Hả hê trước cái tát của chồng dành cho cô em gái cưng
Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi giận đến thế, trước đó anh là một người yêu thương và cưng chiều em gái hết mực.
Kết hôn xong, vợ chồng tôi sống trên thành phố nên tôi không phải làm dâu. Tuy nhiên lại sống chung nhà với em chồng.
Em chồng tôi năm nay học năm thứ 2 đại học. Là con gái, lại ở chung với anh chị mà nó chẳng chịu động tay, động chân làm việc gì. Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn làm hết tất cả việc nhà. Lâu lâu mới dám nhờ nó nhặt hộ rau hay gọt trái cây. Nhưng nó nhất định không chịu làm vì nhặt rau sẽ bẩn móng tay được sơn của nó, gọt táo thì nó sợ đứt tay.
Vợ chồng tôi đi làm suốt ngày, buổi tối về tôi thì dọn dẹp nhà cửa, chồng thì tranh thủ nấu cơm. Quần áo tắm giặt xong tôi cho vào máy giặt, đến lúc giặt xong bảo nó mai đem ra phơi, nhưng đến chiều hôm sau quần áo vẫn nằm im trong máy giặt. Nhiều hôm đi làm nên dặn trời mưa thì nhớ đem quần áo vào. Thế mà đi làm về thấy cả cây áo quần ướt sũng, trong khi nó nằm trên phòng xem ti vi.
Bực nhất là đồ lót của em chồng, đáng lẽ ra phải giặt riêng, mà nó vốn lười biếng nên cứ tống vào máy giặt, giặt chung bẩn thỉu. Kể cả đến tháng, quần lót có bị dính bẩn nó vẫn cho chung vào máy giặt. Nhiều lần tôi góp ý nhưng nó chỉ lặng thinh rồi đâu lại hoàn đấy.
Bực mình hơn nữa là quần áo, giày dép của tôi, nó cứ lấy đi tự nhiên mà chẳng hề xin phép một câu. Dù là sinh viên thời gian rảnh nhiều nhưng em chồng nhất định không chịu giúp anh chị việc nhà. Thương em gái nên đôi lúc chồng tôi làm tất, dù là đi làm về muộn, chồng tôi vẫn cố làm thêm cả việc cho em gái.
Hả hê khi chồng tát em gái
Video đang HOT
Có hôm 7 giờ tối vợ chồng tôi mới về đến nhà vậy mà ở nhà nhờ nó cắm hộ nồi cơm nó cũng không cắm. Dù là con gái nhưng phòng riêng nó cũng không chịu dọn dẹp. Nhiều lần đi qua phòng nó, tôi còn ngửi thấy những mùi khó chịu do túi rác bỏ ngay trong phòng. Đến giờ ăn cơm, chồng tôi phải gọi 2, 3 lần, nó mới xuống, ăn xong lại đi nằm.
Và đặc biệt là tôi chưa từng nghe thấy nó chào hỏi, cảm ơn hay xin lỗi ai bao giờ. Nhiều lúc muốn cải thiện mối quan hệ chị dâu em chồng, tôi hay mua quần áo, giày dép cho nó nhưng chưa bao giờ nó tỏ ra vui vẻ hay cảm ơn. Cứ lấy đồ xong là đi về phòng. Có lần nó mượn điện thoại của tôi dùng rồi làm vỡ màn hình. Thế mà lúc trả, nó không thèm nói năng gì cũng không thèm xin lỗi 1 câu. Khiến tôi không thể chấp nhận được hành xử vô văn hóa nó.
Cứ đến cuối tuần là 2 vợ chồng tôi lại lăn ra lau chùi quét dọn nhà cửa, còn nó đóng cửa phòng nằm nghe nhạc. Bực nhất là dọn dẹp xong, nó đi đâu về là lại đi nguyên đôi giày từ ngoài vào in dấu đen sì trên nền nhà. Tôi đã nói, thậm chí la mắng rồi, nhưng nó không hề thay đổi. Tôi thật sự bó tay. Tôi gọi điện về cho bố mẹ chồng thì luôn luôn nhận được 1 câu: “Bố mẹ ở xa, con chịu khó chăm em giùm ba mẹ, em nó còn nhỏ có gì con nhẹ nhàng bảo ban em”. Thử hỏi vậy thì có thể nói thêm được gì nữa.
Hôm nọ nó đi chơi về muộn nên bị sốt nhẹ nhưng không thèm nói với anh chị câu nào. Ăn cơm xong, em chồng lên phòng ngủ. Nhưng nó lại gọi điện cho mẹ chồng bảo nó bị ốm mà không ai quan tâm, chăm sóc nó. Thế là mẹ chồng gọi điện mắng tôi 1 trận bảo sao không lo cho em chồng… Tôi tức ứa máu mà không biết phải nói thế nào.
Dù bực nhưng tôi vẫn lấy xe đi mua thuốc, mua cam rồi sữa cho nó uống. Đến chiều, họ hàng nhà chồng kéo sang định mắng tôi thì thấy đồ tôi mua cho nó đặt ở đầu giường. Trong phòng thì thấy nó đang vắt chân ngồi xem phim cười ha hả, chả đau chả sốt tí nào, thế là mới chịu êm.
Tối hôm đó tôi bị ngộ độc thức ăn, 2 giờ sáng chồng đưa vào bệnh viện, đến 10 giờ sáng hôm sau thì về. Vừa về đến nhà là nó nói: “Đi đâu mà không nấu cơm đi, hôm nay phải đi học sớm”. Chồng tôi nhịn lắm không là bạt tai nó rồi. Lần đầu tiên tôi thấy chồng tôi giận như thế.
Em chồng tôi còn 2 năm nữa mới học xong, chắc chờ khi nó đi lấy chồng tôi mới dám sinh con. Nào ngờ tối hôm qua nó khoe tốt nghiệp đại học nó muốn học lên thạc sĩ, chưa muốn đi làm vội vì sợ khổ. Còn đi học thì còn được bố mẹ với anh chị nuôi cho sướng. Nó nói thế làm tôi lo ngay ngáy. Tôi phải làm gì với cô em chồng này đây?
Theo Meyeucon
Ngày đầu làm dâu tôi đã lãnh 2 cái tát như trời giáng
Tôi đã dại dột cho bà mượn để rồi trưa hôm sau biết chuyện, anh kéo tôi vào phòng và cho tôi 2 cái bạt tai như trời giáng.
Từ khi bị chồng cho 2 cái tát như trời giáng, tôi dường như mất hết niềm tin vào anh. Tôi thật sự không ngờ anh lại là người đàn ông cục cằn tới như vậy. Với một cô gái 27 tuổi, vừa kết hôn như tôi thì chuyện này là cú sốc quá lớn. Mới chỉ làm dâu có một ngày, mới đêm qua tôi vừa chìm ngập trong hạnh phúc, vậy mà sáng nay, mọi chuyện lại ra nông nỗi như thế.
Tôi đã nghĩ sẽ bỏ về nhà mẹ đẻ nhưng rồi tôi sợ bố mẹ tôi sẽ mang tiếng, bởi ở nơi tôi sống người ta rất hay soi mói, đố kỵ nhau. Còn nếu tôi bỏ đi, nhà chồng sẽ làm ầm lên, bố mẹ tôi mà biết chuyện sẽ sống sao đây. Vì thế tôi đành im lặng và lên đây trút bầu tâm sự này này với chị em. Tôi mong rằng, ai từng trải qua tình huống như thế sẽ cho tôi một lời khuyên.
3 tháng trước đây, tôi đã gặp và quen anh trong một hiệu sách cũ. Nói tình yêu của chúng tôi thuộc kiểu "sét đánh" cũng đúng. Chỉ sau vài hôm đi uống nước, tôi đã vội vàng nhận lời yêu anh. Lúc đó, tôi đã bị vẻ điển trai, điềm đạm của anh làm cho mờ mắt, nên không biết rằng anh là người đàn ông khó tính, cộc cằn.
Sau 2 tuần hẹn hò, anh đòi tôi "chuyện ấy". Anh tha thiết nói với tôi rằng anh yêu tôi, muốn tôi làm vợ anh. Anh nói chúng tôi là định mệnh, là duyên trời nên tôi có muốn tránh cũng không được. Vì muốn quên đi nỗi đau từng bị người yêu trong quá khứ phản bội nên tôi đã vội vàng "cởi áo trao thân cho tình mới".
Chẳng ngờ, sau lần đó, tôi có thai thật. Vì thế chúng tôi quyết định làm đám cưới, khi chưa biết rõ về nhau.
Bố mẹ anh biết tin anh chúng tôi có thai thì mừng lắm. Bà còn đùa "May quá, chúng mày đã có tin vui, chứ tao sợ lắm, thời buổi này đầy cặp lấy nhau mấy năm rồi mà không đẻ được". Tôi nghe thế vừa giận vừa mừng.
Trái ngược với bố mẹ anh, bố mẹ tôi buồn lắm. Họ không ngờ con gái mình lại "ăn cơm trước kẻng". Mẹ tôi còn khóc nói rằng "Mới hai tháng trước con mới ốm lên ốm xuống vì người yêu bỏ rơi, giờ đã kêu có thai với người khác, như thế là sao". Mẹ tôi còn lo tôi chọn nhầm chồng. Mẹ nói, yêu là một chuyện cưới là chuyện khác. Mẹ sợ tôi hối hận về sau này.
Mẹ cũng nói, nhìn anh thuộc kiểu người lầm lì xì ra khói. Tôi nghe thế cũng chỉ biết gật gù động viên mẹ. Nói thật giờ tôi còn biết tính sao được nữa khi "gạo đã nấu thành cơm".
Sau đám cưới linh đình tôi cứ nghĩ đó sẽ là đêm tân hôn ngập tràn hạnh phúc. Nhưng khi đồng hồ điểm 12 giờ, anh về phòng trong bộ dạng say xỉn, miệng chửi bới linh tinh. Anh chửi thằng bạn nối khố đám cưới anh mà không về, anh chửi bác mình mừng cháu chỉ 500 nghìn đồng trong ngày trọng đại. Tôi nghe anh nói mà mắt tròn mắt dẹt.
Khi anh vừa lim dim, tôi nghe tiếng gõ cửa. Trước mặt tôi là mẹ chồng, miệng cười tươi như hoa. Bà vội vàng kéo con dâu ra thủ thỉ. Thì ra mẹ chồng đang gặp khó khăn, bà muốn mượn tạm tôi chiếc vòng cổ mẹ tôi vừa mới trao cho tôi làm của hồi môn, nhân tiện mượn luôn chiếc nhẫn 2 chỉ chị gái vừa mừng cho chúng tôi.
Tôi phân vân lắm, nhưng nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ, tôi không cầm được lòng. Tôi tự nhủ "mẹ chồng cũng là mẹ mình", hơn nữa, bà cũng nói "Của các con mẹ sẽ trả, con yên tâm mẹ làm sao mà quỵt của các con được". Tôi nói để tôi hỏi ý kiến anh thì mẹ ngăn lại, mẹ nói cứ để anh ngủ, thế nào anh chả đồng ý.
Và thế là tôi đã dại dột cho bà mượn để rồi trưa hôm sau biết chuyện, anh kéo tôi vào phòng và cho tôi 2 cái bạt tai như trời giáng. Tôi đau đớn chưa hiểu chuyện thì anh nói tôi là đồ hỗn láo, dám lấy tiền chung của hai vợ chồng đi cho mượn mà không hỏi ý anh.
Khi tôi nói "Mẹ mượn chứ ai mà anh làm ầm lên thế?", anh còn văng tục vào mặt tôi rồi nói một hơi dài. Anh nói rằng, tiền đám cưới anh lo từ A-Z, bố mẹ anh không hề cho anh một đồng nào. Thậm chí, ông bà còn giữ hết cả thùng tiền mừng. Số vàng được cho làm của hồi môn, anh đang dự tính đầu tư kinh doanh cùng bạn bè thế mà tôi lại đưa cho mẹ anh hết. Anh cũng cho tôi biết thêm, mẹ anh từng có thời gian đầu tư kinh doanh thua lỗ, bà vốn nhẹ dạ cả tin. Và lần này cũng không loại trừ khả năng đó.
Anh đi rồi tôi mới dám khóc. Tôi thật không ngờ anh lại đối xử với tôi như thế. Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, hơn nữa khi yêu nhau anh không nói với tôi về hoàn cảnh gia đình anh, tôi làm sao biết để mà tránh. Trong chuyện này cũng có lỗi của anh, sao anh lại đổ lên đầu tôi hết cơ chứ? Anh còn nói với tôi, chẳng có tuần trăng mật, anh cũng chẳng hào hứng tới cái "của nợ" đó với tôi. Tôi nghe mà nước mắt ngắn dài, chẳng nhẽ tôi đã chọn nhầm chồng thật rồi hay sao?
Theo Người đưa tin
Cái tát nhớ đời của vợ khiến chồng yêu thương hơn nhiều "Con vợ anh nó không chịu chiều anh, chỉ có em mới ngoan ngoãn bên canh thôi. Mặc kệ nó, nó không thèm anh mà. Em đến đây có khi nó còn phải trải ga giường cho chúng mình ấy chứ." 3 năm qua người ta đã quá quen với cảnh Ngọc bị Lân đánh hàng ngày. Không bằng lòng việc gì là...