Gượng dậy và bước tiếp sau nỗi đau mất chồng
Vẫn biết “qua đêm trời sẽ sáng”, “hết mưa là nắng hửng lên thôi” nhưng khoảng thời gian đợi đêm trôi qua đến sáng, đợi mưa tạnh để thấy nắng lên là cả sự thử thách cam go bản lĩnh con người.
Em như cái cây héo rũ, đổ gục vào tôi. Ánh mắt vô hồn, em gào trong tuyệt vọng: “Chị ơi, em biết sống làm sao khi không còn anh ấy!”.
Biết nói gì với em, trong lúc em không còn nghĩ đến ai khác ngoài người chồng “trốn” em để phiêu diêu thế giới khác. Mọi lời động viên đều vô nghĩa khi trái tim em nỗi đau ngự trị. Tôi chỉ biết ôm em, vỗ về trong im lặng. Cứ để em được khóc, được gào thét, oán than ông trời và số phận chuốc bất hạnh lên em…
Hơn em mười mấy tuổi, tôi cũng từng đi qua bao nỗi vui buồn, đắng cay, tuyệt vọng. Tôi hiểu lắm cảm giác cả thế giới đóng cửa và quay lưng với mình, từng tế bào trong cơ thể đóng băng, muốn nhắm mắt và không dậy nữa…
Cuộc sống này, cảm giác khổ đau và hạnh phúc đối với mọi người như nhau. Ai rơi vào đau khổ cũng tuyệt vọng, tiêu cực, nhìn đời u ám. Ai hạnh phúc cũng thăng hoa, sung sướng, thấy cuộc đời tràn ngập niềm vui, vạn vật muôn màu. Cảm giác khổ đau và hạnh phúc không nặng hơn đối với người này, cũng không nhẹ hơn đối với người khác vì nó không thể đem đo đếm thành lạng, thành cân.
Cùng một nỗi buồn, mất mát, tổn thương, có người dễ dàng vượt qua nhưng cũng có người đầu hàng số phận, tự nhấn mình chìm trong tiêu cực, đau thương? Vậy đó, vượt qua được hay không là do bản lĩnh của mỗi người.
Video đang HOT
Mọi cảm xúc tiêu cực như liều thuốc độc xâm lấn tâm hồn con người, để rồi hủy hoại ý chí, bào mòn nghị lực, bủa vậy con người trong đơn độc, chán nản, buông tay. Đối diện với khổ đau, thế giới không đóng cửa với chúng ta, mà do chúng ta tự tay đóng cửa thế giới. Không có nỗi buồn nào giết chết được chúng ta, mà là ta tự “chết đuối” trong nỗi buồn.
Em gái à! Sẽ chẳng dễ dàng gì để vượt qua những đớn đau. Vẫn biết “qua đêm trời sẽ sáng”, “hết mưa là nắng hửng lên thôi” nhưng khoảng thời gian đợi đêm trôi qua đến sáng, đợi mưa tạnh để thấy nắng lên là cả một sự thử thách cam go bản lĩnh con người. Con người, cũng giống như cái cây, không phải cây nào sinh ra cũng có thể lớn mạnh hơn đồng loại. Chỉ những cây vươn mình trong gió bão, chịu được sự khắc nghiệt của thiên nhiên mới vững chãi, trường tồn. Con người, có va vấp, đối đầu với khó khăn, đau đớn mới rèn luyện được cho mình sức mạnh để vượt qua. Khó khăn không giết nổi ta, nó chỉ làm cho ta bản lĩnh hơn mà thôi. Có niềm tin ắt sẽ có bình yên.
Ảnh minh họa
Trong khi mọi người thương cảm và lo lắng rằng những ngày sau em sẽ “không sống nổi” vì anh ấy từng là chỗ dựa, là sự chở che của em và các con; rằng từ bé đến giờ em quen được yêu chiều, chẳng phải lo toan, chèo chống gì thì từ nay, làm sao em có thể… nuôi con một mình?
Còn chị, chị lại tin rằng, mất mát to lớn này sẽ tạo nên nghị lực phi thường của em. Em sẽ chông chênh, cô đơn và tuyệt vọng vì mất đi một vòng tay bao bọc. Nhưng rồi nhất định, có thể hơi lâu, em sẽ vượt qua chênh chao ấy, như hàng cau bình yên sau bão. Khi gió lặng mưa ngừng, khi thời gian đủ làm se miệng vết thương lòng, em sẽ mạnh mẽ hơn, để thay anh ấy bảo bọc các con.
Trên đời này, chẳng ai muốn rơi vào nghịch cảnh. Nhưng nhìn xung quanh ta, có mấy ai êm đềm cả cuộc đời mà không trải qua biến cố, nghịch cảnh đâu em! Điều đã xảy ra thì chẳng còn cách nào khác là chấp nhận. Em không cần phải kiềm lòng hay tỏ ra mạnh mẽ; cũng đừng yếu đuối, buông xuôi. Em cứ khóc, cứ đau… Vì có những vết thương, phải đau đến tê bì thịt da mới lành lại được. Chị tin, nghịch cảnh sẽ giúp em rèn luyện bản lĩnh, khả năng đối diện trước thử thách, giàu nghị lực, sự cứng rắn, kiên cường.
Mất mát không gì bù đắp được sẽ khiến em trân quý hơn những gì em đang có, yêu thương mình và bọn trẻ nhiều hơn. Rồi khi nỗi đau lắng xuống, em sẽ dần thay đổi mình để phù hợp với hoàn cảnh mới. Không gì là không thể, nếu em luôn có niềm tin ở tương lai và tiến về phía trước.
Sức mạnh của cô gái mắc ung thư
"Cô ấy" mà tôi biết là một cô gái mạnh mẽ, quyết đoán, độc lập. Cô ấy không bao giờ ỷ lại người khác và luôn tìm cách để vượt qua khó khăn, thử thách.
Nên tôi chỉ dám lén nhìn sâu vào ánh mắt lúc nào cũng tỏ ra kiên nghị của cô ấy.
Tôi buốt nhói khi chạm phải giọt long lanh mà cô ấy cố lấp liếm, để người xung quanh luôn an tâm rằng cô ấy đang bình an, vui vẻ.
Một ngày, cô ấy phát hiện mình bị bệnh, thế giới tươi đẹp trở nên nghiệt ngã và tàn nhẫn. Hẳn là cô ấy hoang mang lắm. Bác sĩ sau một hồi tư vấn, trấn an: "Bệnh tốn kém và đặc biệt sau phẫu thuật, em sẽ phải chấp nhận sự ảnh hưởng thẩm mĩ cơ thể". Cô ấy khẽ gật đầu "vâng, em biết rồi".
Tôi nhìn trân trân vào những dòng chữ kết luận trên tờ phiếu xét nghiệm mà mắt nhoà đi, đầu trống rỗng, lồng ngực khó thở. Còn cô ấy giọng nhẹ như làn gió: "Điều đã đến thì không thay đổi được. Chấp nhận vượt qua và coi là vận hạn đời người. Sẽ thật nhiều khó khăn. Nhưng còn người là còn tất cả". Cô ấy nói rằng sẽ dành 1 đêm để khóc, 1 đêm để cân bằng và 1 đêm quyết định phương án điều trị. Từ ngày thứ 4 trở đi, cuộc sống của cô ấy sẽ trở về trật tự như mọi ngày.
Mỗi lần nhìn nụ cười trên môi cô ấy, tôi thầm nguyện cầu nó sẽ trở thành sức mạnh nội lực để cô ấy hoá giải thử thách của số phận. "Có mấy ai không gặp biến cố trong cuộc đời này đâu, chỉ là trước hay sau, nặng hay nhẹ mà thôi. Rồi mọi sự sẽ ổn!" - Cô ấy nói như tự vỗ về, an ủi. Sống mũi tôi cay xè nhưng cố cười cười: "Ờ, còn thở ấy là còn hạnh phúc". Ngẫm ra thì mỗi sớm mai tỉnh giấc, dù phải chiến đấu với bệnh trọng thì ta vẫn còn hạnh phúc hơn ngàn vạn người sáng nay không còn thức giấc, không còn được nhìn thấy trời xanh mây trắng, nắng vàng cùng vạn vật xung quanh.
Khi tôi đề nghị cô ấy hãy nói với gia đình tình trạng điều trị hoá chất một thời gian để khống chế khối u, cô ấy bảo: "Nếu ai cần phải biết thì mới nên biết, ai không cần thiết biết thì không nên biết. Lắm người biết, chẳng những không giúp được gì mà có khi, sự hoang mang của họ còn làm rối ren sự việc. Sau này mình điều trị ổn định theo phác đồ, mọi người có biết cũng chưa muộn". Cô ấy tâm niệm thế và quyết định làm theo ý mình. Trời đất, sao cô ấy lại có thể lý trí và sắt đá đến thế! Con người ta, ai chẳng sợ cảm giác cô đơn. Và cái cảm giác cô đơn, hoang hoải, đau đến nghẹt thở còn đáng sợ hơn gấp trăm lần khi sống giữa gia đình, bạn bè, người thân mà cứ lầm lũi một mình, không thể sẻ chia, tìm sự đồng cảm.
Tôi đã từng đi qua cảm giác bị dồn vào đường cùng của nỗi buồn, chỉ mong tiếng lòng được bật ra thành tiếng khóc, để sự bức bối thôi đè nặng tâm can. Thế nên tôi càng hiểu những ẩn ức mà cô ấy đang mang khó khăn đến nhường nào. Tôi rủ cô ấy đi chùa cầu an. Cô ấy không từ chối nhưng bảo, tâm không an thì khó cầu an. An không tự đến, an cốt ở trong lòng. Giữ được tâm an thì muôn sự trong cuộc sống này sẽ không xáo động...
Hôm nay, tôi cùng cô ấy bước vào đợt điều trị hoá chất đầu tiên. Bác sĩ dặn trước, chỉ mươi ngày nữa là mái tóc mây mượt mà, đen nhánh của cô ấy sẽ bắt đầu rụng; đến lần hoá trị thứ hai có khi chẳng còn sợi nào nên phải chuẩn bị trước tinh thần. Tôi còn đang bối rối, cô ấy đã quyết định trong một nốt nhạc: "Hoá trị xong thì mình đi húi tóc. Mình sẽ lấy tóc thật của mình để dệt bộ tóc giả, coi như mình cắt ngắn bớt đi là OK thôi".
Cô ấy đang bước trước tôi để đi vào tiệm tóc. Ít phúp nữa thôi, mái tóc dài suôn mượt của cô ấy sẽ không còn trên đầu và từ ngày mai, nó sẽ được thay thế bằng một bộ tóc giả. Nghĩ đến đó, tôi đã muốn oà khóc, bước chân chùng xuống. Cô ấy quay lại cười, kéo tay tôi dứt khoát: "Đi nào! Đấy, mới có thế mà đã dao động, khó khăn hơn thì phải làm sao!".
Tôi mỉm cười bước theo cô ấy. Và tôi tin, ẩn sau vẻ mong manh kia là sức mạnh của một "thiên thần"...
Chú chó sống sót diệu kỳ sau 9 ngày bị vùi lấp ở Yên Bái Câu chuyện về nghị lực sống của chú chó tên Mickey ở Yên Bái đang được lan tỏa rộng rãi trên mạng xã hội. Câu chuyện được chia sẻ bởi chị Lục Thị Thu Hoài (SN 1979, phường Đồng Tâm, TP Yên Bái, tỉnh Yên Bái) được cộng đồng mạng chia sẻ rộng rãi những ngày gần đây. Nhìn vào bức ảnh trước...