Hạ buồn
Những ngày gần đây chẳng hiểu tại sao nó lại thích đi bộ một mình đến thế? Đó là điều trước kia nó thấy ghét kinh khủng vì nó sợ cô đơn. Dường như nó đã trở thành một con người khác hẳn mà chính bản thân nó cũng không nhận ra nữa.
Mọi người bảo nó thật mạnh mẽ, phải không nhỉ? Nó cũng không biết nữa. Điều gì đã khiên nó thay đổi như vậy? Nó biết đấy nhưng dường như mắt nó đang nhoè đi, tai thì ù… Nó không muốn nghe, không muốn biết, chưa lần nào nó cảm thấy trống rỗng như thế này. Cái ngày mà người nó yêu thương, trao trọn niềm tin rời bỏ nó để đi theo tiếng gọi của trái tim mình vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của nó. Nó từng nghĩ rằng “bỏ tất cả mọi thứ sau lưng mình để trốn khỏi thế giới đau khổ này”. Nó không thể chấp nhận sự thật. Có đến nằm mơ nó cũng không nghĩ có ngày hôm nay. Nó đã gọi tên anh. Nó mong anh quay về. Vậy mà sự thật vẫn là sự thật. Anh đã bỏ nó đi thật rồi.
17/1 là ngày mà nó và anh yêu nhau. Nó yêu anh bằng linh cảm của mình và nó luôn tin vào tình yêu đó. Cái gì nhanh đến rồi cũng nhanh đi còn nó thì vẫn không tin. Nó và anh yêu nhau gần được ba năm rồi đấy. Biết bao những kỉ niệm ngọt ngào đến giờ vẫn còn nguyên vẹn trong tim nó. Tình yêu mà nó danh cho anh vẫn nguyên vẹn như ngày đầu nhưng ai sẽ lấp đầy khoảng trống trong tim nó bây giờ? Có người nói rằng “khi yêu ai chỉ nên yêu bằng nửa trái tim thôi còn một nửa sẽ chữa lành vết thương khi nửa kia “bị thương” nhưng một nửa thì đâu thể là tình yêu. Nó không xinh đẹp cũng chẳng giỏi giang nhưng tình yêu ma nó dành cho anh luôn chân thành và bình dị. Nó đã không hề lừa dối. Vậy mà giờ đây cái nó nhận đươc là gì? Nó luôn nghĩ rằng khi cho đi thì cũng đừng mong là mình sẽ phải nhận lại một cái gì đó. Nếu vậy sẽ không còn sự chân thành nhưng ít ra cái mà nó nhận được không phải là sự lừa dối. Đa.u đớ.n thay đó lại là người mà nó tin tưởng nhất. Nó đang đấu tranh trong tâm trí hận hay không hận và nó để tự toà án lương tâm trong mỗi con người phán xét. Điều mà nó buồn nhất là hơn hai năm rồi, tình yêu của nó không thể làm thay đổi bản tính của anh, không thể giữ anh ở bên nó. Nó đang phải cố nghĩ rằng mình là người may mắn khi rời xa anh và nó phải cảm ơn anh như mọi người bảo nó. Cảm ơn anh.
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Nuối tiếc một tình yêu
Tôi luôn nghĩ điều thú vị nhất trong cuộc đời một con người chính là tình yêu. Đó là những cảm xúc khởi đầu cho một chuyện tình giữa hai người khác phái, có khi là hạnh phúc ngọt ngào nhưng cũng có khi là những giọt lệ đắng cay.
Cảm giác yêu đương là lãng mạn, kỷ niệm của tình yêu thường chất chứa những khoảnh khắc khó quên, có khi làm người ta luyến nhớ cả đời cho dù tình yêu đó không thành, dù con đường tình yêu không thể về đến đích, nhưng nó vẫn in dấu trong góc khuất của trái tim một nỗi nhớ mơ hồ không thể gọi thành tên.
Thời son trẻ, tôi từng có một tình yêu như thế!
Rời khỏi trường trung học phổ thông, tôi vào đời bằng đôi tay trắng. Không thân thế, không tiề.n, không có ai nâng đỡ... tôi cảm nhận con đường mình đi sao quá nhiều chông chênh.
Cùng với mẹ, tôi bước chân vào cuộc mưu sinh nghiệt ngã. Mang tiếng là người học hành tử tế, nhưng tôi phải làm những việc lao động tay chân như bán bánh, bán khoai, rửa cây mây, lựa đậu... để kiế.m tiề.n. Đó là những công việc không cần trình độ mà chỉ cần sức khỏe.
Chính trong sự hỗn độn xô bồ của cuộc đời, tôi đã gặp anh - một thanh niên người Hoa hiền lành, chân thật. Anh xuất thân từ một gia đình giàu có, mẹ và các anh chị đều sống ở nước ngoài. Anh có một khiếm khuyết trên cơ thể nên ở lại cùng với người cha là thương nhân.
Ở bên kia đại dương mênh mông, không hiểu có bao giờ anh nhớ về kỷ niệm, nhớ về một mối tình chưa hợp đã vội tan... (Ảnh minh họa)
Ba anh có cổ phần nơi tôi đang làm việc nên anh thường lui tới đó. Tôi cảm nhận được sự cô đơn của anh khi nhiều lần bắt gặp anh ôm ấp, tâm sự với một chú cún con mà anh xem như người bạn nhỏ của mình.
Tôi lân la làm quen, rồi trở nên thân thiết với anh. Lâu dần, anh theo tôi về nhà. Tôi thật sự cảm động khi thấy anh bước chân vào căn nhà lá ẩm thấp, trống trước dột sau của gia đình chúng tôi mà không hề có chút ngại ngần, cứ như anh từng sống như thế vậy. Ba mẹ tôi rất quý anh.
Lần đầu nghe anh nói lời yêu, tôi hoảng hốt, băn khoăn trong khi ba mẹ tôi xem anh như chàng rể tương lai. Anh luôn ở bên tôi, cùng chia ngọt sẻ bùi và gánh vác cho tôi tất cả. Tôi không nghĩ sự hy sinh cao cả đó chính là tình yêu.
Khi tôi dự định nhận lời anh thì hồ sơ xuất cảnh của cha con anh đã hoàn tất, chỉ chờ ngày phỏng vấn. Ba anh vì chuyện này đã phản đối chuyện anh dành tình cảm cho tôi. Anh kiên quyết giữ ý định sẽ ở lại bên tôi nếu chúng tôi nên duyên nợ.
Lúc ấy tự nhiên tôi trở thành tâm điểm cho những lời bàn tán xôn xao. Thiên hạ bảo nhau rằng tôi là đứa ham giàu, muốn lợi dụng tình yêu của anh để đổi đời. Không chịu nổi những đàm tiếu thị phi, tôi vội vã nói lời chia tay. Anh thuyết phục thế nào tôi cũng không đổi ý. Cuối cùng anh ra đi...
Tôi đã sống cuộc đời còn lại của mình trong nuối tiếc. Anh là người đàn ông giản dị và giàu lòng nhân ái, sâu sắc trong tình yêu... Người mà tôi không thể tìm thấy lại ở bất cứ nơi đâu trong cuộc sống này.
Đi qua gần hết một đời người, tôi mới biết mình chỉ có một lần yêu thật sự nhưng bây giờ tình yêu ấy đã xa. Ở bên kia đại dương mênh mông, không hiểu có bao giờ anh nhớ về kỷ niệm, nhớ về một mối tình chưa hợp đã vội tan...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi đau gọi tên anh Em đã gặp anh để thỏa niềm mong mỏi, đã làm việc mà em muốn làm, đã lưu giữ hình ảnh của anh... và em ra đi. Em xa anh... xa thật rồi đấy. Em trở về nhà với cái lạnh đến tê tái làn da... chẳng thiết làm gì chạy vội lên giường chùm chăn và run rẩy... Đau... chẳng hề ứa...