ yên, chờ đến khi tôi mở một cánh cửa mới của trái tim mình để thổ lộ với em về tình yêu trong tôi.
Em nói đi xa là muốn tôi giữ em lại, nhưng tôi vô tâm để em đi trong cô đơn...
Em luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi nhưng thực sự em rất yếu mềm.
Em đã khóc vì tôi quá nhiều mà tôi không hề hay biết.
Tôi chỉ nghĩ đến mình, đến tình cảm của mình mà không nghĩ đến cảm giác phải chờ đợi một câu nói yêu thương từ người khác trong em là như thế nào. Ngày em chào từ biệt tôi, em hỏi tôi hay chính trái tim tôi hỏi mình: " Anh có điều gì muốn nói với em không?" mà tôi không thể nói với em một lời, nói rằng : " Tôi cần em! Em đừng đi!". Tôi muốn em hạnh phúc mà với em hạnh phúc là bên tôi, nhưng tôi lại không làm được. Em bước đi trong cô đơn để đến với một người con trai khác đã chờ em từ lâu. Còn tôi?! Tôi là ai nếu cuộc đời này thiếu em, thiếu đi tình yêu mà tôi ngỡ là tôi đã tìm thấy cho mình giữa bao người...
Cuộc đời rộng lớn, biết bao người ta đã gặp trên đường đời nhưng ta lại không giữ được. Gặp nhau là chữ duyên, ở lại hay ra đi lại do chính bản thân những người trong cuộc. Đừng để hạnh phúc vụt mất khi đang có trong tay, đừng để người mình yêu thương chờ đợi quá lâu trong nỗi cô đơn một mình.
Hạnh phúc đến, tình yêu đến rồi đi. Đi qua, chạm áo bao người ta gặp trên đường đời và cuối cùng chỉ còn ta lẻ bóng, độc hành trên con đường dài và xa ấy. Tôi nhận ra cuộc đời chỉ là nỗi cô đơn đi lạc...
Theo blogradio.vn
Xin lỗi vì không thể gặp anh sớm hơn Bất cứ ai cũng muốn làm mối tình đầu tiên của đối phương nhưng duyên số là điều chúng ta không thể sắp đặt. Vậy nên hiện tại chỉ cần là duy nhất cũng đã sưởi ấm trái tim người. Chẳng ai có thể thay đổi quá khứ cũng chẳng ai có thể nói trước điều gì sẽ xảy ra ở tương lai....