Hà Nội những ngày mênh mang gió
Hà Nội ngày gió về, có cô gái nhìn ra khung cửa nhỏ, mỉm cười khi dịu dàng nghĩ về một chàng trai…
Dành tặng Hà Nội…ban công nhỏ hoa sữa đầu ngõ và hoang hoải mùa về…
Thế là gió mùa đã về rồi, sáng ra lại lười biếng mãi trong chăn ấm không chịu dậy, nheo mắt nhìn gió thổi ngoài kia, đẩy nhẹ khung cửa tháng Mười, ngạc nhiên vì Hà Nội mùa này đẹp quá…
Hà Nội của những ngày không vướng bận, không vướng bận những nhọc nhằn, không vướng bận những lo toan, không vướng bận những nỗi buồn trên mắt ướt, chỉ thấy lòng bình thản đến lạ kỳ, phải chăng cái hoang hoải của tiết trời thu khiến ta mải mê mà quên mất những ưu tư phiền muộn, mải thích thú mà đánh rơi những nhăn nhó đời thường…
Hà Nội những ngày thấy yêu thêm những hàng xôi sáng, những hàng rong vỉa hè, những xe đẩy chở đầy ngô, khoai nướng nghi ngút khói, những chiếc khăn len bắt đầu kịp đan để đợi mùa về…
Hà Nội của những ngày nhón chân lên nền nhà lạnh toát, run run với gió lùa tóc rối, lại nhớ chuyện ngày xưa có một chàng trai thích vuốt mái tóc mềm này, có cô gái cười khanh khách khi tóc xù vì gió thổi…
Video đang HOT
Mùa hoa sữa nở xao xuyến lòng ai
Hà Nội của những ngày hoa sữa thơm thơm lãng đãng, của những ngày cà phê một mình nhưng không cô đơn, của những ngày trầm mặc nhìn phố xá đông đúc, không thấy cô đơn nhưng vẫn giữ một khoảng trống trong lòng…
Hà Nội của những ngày vòng tay ôm thật ấm, bàn tay đan thật chặt, của những ngày ngả lưng vào một bờ vai rộng thấy trái tim mình bình yên đến thế, Hà Nội của những chiều hồ Tây nắng êm ả, nhoẻn miệng cười rồi chớp chớp mắt tinh nghịch “cứ thế này mãi thì thích nhỉ?”…
Hà Nội những ngày lạ thật lạ, quen thật quen, không cảm thấy khó chịu vì những lúc đợi đèn đỏ, không tất bật tính toan từng phút giây để vội vã về nhà. Hà Nội mùa này có chàng trai ngồi góc quán quen, gọi nâu đá và hình như ngẩn ngơ nhớ một người…
“Phố co mình quờ quạng đắp thêm chăn
Anh co mình quờ quạng tìm hơi ấm
Chống chếnh mùa chẳng biết ngại hay mong…”
Hà Nội ngày gió về, có cô gái nhìn ra khung cửa nhỏ, mỉm cười khi dịu dàng nghĩ về một chàng trai…
Theo Tiin
Hoa sữa... anh và em
Nó biết rằng, nó yêu anh thủy chung như mùi hoa sữa nồng nàn.Hà Nội vào thu! Những chùm hoa sữa nồng nàn bắt đầu tỏa hương. Từng chiếc lá bay bay, xoay xoay rồi khẽ khàng rơi xuống phố. Dường như, nó nắm rõ con phố nào sẽ rụng nhiều lá hơn và con phố nào có hương hoa sữa nồng nàn hơn. Nó yêu Hà Nội! Hà Nội của nó giản dị lắm, êm đềm lắm.
Bốn năm, vậy mà cũng bốn năm rồi, nó gắn bó với mảnh đất thủ đô hoa lệ, bốn năm cho một cuộc sống mới và cho một mối tình không đầu không cuối.
- Ê! Cô bé, sao ngẩn ngơ ngồi nhặt thứ hoa hôi hoắc vậy?
Nó ngẩng mặt lên, với ánh mắt hình viên đạn, mắt nó xoáy sâu nhìn vào kẻ vô duyên:
- Tội nghiệp cho những kẻ không biết thưởng thức cái đẹp. - Nó đáp.
Nó và anh đã quen nhau như thế đấy! Giữa dòng người tấp nập, anh và nó đã vô tình va vào nhau và tình cờ để lại vết thương cho nhau. Ngày ấy, nó hồn nhiên, ngây thơ, trên khuôn mặt của nó chẳng bao giờ vắng nụ cười. Ở cái tuổi mơ mộng, nó nhìn đời bằng một màu hồng. Anh từng bảo, ngay lần đầu gặp nó, anh đã chết hẳn vì ánh mắt như biết cười của nó, ngay cả khi nó đang tức giận.
Còn anh của ngày ấy, một chút bất cần, một chút phong trần và một chút buồn trong ánh mắt. Anh cao lớn, vạm vỡ, còn nó thì như cái nấm lùn đi bên cạnh anh. Anh chững chạc, thâm trầm còn nó thì nhí nhảnh đáng yêu. Anh ví nó như con chim sẻ, ríu rít suốt cả ngày đến độ có lúc anh thấy đầu mình sắp nổ tung. Nhưng xa nó chỉ một ngày, anh thấy buồn và cô đơn kinh khủng.
Nó là dân tỉnh lẻ, cái nghèo khổ của mảnh đất miền trung đầy nắng và gió đã hun đúc cho nó một bản lĩnh kiên cường. Lịch học và lịch làm thêm của nó kín mít. Nó không có nhiều thời gian quan tâm tới bản thân mình nhưng nó tự hào về những điều mà nó đã làm. Anh, sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả, anh chưa từng một lần chứng kiến cảnh những người ở quê lam lũ dưới cái nắng gay gắt mùa hè hay cái lạnh đến tê tái người của mùa đông. Anh chỉ biết những điều đó qua những gì nó kể. Anh bảo, anh yêu những điều đó như chính con người nó vậy, giản dị, chân chất, và anh gọi nó là hoa đồng nội.
Nó yêu anh chung thủy như mùi hoa sữa nồng nàn (Ảnh minh họa)
Bốn năm yêu nhau, bạn bè ghen tỵ với nó. Anh chững chạc, anh quan tâm, anh chiều chuộng. Anh bảo anh đối với nó, vừa là tình yêu, vừa là niềm cảm phục. Nó ngập tràn trong niềm hạnh phúc ấy mà không biết được rằng, có một nỗi đang sắp xâm chiếm trái tim nó.
Ngày nó vô tình nghe được câu anh nói: " Chị ấy ít nói hơn em, chỉ im lặng và mỉm cười thôi". Nó thấy tim mình đau nhói. Sau 4 năm, anh mới bắt đầu nói về tình yêu đầu tiên của mình. Anh và chị yêu nhau khi còn là cô cậu học trò lớp 11. Tình yêu ấy giản dị như hoa sữa đầu thu. Chị cũng thích hoa sữa vì thế nên khi nhìn thấy nó ngồi nhặt hoa sữa anh đã chủ động làm quen. Thế rồi, chị bỏ anh đi cùng gia đình đến một nơi rất xa, nơi ấy là đêm thì anh lại là ngày. Anh đã đau khổ, dằn vặt và đôi mắt anh trở nên âu sầu từ đó.
Anh nhìn vào mắt nó thật lâu " Giờ chị ấy đã trở về, chị ấy muốn quay lại với anh". Nó thấy trời đất như sụp đổ. Nó không tin vào tai mình nữa. Nó hỏi: " Anh định thế nào?". Anh bảo: "Hãy cho anh thêm thời gian suy nghĩ".
Sau ngày hôm đó, nó ra đi khỏi cuộc đời anh không để lại bất cứ dấu vết nào. Nó âm thầm chuyển phòng trọ, âm thầm đổi số điện thoại và âm thầm chuyển chỗ làm. Nó làm tất cả trong âm thầm vì nó sợ nỗi đau của nó sẽ vỡ òa... Nó sợ anh đến và nói với nó: " Tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn", khi đó nó sẽ đau đớn hơn gấp bội và nó sẽ không thể đứng lên được nữa.
Nó biết anh đi tìm nó, nó cũng biết anh đã gục đầu ngồi đợi nó ở trước phòng trọ cũ suốt mấy đêm dài. Nó biết chứ... nhưng có một điều nó hiểu, anh sinh ra là của chị, là anh chị dành cho nhau chứ không phải là nó.
Hoa sữa bắt đầu nở. Nó lặp lại thói quen cũ, ngồi nhặt những bông hoa sữa. Nó thảng thốt nhận ra, chẳng còn ai bên cạnh chê nó ngồi nhặt thứ hoa hôi hoắc nữa. Nó và anh vô tình gặp nhau rồi vô tình xa nhau mãi mãi. Nhưng nó biết nó yêu anh chung thủy như yêu mùi hoa sữa nồng nàn.
Theo 24h
Đi tìm hoa sữa cho riêng mình Cái tiết trời Hà Nội cuối thu nhẹ nhàng và thuần khiết đến lạ! Không còn cái nắng oi bức và những cơn mưa rào bất chợt làm áo ta ướt sũng mà thay vào đó là một cảm giác khoan thai, dễ chịu đến nhẹ lòng. Lê đôi bàn chân nhỏ bé, cô bước đi trong đêm, vắng lặng, hiu quạnh đến...