Gượng cười trong tình thương ảo ảnh
Ta gặp nhau trong tình cờ mà nghe như sắp đặt. Lần đầu tiên em làm tôi sợ hãi, lần thứ hai mắt em nói lời thầm kín. Anh bắt đầu rung động.
Tình yêu đến anh cảm nhận như chưa được yêu, đôi mắt nét mặt đượm vẻ u buồn làm anh se lòng, không gì tả nổi khi anh đã yêu em. Và em đã cho anh cơ hội để tin em, tin vào vị trí độc tôn mà hai ta đã dưòng như chắc chắn vĩnh viễn là của nhau.
Cuộc đời thật trớ trêu, tạo hoá hay cái gì đó thực nực cười khi tạo cho con người trí tuệ và sự ngu dốt. Em trách anh cũng không thông minh lắm vì sao em biết không vì anh luôn tin tưởng ở em, nhưng rồi chính em, lời lẽ của em làm cho anh ngờ vực hay em đã bật mí cho tôi.
Bằng ấy tuổi đầu tôi không nghĩ rằng cuộc đời lại có những người thống khổ đến vậy, em đã khổ và đau đớn hơn tôi nhiều. Đừng tưởng rằng chấp nhận tất cả để có tất cả, vạn vật đều thay đổi theo thời gian mọi thứ đều có mặt trái, đó là đạo lý sống, em cũng thừa hiểu vì chúng ta đều có học, em từng trải hơn anh nhiều.
Cám ơn em đã mang lai hạnh phúc ngắn ngủi đến cho anh, nhưng dường như anh chưa từng làm cho em hạnh phúc, duy nhất chỉ làm cho em cười, và tình yêu của anh đã làm cho em khóc. Anh biết em khóc, khóc cho sự tủi hờn của thân phận cái mà em bảo là số phận của riêng mình nhầm rồi “vợ yêu”.
Video đang HOT
Em đẹp, tâm hồn em trong sáng chỉ mình anh hiểu được, cạnh em chỉ có những lời miệt thị bởi sự đố kỵ , bởi trong họ không có sự cảm thông và chia xẻ, sâu xa họ đâu biết gì họ chỉ biết bề nổi của số phận một con người.
Giờ đây ở hai phương trời cách biệt em hãy cố gắng sống hãy dành lại cho mình những gì mà em từng cam chịu. Biển Vũng Tàu làm thịt da anh mát lạnh, nhưng kỷ niệm bên em, nắng Sài Gòn chắc thiêu đốt con tim gỉ máu này.
Em cầu xin anh rời xa, lòng anh đau quặn, không lẽ giờ đây chỉ được nhìn em gượng cười trong tình thương ảo ảnh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một lần nữa...em sai!
Không biết em có sai khi một lần nữa đánh mất anh, đưa anh ra xa cuộc đời em trong khi chỉ có anh mang hạnh phúc và niềm tin cho em.
Chúng ta quen nhau tình cờ anh nhỉ? Em không ngờ một cô bé rất đỗi bình thường như em cũng khiến anh và cả những người bạn anh đều thích em. Đến giờ dù hàng ngàn chuyện xảy ra em cũng vui vì từng có thời gian được nũng nịu với mấy anh. Nhưng dường như quy luật tình cảm chỉ cho phép hai và chỉ hai người cùng nhau vẽ tiếp bức tranh tình yêu đó. Nên buộc em phải chọn....Em từng nghĩ em sẽ chọn anh. Nhưng không biết sao lý trí em lại mách bảo em phải chọn bạn anh.
Cho dù người ấy không quan tâm em bằng anh, không đi sâu vào cuộc đời em như anh, không biết em cần gì, muốn gì... Có quá mâu thuẫn không anh? Nhưng tình yêu không bao giờ có lý do anh ạ . Nhưng em nghĩ em chọn đúng. Để rồi người ấy nhẫn tâm vùi dập tình cảm em 1 cách tàn nhẫn. Em nghĩ sẽ rất khó để tiếp tục trở lại bình thường là cô bé lạc quan như lúc trước. Cũng may, em còn có anh, anh thắp lên lại ngọn nến trong tim em mà em nghĩ đã tắt lụi ngay cái đêm người đó phũ phàng ra đi.
Anh luôn làm em vui, em cười, anh luôn gọi để hỏi thăm em cho dù không biết nói chuyện gì. Dù mưa hay nắng anh vẫn chỉ muốn gặp em trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi. Cho dù em không biết ngay lúc đó tim anh có quặn đau, có nhói lên khi anh biết em đang đau khổ vì bạn anh chứ không phải anh. Nhiều lúc em tự hỏi mình có quá ích kỉ không anh? Đáng lẽ em phải chủ động xa anh, nhưng em không làm được. Tại sao cái tình cảm to lớn đó của anh lại trao cho người như em được chứ? Em không xứng đáng anh ạ.
********
Để rồi cái hạnh phúc đó em lại đánh đổi bằng chính việc em cố ghép anh với bạn em. Anh có vẻ khó chịu, có vẻ không thích như thế nhưng em không làm gì khác hơn. Em tin nếu anh yêu em thì chắc chắn thế nào anh cũng sẽ vẫn quay về với em .... Cái tôi của em quá lớn, em tham lam quá nên đã đẩy anh ra xa cuộc đời em. Hằng đêm em chờ cuộc điện thoại từ anh. Nhưng em biết anh và bạn em đang gọi nói chuyện với nhau. Em vui vì bạn em cũng thích anh nhưng em lại cảm giác khó chịu khi người đó không phải là em. Em chỉ mong sau cuộc nói chuyện đó anh sẽ gọi cho em dù chỉ là chúc ngủ ngon. Nhưng càng chờ đợi thì càng vô vọng. "Vì vốn dĩ em là nắng, anh là mưa. Bởi đôi ta không thể chung 1 con đường". Có khó chịu, có buồn thì em biết làm sao bây giờ khi mọi chuyện đều do em bày ra. Một trò chơi ngốc nghếch mà em đã đùa giỡn với chính tình cảm chân thật của anh.
Em chấp nhận mất anh , và anh sẽ không còn đau đầu vì cái tính ngang như cua của em nữa, anh sẽ không buồn khi phải suy nghĩ về em nữa.
Và sẽ là bài học đắt giá cho chính em khi em bàng hoàng nhận ra rằng "em yêu anh nhiều mà em không hề biết"...
"Quy luật tình cảm chỉ cho phép hai và chỉ hai người cùng nhau vẽ tiếp bức tranh tình yêu đó" và ta phải chọn lựa. Ta cứ ngỡ rằng lí trí đã giúp ta lựa chọn đúng. Ta tự tin rời bỏ ai kia để đến với nơi mà ta đã quyết định thế nhưng...Một lần nữa...ta sai... Ta nhận ra rằng, ta yêu ai đó nhiều mà ta không hề hay biết. Vậy, ta phải làm sao? Nhân vật nữ chính trong câu chuyện trên đã hành động đúng không? Bạn đã từng ở trong tình huống như vậy? Bạn đã làm gì?
Theo Mực Tím
Đếm thời gian Em đang đếm thời gian, từng ngày, từng ngày một. Cảm nhận rõ từng ngày trôi qua, cái lúc mình xa nhau ngày một đến gần. Em chẳng buồn, chẳng vui, chẳng tiếc nuối, thật sự em không biết cảm giác của em trong những ngày này là thế nào nữa. Cảm thấy bình thản đến kỳ lạ, chỉ cảm thấy muốn yêu...