Gửi tình yêu muộn màng của tôi
Khi quyết định viết lá thư này, em chỉ nghĩ là viết để có thể giải tỏa những nỗi buồn nhớ anh trong em, chứ em biết anh sẽ không đọc những dòng chữ này đâu phải không anh? Vì em biết mình chẳng bao giờ được may mắn như vậy.
Ngay cả khi trao mối tình đầu cho một người em cũng không may mắn để được người đó đáp lại. Người đó chính là anh, người của 7 năm về trước, người đã từng học chung với em và là người đã từng yêu em. Nhưng khi đó em thật trẻ con và khờ dại khi từ chối tình cảm của anh, để bây giờ… Anh biết không, cuộc sống của em trong 7 năm qua thật bình lặng đến tẻ nhạt. Em không để ý đến ai, chỉ biết học. Và cũng chính vì học mà bây giờ em đã gặp lại anh khi không biết nhờ ai giải giùm mấy bài toán khó, vì em biết anh học rất giỏi và em rất tin tưởng khi nhờ anh. Nếu mọi chuyện diễn ra một cách đơn giản như vậy thì có lẽ em vẫn là em, em vẫn có một cuộc sống như ngày nào, nhưng ông trời đã không muốn như vậy. Anh có tin tiếng sét ái tình không? Còn em thì có vì nó đã xảy ra với em. Chỉ trong 3 tiếng đồng hồ ngồi nói chuyện với nhau nhưng hình như tình cảm của anh dành cho em vẫn còn đó, anh vẫn lo lắng, vẫn ân cần dịu dàng đối với em. Và cũng từ đó không hiểu sao trong em lại nảy sinh một thứ tình cảm gì đó thật lạ: em luôn muốn được ở cạnh anh, muốn được trò chuyện cùng anh, muốn lo lắng chăm sóc cho anh. Và em hiểu rằng em đã yêu anh từ lúc nào không biết, em cũng tin rằng anh vẫn còn yêu em. Khi đến với anh, em không câu nệ điều gì cả.
Em nghĩ tình yêu là cái gì đó thật đơn giản, chỉ cần yêu nhau là có thể đến được với nhau. Nhưng thật ra không phải như vậy, đúng như người ta hay nói: Con đường của tình yêu không bao giờ bằng phẳng. Nhưng em vẫn nghĩ là mình có thễ vượt qua được chỉ cần anh yêu em thật lòng mặc dù em chưa từng được nghe tiếng yêu từ chính anh. Em đã quá ngây thơ và khờ dại phải không anh? Và cũng chỉ vì quá yêu anh mà em mà em đã làm cho anh buồn và thất vọng trong sự ghen tuông của em. Chúng mình chỉ mới đến với nhau trong 1 tháng nhưng cảm xúc có thể hội đủ vui, buồn, hờn giận, để rồi cuối cùng cũng đã nói tiếng chia tay. Nhưng điều làm em ngạc nhiên và đau khổ là lý do anh đưa ra không phải do em làm anh buồn mà do anh đã có người khác từ lâu rồi. Anh có biết khi nghe được như vậy em như thế nào không? Trái tim em nhói đau, đau lắm và hận anh. Hận vì anh lừa dối em, hận vì anh đã đùa giỡn với tình cảm của em và hận vì anh đã không cho em một mối tình đầu hoàn hảo. Em muốn khóc thật to nhưng em phải cố nén để anh không thấy được sự yếu đuối của em. Trước mặt anh, em luôn tỏ ra mình cứng rắn và bản lĩnh. Em còn chúc anh được hạnh phúc, nhưng thực sự không phải như vậy đâu anh ơi.
Em muốn ôm anh thật chặt để mãi mãi anh không bao giờ rời bỏ em. Về đến nhà em đã khóc thật nhiều, nhiều như chưa bao giờ được khóc và luôn thầm gọi tên anh: Hiếu ơi! Mỗi ngày của em cứ trôi đi trong sự nhớ nhung da diết một người, em đăng ký học thêm thật nhiều để không còn khoảng trống nhớ đến anh. Nhưng không hiểu sao, mỗi tối đi học về, xe của em lại đi ngang qua nha anh, chắc chỉ muốn biết anh dạo này ra sao, có khỏe mạnh không thôi. Và rồi một ngày, một ngày thật bận rộn, một ngày mà em nghĩ là không còn thời gian để nhớ đến anh, nhưng trưa hôm đó em lại nhận được tin nhắn của anh, một tin nhắn thật dài, thật nhiều tình cảm và anh nói là anh nhớ em. Em đứng lặng trong một lúc, cảm giác vui buồn lẫn lộn. Anh ơi, tại sao anh không để cuộc sống của em trôi đi một cách bình lặng, mà lại khuấy động nó và làm cho nỗi nhớ anh lại trở về với em, và em thật trẻ con khi nhắn những lời làm anh buồn, đêm hôm đó em đã không ngủ được.
Video đang HOT
Hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều. Em biết em và anh không thể đến được với nhau, nhưng em muốn sống thật với chính mình, đó là: Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào và dù thời gian có dài bao nhiêu nhưng tình yêu của em dành cho anh vẫn là mãi mãi, và chỉ mình anh mà thôi. Em sẽ không cố quên nữa, mà sẽ luôn nhớ đến anh, nhớ đến một kỷ niệm đẹp để làm động lực giúp em học và làm việc thật tốt. Cuối cùng, em chỉ muốn cầu chúc cho anh luôn mạnh khỏe, vui vẻ và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. Và em mong anh biết rằng: ởđây luôn có một người chờ đợi anh
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi con gái!
Con gái yêu dấu của mẹ! Mẹ đã định ghi lại một cuốn nhật kí cho con, nhưng rồi mẹ lại không làm được.
Mẹ đã muốn ghi lại những khoảng khắc đáng nhớ, khi con nói tiếng đầu tiên, những giây phút con cười, khi con tập đi, tập nói... mỗi giây phút ấy đều tràn ngập niềm hạnh phúc vô bờ của mẹ. Con là niềm hạnh phúc lớn nhất, là món quà tuyệt diệu nhất mà mẹ có được trong cuộc đời này. Trước kia, mẹ chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng: mẹ lại hạnh phúc tới nhường này khi có con trong cuộc đời!
Con yêu! Những lúc nằm ngắm con ngủ, mẹ chỉ muốn được ôm ghì con vào lòng và hôn con thật nhiều! Lúc đó, hình ảnh con đã choáng hết tâm trí của mẹ, làm lòng mẹ cảm thấy bình yên và thanh thản vô cùng. Chỉ cần nhìn thấy con thôi, là niềm hạnh phúc đã không thể ngừng nở trên môi mẹ!
Con yêu, con có biết không? Con vừa chào đời, cũng là lúc mẹ biết bà ngoại mắc bênh nặng không thể qua khỏi, mẹ tưởng như tất cả bóng tối của thế gian này đã đổ sập vào cuộc đời mẹ! Chính cái giây phút mẹ hiểu thế nào là một người mẹ thì mẹ lại mất đi người mẹ thân yêu nhất! Mẹ chỉ muốn được đổ sụp xuống vì cảm giác như không còn đủ sức chống trọi với những cơn đau đớn của bà ngoại. Nhưng cũng chính lúc ấy, mẹ biết được rằng mẹ cần thiết cho con tới nhường nào, mẹ không thể để con mất mẹ như mẹ được. Đó là nỗi đau đớn vô cùng! Và con, con chính là nguồn sức mạnh vô bờ bến để mẹ không bị gục ngã, để mẹ có đủ sức mạnh để sống, để chăm bà và chăm con! Con như giọt sương buổi sớm trong lành nhỏ xuống trái tim đang chảy tan ra vì đau khổ của mẹ! Vì thế, mẹ biết rằng: mẹ yêu con biết nhường nào! Mẹ biết rằng chỉ cần ánh mắt con nhìn mẹ yêu thương và nụ cười con rạng rỡ khi nằm trong vòng tay mẹ là mẹ có đủ sức mạnh để làm tất cả cho con!
Trong mỗi cuộc hành trình của con luôn có mẹ ở bên, con yêu ạ! (Ảnh minh họa)
Khi ấy, trong lòng mẹ có quá nhiều đổ vỡ, những người mà mẹ tưởng rằng mình mãi mãi có thể tin yêu thì đều làm mẹ bị tổn thương ghê gớm, mẹ hận, hận kinh khủng! Và khi bà ngoại con mất thì niềm tin yêu của mẹ đối với những người còn sống cũng bị chôn theo! Và mẹ đã căm ghét đàn ông vô cùng! Khi đó, chỉ có con, thứ tình yêu trong trẻo, ngây thơ thuần khiết của con là làm lòng mẹ dịu lại, dìm đi những con sóng chỉ muốn gào lên, giận dữ và tàn phá..., chỉ có con mới đủ sức níu mẹ lại làm một người phụ nữ, một người mẹ dịu dàng hơn. Và mẹ biết, con thật vô cùng quan trọng trong cuộc đời mẹ!
Mẹ đã biết cái cảm giác yêu một người hơn cả chính bản thân mình là như thế nào? Và chỉ khi có con mẹ mới hiểu được rằng mẹ cũng đã được yêu như thế! Nhưng mẹ đã không còn cơ hội nào nữa để đền đáp lại tình yêu đó của bà ngoại!
Con yêu! Rồi cũng sẽ đến ngày con lớn khôn, trở thành một cô gái, cùng là con gái nên mẹ hiểu, lúc đó con sẽ xa mẹ hơn bây giờ rất nhiều: con sẽ ít ôm hôn mẹ hơn, sẽ ít nói con yêu mẹ nhiều, con sẽ quên mẹ khi bên một ai đó thật quan trọng với con, con sẽ có thật nhiều mối quan tâm khác chứ không phải chỉ có mẹ như bây giờ... Nhưng mẹ cũng biết, trong trái tim con luôn có một vị thật quan trọng dành cho mẹ và chỉ cần thời gian thôi, con sẽ hiểu được điều đó. Và cái khoảng thời gian ấy là khi con bắt đầu làm mẹ, con cũng sẽ hiểu được cảm giác yêu một ai đó hơn cả bản thân mình và biết rằng con cũng đã được yêu như thế!
Con yêu của mẹ! Mẹ chỉ mong ước con lớn lên là một cô gái ngoan hiền và bản lĩnh! Con hãy sống thật tốt để không bao giờ phải ân hận hay hối tiếc điều gì! Con hãy tin rằng: trong mỗi cuộc hành trình của con luôn có mẹ ở bên, con yêu ạ!
Nụ cười của con chính là niềm hạnh phúc của mẹ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không đề Tối nay tôi tự nhiên nghĩ về anh thật nhiều, nhớ anh đến quay quắt. Đã dặn lòng đừng nghĩ về anh mà sao không được. Đã định đi ngủ rồi nhưng tôi cứ lang thang trên mạng để đọc những lời tâm tình của những kẻ đang yêu gửi đến nhau. Tôi hy vọng sẽ tìm được đâu đó tiếng nói đồng...