Hà Nội đẹp lắm rồi đấy, chỉ thiếu mỗi tình yêu của chúng mình nữa là hoàn hảo rồi!
Hà Nội này rộng lớn và ồn ã lắm, thanh xuân thì quá ngắn ngủi so với một đời người, vì vậy nếu chúng ta đã lựa chọn làm thế giới của nhau, thì dù tình yêu có đơm hoa kết trái hay chóng nở chóng tàn với em đều thật đáng trân trọng.
Không cần hứa là mãi mãi, chỉ cần từng giây phút, khoảnh khắc bên nhau, tình cảm ấy là thật lòng và duy nhất thì yêu thương đã đủ đẹp và bình yên rồi.
***
Hôm nay nắng sớm lên rồi
Liệu anh có muốn ra đường dạo chơi
Hà Nội của chúng mình dạo này xinh quá anh nhỉ? Sớm xuân ngọt ngào góc Hồ Gươm, mà cứ ngỡ như chiều thu Hàn Quốc, lấp lánh, long lanh một màu vàng đậm. Yêu thương của em ơi, liệu anh có muốn nắm tay em, dạo bước qua những con phố nhỏ vào mỗi buổi hoàng hôn, để mặc cho giọt nắng yếu ớt xuyên qua cánh hoa ban trắng xóa, rơi tí tách lên vỉa hè đông đúc.
Anh có thấy Hà Nội diệu kỳ không, khi mà mỗi độ xuân sang lại trở nên lộng lẫy, tươi tắn như một cô gái đôi mươi khiến người ta nhìn vào sẽ muốn quên hết những mệt mỏi bon chen, khói bụi tắc đường, để yêu lấy nó một cách bình yên nhất có thể.
Video đang HOT
Anh à, Hà Nội đẹp lắm rồi đấy, chỉ thiếu mỗi tình yêu của chúng mình nữa thôi là hoàn hảo rồi!
Anh của tương lai à, em biết em chẳng xinh đẹp tuyệt trần, cũng chẳng giỏi giang hoàn hảo đã thế lại rất hay hờn dỗi vô cớ. Có thể anh sẽ mất cả ngày để dỗ dành chỉ vì hôm ấy trời mưa và anh chưa kịp trả lời dòng tin nhắn em gửi vội hồi sáng. Em còn nói rất nhiều nữa đấy, nên anh có phiền nếu chở sau xe một chiếc đài radio cứ phát đi phát lại vài chương trình thường ngày vớ vẩn không? Nhưng hơn cả những điều người ta thường thấy đấy, em lại là một cô gái nội tâm và khó hiểu lắm. Vậy nên thế giới em mang trên vai không phải là mặt trời rực rỡ cũng chẳng phải ánh trăng dịu vàng mà chỉ nhỏ bé và nhạt nhòa như bông hoa ban đơn độc cuối phố. Người ta thường không đủ tinh tế để nhìn ra nó cũng không đủ kiên nhẫn để rẽ lối bước vào. Vậy nên có thể hiện tại em chưa biết anh là người thế nào, tính cách ra sao nhưng nếu anh đang đọc lá thư này thì chắc hẳn anh phải là một người kiên nhẫn và rộng lượng biết bao mới đủ bao dung và yêu thương cho thế giới nhỏ bé của em. Thật lòng cảm ơn anh, người yêu tương lai ạ!
Không biết với anh yêu thương là gì nhưng với em, yêu đơn giản chỉ là cùng anh ngắm mưa rơi ngoài ô cửa kính với tách cà phê nóng hổi thơm phức vào những chiều cuối thu, là những hôm đi học về, bước từ xa đã thấy bóng dáng ai đó dưới ánh hoàng hôn màu vàng mờ nhạt, mồ hôi ướt đẫm mà vẫn nở một nụ cười thật ấm. Hà Nội này rộng lớn và ồn ã lắm, thanh xuân thì quá ngắn ngủi so với một đời người, vì vậy nếu chúng ta đã lựa chọn làm thế giới của nhau, thì dù tình yêu có đơm hoa kết trái hay chóng nở chóng tàn với em đều thật đáng trân trọng. Không cần hứa là mãi mãi, chỉ cần từng giây phút, khoảnh khắc bên nhau, tình cảm ấy là thật lòng và duy nhất thì yêu thương đã đủ đẹp và bình yên rồi.
Nhiều lần em tự hỏi anh đang ở đâu, làm gì, với ai mà mãi chưa xuất hiện. Em trách anh đã để em một mình chống chọi với thế giới rộng lớn này lâu đến vậy. Chẳng phải mình đến bên nhau sớm hơn một tí thì đông sễ bớt lạnh và thu sẽ bớt buồn đi biết nhiêu ư. Hà Nội có mưa rồi đấy, vậy ngày mai liệu nếu em trú mưa dưới mái hiên rực hồng hoa giấy ở đầu ngõ thì anh có bước đến mang theo một chiếc ô màu mận tím không? Hay anh đợi một ngày nắng xanh trong ngập tràn ngõ phố, trao em nụ cười ở cuối trạm xe buýt thân quen?
Dù nắng hay mưa, dù xuân xanh hay thu muộn thì em tin, ngày anh đến sẽ là ngày Hà Nội ngọt ngào nhất. Nên anh à, đến nắng với mưa còn cho nhau cơ hội gặp gỡ dưới ánh cầu vồng, thì tại sao chúng ta lại không chứ? Hoa ban sắp tàn rồi đấy, mang yêu thương gõ cửa đi thôi!
Bánh Bao Béo
Theo blogradio.vn
Nắm tay nhau đến già
Lấy chồng đâu phải chỉ để khổ như điều Hân vẫn luôn kêu ca, đúng ra phải là để có người nắm tay đến già, làm cây gậy chống cho nhau khi lưng ai đó đã còng.
Những tối mùa xuân trời vẫn lạnh căm, nằm co ro trong chăn, Hân mới thấm thía câu nói "bỏ chồng rồi lấy ai mà ôm". Dũng từng nói đùa câu này mỗi khi cô đòi ly hôn. Khi ấy, Hân đ.ánh đồng câu nói của Dũng là sự cợt nhả trên nỗi bế tắc, chán chường của vợ nên thường cay cú nhiều hơn.
Cho đến một lần, cô ném tan chiếc điện thoại khi Dũng một lần nữa vừa cười vừa đùa "50 năm nữa rồi bỏ nhau" mặc cho Hân đang muốn nổi điên, gào lên: "Là em đang nói thật đấy! Anh có hiểu tiếng người không?".Dũng khựng lại đầy bất ngờ, đau đớn. " Nếu em đã thực sự muốn vậy...", anh xách vali bước ra khỏi nhà ngay trong đêm như không đủ sức chịu đựng nữa.
Có những sự chia cách đôi khi diễn ra theo cách đơn giản đến không ngờ như thế. Dũng đi rồi, căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Khi cho phép sự trống rỗng trong mình lên tiếng, Hân tự hỏi rốt cuộc việc ly hôn có phải là điều cô thực sự muốn hay không? Không cần phải thấp thỏm đợi ai những lần đi làm về muộn, không còn người đối diện bên mâm cơm mà mắt dính lên tivi, không cần bố chơi với con, không phải thực hiện bất cứ nghĩa vụ nào với đằng nội, muốn đi chơi đâu cũng có thể xách vali lên và đi ngay lập tức... Nhưng sao tất cả những viễn cảnh ấy, nay đã thực hiện được, Hân vẫn cảm thấy cô đơn đến lạ?
Ảnh minh họa.
Bác gái hàng xóm sang gõ cửa nhờ Hân tra xem xe buýt số bao nhiêu thì đi được đến bệnh viện. Hỏi qua thì vì "cái bụng bác bỗng to bất thường, gặp ai cũng bảo có vấn đề nên đi khám một chút". Không hiểu sao, khi tiễn bác xuống dưới tầng 1, nhìn dáng bác tập tễnh, cầm ô đi một mình sang bên kia đường để bắt xe buýt, trong Hân dấy lên sự thương cảm, xót xa. Giá như bác trai còn sống, bác gái đã chẳng phải suốt ngày lủi thủi một mình như thế. Ba cô con gái ở xa, hiếm hoi lắm mới có dịp ghé về thăm mẹ. Thế nên dù cho ngày thường hay khi ốm đau, thỉnh thoảng đôi mắt bác vẫn thất thần nhìn lên di ảnh chồng.
Hân ấn tượng mãi hình ảnh ba của anh bạn cùng cơ quan trong những ngày cuối cùng nằm viện. Ông cứ nắm chặt lấy tay vợ đầy lưu luyến, day dứt như không muốn để bà ở lại một mình. Nghe kể, những năm tháng cuối đời, hai ông bà đi đâu cũng có nhau, suốt ngày rong ruổi trên chiếc xe Honda cũ dù là ghé qua chợ mua thức ăn, đi thăm người bạn hay thậm chí là lên ủy ban làm giấy tờ, thủ tục gì đó mà có khi chỉ cần một người. Cuộc sống vợ chồng mà ông cầm gáo múc nước, bà vo gạo nấu cơm ấy thường khiến bao người xung quanh cảm động, ngưỡng mộ, dù thời còn son trẻ, ông từng làm điều có lỗi với bà...
Nhưng bà, bằng sự vị tha, đã cho ông một lối quay về với gia đình, cũng như cho chính bà một cơ hội để có người nắm tay đến già. Cũng có thể, họ sinh ra ở cái thời "cái gì hỏng thì sửa chứ không vứt đi", nên luôn biết cách hàn gắn những tổn thương, sửa chữa những lỗi lầm để cùng xây nên một tổ ấm hạnh phúc như thế. Chứ không phải như thời nay, cái thời chỉ cần mệt mỏi một chút, khó khăn một chút là đã muốn vùng lên đ.ập đi xây lại, giống như cách Hân đang cố đuổi Dũng đi. Không biết đã bao nhiêu lần, chuyện ly hôn được mang ra nói dù chỉ bắt nguồn từ những nguyên nhân nhỏ xíu xiu, nhẹ nhàng cười phào cũng có thể bỏ qua cho nhau.
Ảnh minh họa.
Dũng thường quên những ngày kỷ niệm của hai vợ chồng, tính cách khô khan nên chẳng hề biết tự động hỏi "hôm nay em mệt không, có gì vui, có gì buồn không?", hay trong "chuyện ấy", Dũng cũng chẳng biết Hân thích thế nào để chiều, trời lạnh cũng đãng trí quên không nhắc vợ mặc ấm hơn... Nhưng Hân lại cho rằng tất cả những lỗi lầm đó là do chồng không yêu mình nên không tìm được cách để thỏa mãn những mong muốn của vợ. Thì ra lỗi là ở Hân, nếu cô nói ra những cảm xúc của mình, chắc chắn phía bên kia sẽ hiểu hết. Đằng này Hân cứ giữ chặt rồi chất chồng suy diễn, vướng mắc, lâu dần như quả bóng muốn nổ tung...
Hân nhận ra giữa mình và Dũng còn đó một tình yêu rất lớn. Chia cách rồi mới thấy nhớ, mới thấy tất cả những giận hờn thật sự chẳng đáng là gì so với tình yêu ấy. Đâu rồi lời hứa sẽ cùng chia sẻ mọi cung bậc cảm xúc trong cuộc sống, cùng vun vén xây đắp tổ ấm, chăm lo con cái và yêu thương nhau đến đầu bạc răng long. Hẳn lời hứa ấy vẫn còn đó nếu cả hai người còn muốn, mà thực ra phần quyết định lại nằm ở Hân. Lấy chồng đâu phải chỉ để khổ như điều Hân vẫn luôn kêu ca, mà đúng ra là để có người nắm tay đến già, làm cây gậy chống cho nhau khi lưng ai đó đã còng.
Hân nợ Dũng một lời xin lỗi. Cô biết phía bên kia, anh vẫn chờ.
Cát Tường
Theo phunuonline.com.vn
Yêu 1 anh chàng bác sĩ: "Sướng lắm, sướng nhiều và sướng đến tê tái" Yêu 1 anh chàng làm bác sĩ, đôi lúc sẽ có lúc chạnh lòng. Nhưng đó chỉ là thiểu số thôi, đa phần thời gian là "sướng lắm, sướng nhiều và sướng tê tái". Không biết yêu 1 anh chàng làm nghề y thì như thế nào nhỉ? Bác sĩ thì lúc nào cũng bận rộn sẽ không dành thời gian cho mình....