Gửi tình yêu một thời khờ dại
Em đang cố quên, đang cố gạt đi những tàn niệm của quá khứ ấy, nhưng sao càng cố quên lại càng nhớ thế nay hả anh?
Ngày nào còn bên nhau, em đã gọi anh bằng một tiếng thân thương như vậy đấy, vì em là “ vợ thối” của anh mà, anh nhỉ? Bao câu yêu thương, bao câu hẹn thề… Giáng sinh ấy, anh còn nói với em rằng “hãy luôn ở bên anh em nhé!”… Vậy mà, anh ơi, giờ nay anh đang bên người ta, còn em thì vẫn đang chới với giữa những hoài niệm. Em đang cố quên, đang cố gạt đi những tàn niệm của quá khứ ấy, nhưng sao càng cố quên lại càng nhớ thế này hả anh? Em cứ cố tỏ ra mình đã vui vẻ trở lại, cố tỏ ra mình mạnh mẽ, để che đậy con người yếu đuối vì tình cảm thế này sao? Mỗi khi đêm về, là mỗi lần nước mắt em thấm ướt gối… em nhớ anh, em tiếc cho những phút giây ngày nào hạnh phúc say đắm bên nhau. Giờ đây, anh đang trao những câu yêu thương cho người khác.
Có phải em dại khờ quá không anh? Khi em đến bên anh, em đã yêu anh bằng tất cả trái tim minh, em yêu anh không một chút hồ nghi… để rồi cuối cùng anh đã dối gian, anh đến bên người ta khi mà anh vẫn nói với em những lời yêu, vẫn làm xua tan đi những lăn tăn vừa gợn sóng trong lòng em bằng những lời lẽ ngọt ngào, hứa hẹn. Để rồi khi chính em bắt gặp anh đưa người ta về gia đình, em lại thêm một lần tha thứ, vì em yêu anh, vì em muốn cho cả 2 chúng mình một cơ hội… Nhưng bát nước hắt đi không thể hốt lại cho đầy, tình cảm đã nhạt nhòa trong anh. Để rồi anh vẫn đối xử vô tình, lạnh lùng với em, bao lần em tủi thân khóc thầm vì sự vô tâm đến gai người của anh… mà sao em vẫn cố gắng níu chân anh? Vẫn hi vọng bằng tình yêu của em, anh sẽ thực sự về với em nhưng em đã lầm, đã thất bại trước cô ấy, một người quyết tâm có anh bằng được… Tình yêu là giành giật sao anh?
Video đang HOT
Em đang cố quên, đang cố gạt đi những tàn niệm của quá khứ ấy… (Ảnh minh họa)
Em biết, đi đến kết cục này, không phải em không có lỗi… bởi vì chẳng có sự chia ly nào mà chỉ có một bên có lỗi thôi không cả. Và cũng chẳng có cuộc chia ly nào mà không có lý do cả, dù chính đáng hay không nữa. Nhưng sao anh không một lần thú nhận với em? Sao anh không dứt khoát với em khi anh bắt đầu đến với cô ấy? Để cho em phải hứng chịu nỗi đau của sự phản bội? Để cho em đã tha thứ, đã hi vọng, để rồi trong 3 ngày ấy thôi, anh và em vẫn về gia đình anh chơi, và rồi… anh nhắn tin chia tay và nói muốn cưới cô ấy?
Sao anh lại thế này? Bao mộng ước vỡ tan… em biết em không thể níu chân anh khi anh đã muốn ra đi nữa, nhưng sao anh không thể gặp em dù chỉ một lần thôi, để chúng ta nói chuyện thẳng thắn?
Em muốn đi thật xa, em muốn đi thật xa thành phố này, nơi chôn giấu quá nhiều kỉ niệm của đôi mình. Em sẽ quên anh, sẽ cho tất cả vào một góc nhỏ của con tim, em sẽ phải sống tốt, sống hạnh phúc… em tin rằng, có một người đang đứng chờ em nơi phía trước con đường, con đường của tương lai ấy. Người ấy sẽ thực sự yêu em, mang đến hạnh phúc cho em bằng một trái tim chân thành và bao dung… và em, em cũng sẽ nguyện làm một người vợ thủy chung với tình yêu lớn ấy.
Hạnh phúc anh nhé, hạnh phúc với con đường anh đã lựa chọn, dù em đã có lúc nghĩ rằng suốt đời này không thể thứ tha cho những tổn thương anh gây ra cho em… nhưng em sẽ tha thứ, sẽ cởi bỏ lòng mình cho thanh thản, anh à! Em sẽ gửi yêu thương vào gió mây, để gió cuốn đi tất cả những buồn đau, những lời nói tổn thương… gió kia sẽ mang yêu thương em trao gửi anh, thì thầm rằng “em mong anh hạnh phúc, anh trai nhé”!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những ngày trời đầy gió...
Chiếc áo phai hồng hôm nay tôi mặc, một thời đã in vào đôi mắt của người ấy một hình ảnh thân thương và trìu mến. Cái sự mong có bao đời theo ý mình đâu, vậy mà sao lòng hằng mong màu phai hồng của áo - hay của những rung động triền miên một thời - vẫn có một góc khuất nào đó để dằn vặt trong trái tim nhau...
"Dạo này có khỏe không...". Một câu hỏi tầm thường, nếu không muốn nói là nhạt thếch và đầy xã giao của những người xung quanh ta vẫn dùng. Thời gian đã trôi qua bao lâu từ khi tôi được nghe câu nói này lần cuối cùng. Và hôm nay được nghe lại. Bình thường như chưa bao giờ bình thường hơn thế. Nhưng lòng chợt thấy, một nỗi trống trải không dưng ở đâu đó ùa ra và mở rộng vô biên trước mắt mình. Thì ra cảm giác chới với không phải chỉ khi ta bị người khác làm cho tổn thương, mà còn là cả khi mình cảm nhận ra sự chai sạn của con tim mình.
Hạt mầm của mối tình đầu đã đ.âm rễ đâu đó trong tim ta chăng? Đã bao lần vùi lấp, tưởng như chặt cành bứng gốc đến tận cùng. Nhưng hạt vẫn nằm đâu đó. Nó không thuần là một vết thương, nó không làm ta đau nữa, nhưng nó cho ta biết rằng nó vẫn tồn tại đâu đó trong lòng mình. Và khi có một cơn gió nào đó thổi đến, chợt ôm lấy con tim mình, có một cái gì đó trong tim đang thầm lặng nẩy mầm, giẫy giụa. Lòng dặn lòng: g.iết c.hết hạt mầm đi! Nhưng không thể, và không đành. Ai dám bảo mình triệt tiêu được hoàn toàn những ngây dại mộng mơ nồng nhiệt của một thời...
Một lần chia phôi, cả đời ly biệt. Cuộc sống vốn vậy và vẫn luôn là vậy. Đôi khi cũng tự hỏi, những mối tình yêu nhau chân thành nhưng bị đỗ vỡ, người trong cuộc có đếm nổi bao lần mình nhớ đến những con đường ngày nao chung bước... Và những cơn gió lạnh của quá khứ, giờ đã thổi bạt đến tận phương nào, nhưng sao bàn tay, ánh mắt của một hình bóng tưởng như hóa rêu phong vẫn còn hằn lên đâu đó trong muôn ngàn kí ức xa xưa...
Định hỏi nhiều, nhưng chưa hỏi, vì chiếc áo phai hồng hôm nay tôi mặc, đã ít nhiều bị thời gian và phong sương làm cho bạc màu, nên có lẽ người ấy chẳng còn nhớ nữa!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ đợi làm người yêu sau cùng của anh Chia tay chưa hẳn là quên mà. Và em luôn có một suy nghĩ là: em sẽ đợi để làm người yêu sau cùng của anh... Anh ơi! Em vẫn thích gọi anh như thế, nghe nó thân thương làm sao, nhưng đáp trả tiếng gọi của em chỉ là sự im lặng, im lặng đến đáng sợ. Em chỉ còn được gọi...