Hà Nội không phải cấm, làm cách này xe máy cất ở nhà hết
Nhiều người đưa ra một loạt giải pháp để không cần cấm xe máy mà tự khắc mọi người bỏ xe và đường giảm ùn tắc.
Bạn dinhnam nêu hàng loạt vấn đề mà chỉ cần TP làm được tốt thì không cần cấm xe máy, người dân cũng tự khắc bỏ.
Cụ thể, nâng cấp tuyến đi bộ, đi xe đạp, trồng nhiều cây xanh che nắng; tại các vị trí đón xe công cộng phải có chỗ gửi xe đạp, xe máy; phân luồng các làn đường ô tô, xe buýt, xe máy, xe đạp; lắp camera an ninh quản lí xe vi phạm và xử lý triệt để…
Bạn đọc nickname amatuer cũng đặt một loạt câu hỏi: “Hà Nội đã có vỉa hè cho người đi bộ chưa; phương tiện công cộng có đủ đáp ứng; khi nào di dời trường học, khu dân cư ra ngoại ô các TP; khi nào thì đóng cửa các nhà máy sản xuất xe máy?…”.
Theo bạn dinhnam, để người dân không đi xe máy nữa thì cấm xe không phải phương án tối ưu, mà độ thuận tiện cho người đi bộ, xe đạp, phương tiện công cộng mới là cách giải quyết tốt.
Cảnh tắc đường ngộp thở trên đường Xã Đàn, quận Đống Đa ngày giáp Tết nguyên đán Kỷ Hợi. Ảnh: Đoàn Bổng
Bạn đọc Trung gợi ý: “Theo tôi không nên cấm bất cứ phương tiện gì, để mọi người tự do đi lại, giải quyết công việc. Nhà nước cứ thu phí chỗ đỗ xe công cộng và các tòa nhà nội thành cao lên là mọi việc được tốt đẹp. Ví dụ: gửi xe máy 50.000/h; ô tô 200.000/h. Thu phí đăng ký kinh doanh và văn phòng làm việc của doanh nghiệp tại các quận nội thành 300 – 500 triệu/năm…”.
Bạn Hiếu nêu quan điểm: “Không cấm được xe máy thì sẽ không thể có đô thị hiện đại và văn minh, sẽ mãi chỉ là nhếch nhác và tuỳ tiện. Tôi ủng hộ, trước hết cấm các tuyến phố chính để xe buýt tăng tuyến, gây sự bất tiện cho người đi xe máy thì họ dần khắc bỏ. Chúng ta không cấm tất cả mà cấm những tuyến huyết mạch để phương tiện công cộng đi nhanh hơn, tăng tuyến lên là chắc chắn được”.
Tuy nhiên, bạn Nam Nguyen Hoai cũng chỉ ra bất cập: Ai chả thích ngồi xe buýt nếu nó đi đúng giờ, đúng tuyến, thuận lợi cho người đi. Khổ nỗi chả phải thế. Cần đến nơi làm việc đúng giờ, đợi xe ở trạm, nó có đến đúng giờ đâu? Có khi nó chạy qua, chả cho mình lên, chạy luôn. Có ai thích đợi xe buýt lâu không? Nói đi bộ, bí lắm người ta phải chịu, đi 1-2km còn được, chứ thử đi 3-4km trở lên hàng ngày xem?
Vẫn chuyện quy hoạch
Một ý kiến không mới nhưng được rất nhiều bạn đọc đề cập là bài toán quy hoạch. Bạn Văn Tuấn chỉ rõ, cần chuyển ngay các trường đại học, bệnh viện lớn ra khỏi nội thành; không xây thêm chung cư cao tầng trong nội đô.
Video đang HOT
Ảnh: Trần Thường
Theo độc giả Iu Iu, gốc rễ vấn đề nằm ở việc mất kiểm soát tình trạng dân nhập cư. Số lượng dân nhập cư ở Hà Nội là quá lớn, do đó cơ sở hạ tầng bị quá tải, không đủ để đáp ứng nhu cầu đi lại. Tắc đường là tất yếu.
Tương tự, bạn NT Trần góp ý: “Trước hết là quy hoạch lại đô thị, đường thông hè thoáng, không cho đăng kí xe máy để hạn chế dần. Phát triển thêm hệ thống xe buýt, tàu điện. Dần dần mới cấm được.
Nâng cao ý thức người dân khi tham gia giao thông, không chen lấn nhau. Ở nước ngoài tôi đi bộ sang đường thấy ô tô lại gần tôi ra dấu cho họ qua trước, nhưng họ không chịu, nhất quyết tôi phải qua đường trước rồi họ mới đi. Văn hóa này khi nào người Việt mình mới có?”
Theo bạn Tavanhau: “Bây giờ mà cấm xây chung cư trong TP, di chuyển trường đại học, bệnh viện sang các huyện lân cận, ban đầu người dân thấy bất tiện nhưng chỉ 2, 3 năm sẽ quen. Chưa kể khi đó các cơ sở hạ tầng công trình công cộng sẽ xuất hiện rất nhiều!”.
Mơ Hà Nội thông thoáng
Cho rằng ở các nước phát triển, người dân không ngại đi bộ và rất có ý thức bảo vệ môi trường, bạn Shady171 khẳng định: “Các bạn đừng thắc mắc nữa, cấm xe máy là quyết định rất hợp lý. Nếu không cấm xe máy thì tôi tin chả mấy ai đi phương tiện công cộng làm gì, kiểu gì cũng nghĩ đi xe máy cho tiện”.
Trả lời nhiều ý kiến bạn đọc băn khoăn vì không có vỉa hè thì lối nào cho đi bộ, bạn Trong viết: “Hàng quán vỉa hè chủ yếu bán cho những người tiện lợi đi xe máy, rẽ cái là mua được. Khi cấm xe máy, hàng quán ế ẩm sẽ tự dẹp”.
Bạn FanJun cũng bày tỏ: “Cấm xe máy là đúng. Ý thức của những người kém nên mới phản đối vì họ lạng lách các kiểu. Ô tô to chiếm diện tích hơn nhưng không lạng lách nhiều như xe máy. Xe máy nêm đủ kiểu. Bỏ xe máy thì hết lấn vỉa hè, hết lao xe lên, vỉa hè khắc rộng hơn. Giao thông công cộng dần hoàn thiện. Mà người dân lười thì khắc dậy sớm, 7h làm mà 6 rưỡi mới dậy vội vàng thì sao không phản đối chứ. Đó là lười!”
Bạn Nông dân mong mỏi: “Không làm thì sẽ chẳng bao giờ làm được cái gì. Nhìn sang các nước thấy thành phố họ đẹp, thoáng là vì họ dám làm. Cứ cấm đi, khắc sẽ có chỗ đi bộ cho mọi người”.
Theo Vietnamnet
'Chúng ta sau này cái gì cũng có, chỉ là không có xe máy!'
Mười năm nữa kế hoạch cấm xe máy ở các thành phố lớn mới tiến hành, khi đó chúng ta cái gì cũng có, trừ xe máy.
Chia sẻ của độc giả Thái Việt về câu chuyện cấm xe máy tại các thành phố lớn.
Trước tiên, 10 năm nữa kế hoạch cấm xe máy ở các thành phố lớn mới tiến hành. Khi đó, những người đang phản đối chắc đã 35-40 tuổi, cũng không còn quá khỏe mạnh để chạy xe máy giữa một Sài Gòn cách xích đạo 8 độ.
Mọi người thường chủ quan nghĩ là tai nạn không tới lượt mình. Nhưng bạn thử tự liên hệ mình xem: Bạn có quen biết ai từng bị tai nạn giao thông không? Ảnh: Lê Quân.
Hôm trước gặp Minh - một người bạn của tôi tai nạn xe máy. Minh bị chấn thương sọ não, phải lấy vỏ não ra hai lần, chết đi sống lại, giờ vẫn còn chưa khỏe mạnh. Minh hỏi tôi: Em có nên đem xe máy lên Sài Gòn để đi không? Tôi giật mình: Mấy năm dài đi xe buýt tưởng Minh đã quen, hoặc cú trở về từ cửa địa ngục chí ít cũng sẽ triệt tiêu đi ý nghĩ đó.
Cái tôi nói với Minh cả buổi chiều hôm đó không phải là chuyện đi cái gì tiện hơn, phương tiện nào tốt hơn mà chính là hai chuyện.
Thứ nhất, tai nạn giao thông ở Việt Nam mỗi ngày còn nhiều hơn cả New Zealand một năm cộng lại. Mọi người thường chủ quan nghĩ là tai nạn không tới lượt mình. Nhưng bạn thử tự liên hệ mình xem: Bạn có quen biết ai từng bị tai nạn giao thông không? Chắc hẳn là có.
Giữa xe máy và phương tiện công cộng, nếu còn được lựa chọn, xin bạn ưu tiên chọn cái an toàn hơn. Từ bé tới lớn bất cứ nơi đâu chúng ta đều nghe câu "an toàn là trên hết". Tiện lợi, rẻ hơn, dễ hơn cũng vô nghĩa khi không có sự an toàn.
Thứ hai, lái xe, chúng ta phải ra quyết định nhiều hơn. Ở Sài Gòn, đèn đỏ ngập trời, xe đông như nêm. Não lúc nào cũng phải căng thẳng ra quyết định: Đạp phanh, rồ ga, né xe trước mặt, né ổ gà nắp cống... Lái xe đến được nơi mệt như đi cày. Ngày dài còn lại sẽ khó để vui tươi. Nên đi đường nếu bị va quẹt nhẹ, con người cũng sẽ dễ nổi điên. Ông chủ Facebook cũng từng chia sẻ lý do mặc đồ giống nhau mỗi ngày chỉ là để "não không phải ra nhiều quyết định". Bởi, bộ não con người cần sự tỉnh táo cho những quyết định quan trọng mỗi ngày. Vậy, thật sự bạn có đang hạnh phúc với xe máy không?
Thế hệ chúng ta rất "tội nghiệp" khi lớn lên trong đầu đã tồn tại ý niệm phải có một cái xe máy đẹp "cool ngầu" như bao người. Hầu như đã vào Sài Gòn là phải có một cái xe với lý do không thể chối từ: Để đi làm!
Tôi đã dốc hết tất cả tiền tiết kiệm, tiền làm thêm để mua một chiếc xe máy như mọi người. Nhưng thật ra sau cùng, chiếc xe phần lớn nằm trên đoạn đường từ nhà tới chỗ làm và ngược lại. Tôi có thể lựa chọn và tôi đã lựa chọn an toàn hơn.
Sau bốn năm bán xe máy, giờ tôi vẫn sống được giữa đất này và cảm thấy lựa chọn của mình đã an toàn hơn rất nhiều (tôi không muốn nói là tốt hơn). Mỗi ngày di chuyển 20 km xe buýt đi làm không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng tôi hạnh phúc vì sự an toàn trên mỗi chuyến xe.
Tôi có nhiều thời gian thư giãn trên xe buýt hơn. Những chặng đường ngắn với tôi dưới 3 km đều có thể đi bộ. Chiếc xe đạp sẽ hỗ trợ những quãng đường ngắn dưới 5 km. Xa hơn, xe buýt vẫn là lựa chọn an toàn nhất. Khi di chuyển ngoài giờ xe buýt chạy, đừng tiếc tiền cho một chuyến Taxi hay Grab Car, số lần như vậy không nhiều trong một năm.
Tôi biết viết bài này lên sẽ nhận được gạch đá rất lớn, nhưng tôi cũng cảm thấy có lỗi nếu cứ để những người đang đấu tranh cho một tương lai tốt đẹp của cộng đồng lại nhận sự phản đối từ chính cộng đồng.
Nếu có con nhỏ, thật lòng tôi mong mọi người chịu khó đi xe buýt để đưa đón con đi học. Dù ngược đường ngược chợ, không tiện tấp ngang ghé dọc, dù có phần đông đúc vào giờ cao điểm nhưng hãy cố gắng "giảm phần trăm nguy hiểm" cho gia đình mình. Nếu có lựa chọn an toàn hơn, hãy lựa chọn.
Thái Lan có nhiều loại hình xe buýt cho người dân lựa chọn. Trong ảnh là xe buýt giá rẻ ở Thái Lan, so với xe buýt ở Sài Gòn còn tốt hơn nhiều. Ảnh: Thái Việt
Xe buýt giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi, và cũng sẽ còn tốt hơn nữa (tôi có niềm tin rất lớn là vậy).
Nếu có ít xe máy hơn trên đường: Người dân cũng chẳng còn bày bán đồ dùng, đồ ăn, phải ngoi ra mặt đường buôn bán nữa. Vỉa hè lúc đó sẽ rộng hơn và nhiều cây xanh hơn. Xe buýt có đường rộng hơn để chạy nhanh hơn, tốt hơn. Trẻ em, người già sẽ có thể tự đi học, khám bệnh mà không còn cần cha mẹ con cháu nghỉ làm hộ tống đi theo.
Công cuộc hạn chế xe máy là không hề dễ dàng, bởi chúng ta phải đấu tranh chính với bản thân mình. Sau cùng, cấm xe máy vì ai? Chắc không phải vì một ông quan lớn nào đó, không phải một vài doanh nghiệp, cũng không phải vì cộng đồng đi ôtô. Cấm xe máy, là vì chính con cháu của chúng ta sau này, có một thành phố an toàn và mơ ước.
Chúng ta của sau này cái gì cũng có, chỉ là không có xe máy! Tôi liên tưởng tới câu chuyện ngôn tình trong "Them of us" để thấy rằng: "Hi sinh một thứ vì đại cuộc, dù đau lòng đến đâu cũng phải làm". Như chúng ta đã từng tiếc nuối về một Sài Gòn êm đềm năm nào.
Theo nguyenxuanphuc
Đề xuất cấm xe máy: Tắc nghẽn giao thông vì tư duy quản lý Xe máy không phải là yếu tố gây tắc nghẽn giao thông Hà Nội, mà tư duy của các nhà quản lý giao thông mới là điểm nghẽn lớn nhất. Dư luận thủ đô sục sôi ngay sau khi Giám đốc Sở GTVT Hà Nội Vũ Văn Viện trao đổi với báo chí: Hà Nội sẽ thí điểm việc dừng xe máy trên...