Gửi những người chồng đang sống vô tâm với vợ…
Không ít phụ nữ dù rành rành có chồng ở bên, mang tiếng lấy được tấm chồng giỏi giang, vậy mà đêm đến vẫn tự mình lau nước mắt không ai hay…
Sự tàn nhẫn nhất ở một người chồng chính là vô tâm với vợ mình… – Ảnh minh họa: Internet
Chị tôi lấy chồng giỏi giang thành đạt, đi đâu cũng nức tiếng tu mấy kiếp mới có được tấm chồng như thế. Chỉ có chị là cười buồn mà nói, chồng giỏi việc thiên hạ chứ nào có giỏi yêu vợ thương con đâu. Nghe thôi thì ai cũng nói được câu chị tôi đòi hỏi quá nhiều, người ta lấy chồng mấy ai sung sướng tiền của như chị. Nhưng chị tôi nào có cần anh gánh núi dời sông, làm gì to tát oanh hùng với đời, chị cũng chỉ mong anh có thể bên chị khi mưa gió trở trời, khi đàn bà vượt cạn tử sinh.
Ngày chị có thai, một mình chị tự mình đi khám, bữa cơm cũng tự nấu tự ăn. Anh thì cứ vài tháng mới chịu về với vợ vài ngày, cứ bảo ráng cũng vì con. Anh không biết chị khổ tâm, anh cũng không thèm hay đàn bà mang thai dễ buồn phiền nhường nào. Chị sinh con rồi, anh tận một tháng sau mới về nhìn mặt con. Chị giận nói anh về đi, đừng để vợ con một mình hoài. Anh chỉ còn vô tâm mà đáp: “Đàn bà thế gian này mình em sinh con hay sao? Có khổ sở bằng đàn ông làm bao chuyện lớn không?”. Chị như chết lặng nhìn theo bóng chồng rời đi. Chị bảo, sự tàn nhẫn nhất ở một người chồng chính là vô tâm với vợ mình…
Tôi nghĩ những người phụ nữ như chị không hề ít. Cứ thử dạo một vòng phòng sinh ở những bệnh viện phụ sản, thế nào cũng sẽ thấy bóng dáng những người phụ nữ như chị. Vợ chờ sinh đau như chết đi sống lại, chồng vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì. Đến khi sinh con, có nhiều anh chồng chỉ đến khi biết con đã chào đời, cũng chưa từng nhìn qua dáng vợ vì sinh con mà đau đớn nhường nào. Nỗi đau vợ chịu, chồng chẳng thấu, cũng chỉ nghĩ việc sinh con đơn giản như đàn ông ngược xuôi với đời.
Đàn ông luôn nghĩ chỉ cần họ có thể đem tiền về cho vợ, trước sau chỉ có mình vợ thì đã là người đàn ông quá tuyệt vời. Đàn ông phải có sự nghiệp vẻ vang, làm chuyện lớn lao, rồi lại nghĩ chuyện vợ khổ cực sinh con, bếp núc sớm tối lại là điều hiển nhiên.
Nỗi đau vợ chịu, chồng chẳng thấu, cũng chỉ nghĩ việc sinh con đơn giản như đàn ông ngược xuôi với đời – Ảnh minh họa: Internet
Video đang HOT
Điền tàn nhẫn nhất với vợ thật ra không hẳn là khi chồng bội bạc nghĩa tình, vụng trộm với người đàn bà khác. Tàn nhẫn nhất chính là khi sự vô tâm của đàn ông dần trở nên hiển nhiên như hơi thở, nhưng lại là khí độc dần giết chết tâm can đàn bà. Đàn ông bận rộn sáng tối thật, nhưng đàn bà cũng phải quần quật cả ngày đủ 8 tiếng. Về đến nhà, đàn ông bình thản nghỉ ngơi, đàn bà lại lao vào cuộc chiến với con cái, bếp núc. Rồi đàn ông lại thẳng thừng cười nhạt, chuyện đàn bà có gì mà than?
Đàn ông vai rộng lưng dài, nói to làm lớn thế nào lại không giúp được những việc của đàn bà thì có đáng để làm đàn ông? Đàn ông hiểu biết cả thiên hạ, lại không hiểu hết lòng dạ vợ mình, có gì hay? Đàn ông giỏi giang hơn thua với người ta, vậy mà không giỏi thương vợ thì được gì? Và đàn ông lấy những hào quang rực rỡ làm đẹp mặt mình, chứ cũng mấy ai biết nụ cười hạnh phúc của người đàn bà đi cạnh mới là chứng nhân cho thành công đời họ.
Thành công của đàn ông không chỉ nằm ở con số 0 trong tài khoản ngân hàng, chức quyền xã hội lớn bé mà còn là có đủ yêu thương, gánh vác cùng người phụ nữ bên cạnh mình hay không. Biết khi nào vợ cần mình, biết yêu thương vợ từ cái nắm tay, cái bóp vai khi vợ mỏi mệt, từ những chiếc bát rửa giúp vợ, cái áo giặt hộ vợ…, đó mới là đàn ông chân chính. Chứ cứ hơn thua với thế gian bao chuyện lớn lao, lại không đủ sức yêu thương vợ mình thì nào có phải là đàn ông.
Cứ hơn thua với thế gian bao chuyện lớn lao, lại không đủ sức yêu thương vợ mình thì nào có phải là đàn ông – Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà lấy chồng, trước sau chưa từng mong mỏi điều lớn lao, cũng chỉ đợi người đàn ông mình yêu quay lưng lại nhìn mình sau những bận rộn, đợi chồng yêu thương sau những hào quang rực rỡ. Còn đàn ông lại nghĩ chỉ có tiền mới giúp đàn bà vui, chỉ có tiền mới khiến đàn bà hạnh phúc. Họ mặc nhiên rằng, tiền có thể mua được hạnh phúc, lại chưa từng nhận ra tiền có bao nhiêu cũng không bù lấp hết cô quạnh đàn bà phải chịu khi thiếu vắng đàn ông.
Đàn ông vô tâm, chưa từng nghĩ đó là điều nhẫn tâm rút cạn sức sống của đàn bà. Để đến một lúc khi nhìn lại, vợ không còn đứng đó, mòn mỏi mà rời đi thì bao tiền, bao chức cao vọng trọng để làm gì nữa? Đàn ông nên hiểu, phụ nữ đơn giản lắm, nếu anh cho họ điều gì, họ sẽ tặng lại anh gấp nhiều lần điều đó. Anh cho họ yêu thương, họ sẽ cho anh mái nhà hạnh phúc đủ đầy. Nhưng nếu anh cho họ vô tâm tàn nhẫn, rồi sẽ có lúc họ cũng trả lại anh không thiếu cạn tình tuyệt dạ, một lần quay đi cả đời không quay đầu lại…
Theo Phunuvagiadinh
Đòi ly hôn vì chồng không like ảnh trên facebook, câu trả lời nhận được khiến vợ xúc động phát khóc
Và nghĩ là làm. Tối hôm ấy, Ngân hờn giận, nói hết tất cả những ấm ức trong lòng ra, rồi đề nghị Khánh giải thoát cho cô, tức đề nghị ly hôn...
Ngân và Khánh vốn từng là bạn học hồi đại học. Ngày ấy, Ngân bị ấn tượng trước hình ảnh một chàng trai chân chất, thật thà và luôn cố gắng hết mình trong việc học tập. Thế nên khi Khánh tỏ tình, Ngân đã không ngần ngại nhận lời. Chuyện tình yêu của những năm tháng sinh viên diễn ra ngọt ngào, êm đẹp. Ra trường, hai người kết hôn mà không gặp phải bất kỳ trở ngại, sự ngăn cấm nào.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như thời gian gần đây Ngân không bắt đầu nghiện facebook còn Khánh lại không để ý đến việc dùng mạng xã hội. Mâu thuẫn cứ bắt đầu len lỏi dần khi Ngân trách Khánh vô tâm, chẳng bao giờ like nổi một bức ảnh "sống ảo" của vợ, những lời có cánh cũng không biết gõ cho thiên hạ ghen tị với cô. Khánh càng không biết thế nào là "thả tim" gì gì như Ngân nói.
Chưa hết, tin nhắn Ngân gửi cho Khánh qua facebook có những khi chỉ thấy facebook báo "đã xem" mà không hề thấy Khánh trả lời. Hoặc vợ gõ được 10 câu thì Khánh mới trả lời lại được một chữ "ừ" hay "thế à!". Khánh luôn khiến Ngân tụt hứng vì không khiến cho cô cảm nhận được tình yêu... trên facebook. Nhiều lần Ngân giận, bảo Khánh thay đổi nhưng rồi cũng chỉ đâu vào đấy.
Ảnh minh họa
Ngân thấy vợ chồng người ta yêu đương sướt mướt trên facebook, lúc nào cũng gửi cho nhau những lời thật ngọt ngào, đến ngày lễ tết gì là chủ động viết thư cảm ơn vợ... Hay chỉ cần bức ảnh nào của vợ đăng lên là chồng vào nhấn nút thả tim, còn bình luận yêu không để đâu cho hết. Nhưng đằng này, Ngân cảm thấy mình chẳng khác gì "single mom" trên facebook, hoặc là cứ như kiểu Ngân cố tình "làm màu" lắm không bằng.
Rồi nhìn về cuộc sống hàng ngày, Ngân càng thấy Khánh nhạt nhẽo, vô tâm hơn. Có bao giờ Ngân thấy Khánh chủ động làm những điều lãng mạn đâu. Đã bao giờ biết bỗng dưng rủ vợ trốn làm, trốn con đi xem phim? Chồng người ta có thể vì vợ mà mua hết món quà này kia, xong lại còn làm cho vợ bất ngờ bằng đủ cách tặng quà? Mà Khánh thì đâu có gì? Suốt ngày cắm mặt nơi cơ quan, tối tối mới xách túi về!
Nói tóm lại là Ngân không thể chịu nổi cái sự khô cằn của Khánh nữa. Cuộc sống vợ chồng, đến với nhau bằng tình yêu chứ có phải bị ép buộc đâu mà lại trở nên nhàm chán đến thế? Làm gì khó khăn đến mức mà một tấm ảnh vợ đăng lên facebook cũng không biết like? Gõ vài câu đơn giản trên facebook cho vợ tự hào thì mất gì nhiều thời gian, hay chụp cùng vợ một bức ảnh đang tình cảm chẳng hạn, thì cũng có gì là mất thể diện?
"Chẳng qua là vì Khánh không hề yêu thương gì mình", Ngân nghĩ. Nếu yêu, người ta có thể làm được rất nhiều việc lớn lao cơ, chứ không kể đến mấy việc be bé không tốn thời gian, công sức, tiền bạc ấy. Thôi, ly hôn! Đằng nào thì Ngân cũng luôn nhận được những lời tán dương vô cùng ngọt ngào trên facebook. Có mấy anh chàng còn si mê Ngân, còn khen Ngân nhìn như gái còn son kia mà. Chứ khô như ngói giống Khánh thì thôi, tiễn!
Và nghĩ là làm. Tối hôm ấy, Ngân hờn giận, nói hết tất cả những ấm ức trong lòng ra, rồi đề nghị Khánh giải thoát cho cô. Cô muốn đi tìm người khác đồng điệu với cô hơn, có thể trân trọng cô hơn. Chứ Khánh bây giờ đã khác Khánh ngày xưa rồi, không còn yêu thương gì cô nữa hết. Thế nhưng, đáp lại tất cả những lời hờn trách, tung hê của Ngân, Khánh chỉ ngạc nhiên căng mắt ra nhìn vợ.
Ảnh minh họa
Rồi sau cùng, đợi vợ nói hết, Khánh mới điềm tĩnh nói với Ngân: "Nếu em muốn ly hôn vì em không còn yêu anh nữa, thì anh cũng đồng ý. Nhưng hãy nghe anh nói! Anh không muốn lên facebook vì rất mất thời gian và xin lỗi em, anh thấy nó rất vô bổ. Công việc của anh là nghiên cứu, chỉ khoảng 5 phút sao nhãng là anh đã phải mất cả buổi để tìm lại những suy nghĩ, kết luận vừa với nghĩ ra trước đó...
Anh luôn muốn cố gắng làm việc để kiếm tiền đảm bảo cuộc sống cho nhà mình. Nếu như anh cũng chỉ biết lang thang facebook "thả thính" suốt ngày, thì em nghĩ tương lai nhà mình sẽ ra sao? Hơn nữa, anh luôn trân trọng những giá trị thật. Sao em chỉ luôn nhìn thấy việc anh không quan tâm em trên facebook mà không nhìn những việc anh vì em hàng ngày? Cứ đi làm về là anh lại tắm rửa cho con. Ăn xong, anh phụ em rửa bát, dọn dẹp vì sợ em mệt...
Anh không biết cách nói ra những từ ngọt ngào, nhưng anh luôn cố gắng dùng hành động để chứng minh. Em trách anh không để ý đến cảm xúc của em, nhưng có khi nào em nhìn thấy những việc tốt anh làm cho em chưa? Hay em chỉ soi vào cảm xúc của chính mình?", những lời Khánh nói khiến Ngân không khỏi ngỡ ngàng.
Bắt đầu suy nghĩ lại, bình tâm nghĩ về những điều nhỏ bé nhưng rất ấm áp mà Khánh đã làm cho mình, Ngân bắt đầu rơi nước mắt. Khánh nói đúng, từ khi nào, mạng xã hội lại chi phối hết mọi cảm xúc của cô như thế. Chẳng phải Ngân đã từng yêu Khánh vì vẻ chân chất, thật thà ấy hay sao? Chẳng phải là Khánh luôn nghĩ về cô, về gia đình này. Chứ còn cô chỉ luôn ích kỷ, chỉ nghĩ được đến mấy bức ảnh "sống ảo" mà thôi? Ngân hiểu rồi, người duy nhất thay đổi, người duy nhất sai trong tình yêu của hai người, là chính cô, chứ không phải là Khánh. Ngân hối hận, nhìn vào mắt Khánh nói: "Em xin lỗi!" trước khi bị Khánh cướp lời bằng một nụ hôn. Hóa ra, yêu thương ở ngay đây, chứ không phải trên facebook màu mè kia.
Theo Tinmoi24
Chồng chỉ xem gia đình như nhà trọ, coi vợ là kẻ sống chung nhà Người ta có chồng được nhờ, được nương tựa nhiều lắm. Không về vật chất thì chí ít những lúc mỏi mệt, chán nản cũng có người an ủi, vỗ về. ảnh minh họa Nhưng trớ trêu thay, chị lấy chồng chỉ như để có danh phận với đời. Chồng không làm chỗ dựa, ngược lại mọi nỗi buồn, bế tắc trong cuộc...