Gửi những ai dành cả thanh xuân để đán.h đổi cho một thứ tình cảm mang tên tình yêu!
Chúng ta ai rồi cũng trải qua nhiều mất mát, nhiều đắng cay; buồn có, vui có; nồng cháy, cuồng nhiệt để rồi khi đến được tận đây trên người đã mang nhiều vết xước, hằn lên dấu thời gian… Trời mưa. Cơn mưa đêm giữa khí trời oi nồng của tháng 4, hơi đất bốc lên khét nồng.
Em ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế xoay lặng nhìn những giọt mưa rơi xuống khoảng trống trước căn phòng. Bầu trời ngoài kia trắng xóa một mảng. Đã lâu trời mới mưa trở lại, xoa dịu bớt cái hanh khô, nóng bức của mùa hè, cũng như xoa dịu bớt nỗi hoang mang trong lòng em.
Chúng ta ai rồi cũng trải qua nhiều mất mát, nhiều đắng cay; buồn có, vui có; nồng cháy, cuồng nhiệt để rồi khi đến được tận đây trên người đã mang nhiều vết xước, hằn lên dấu thời gian. Yêu thương một người, chúng ta tưởng chừng như đán.h đổi mọi thứ, đến cuối cùng đôi khi cái kết vẫn không thể viên mãn như những câu hứa thề trăm năm.
Chị yêu anh vào những năm tháng còn tươi mới của tuổ.i thanh xuân, cùng nhau đi qua bao khó khăn của tuổ.i trẻ bước vào đời, mang theo biết bao hoài bão và cái kết của một gia đình. Ấy vậy mà lại vì thay đổi môi trường làm việc, vài xích mích nhỏ nhặt, anh bảo chị thay đổi, anh ngã vào lòng người phụ nữ khác. Chị không khóc, cũng không oán trách than phận mình. Chị vẫn sống như thể chẳng có điều gì đán.h đổ được. Rồi chị lấy chồng, một người đã từng có gia đình với một đứa con riêng. Chị an phận trở thành vợ hai, thành mẹ kế trước những lời đám tiếu ác mồm của thiên hạ. Chị không nói bất kì điều gì về cuộc hôn nhân nhanh chóng này nhưng với một đứa vẫn còn trẻ so với những cuộc hôn nhân thì đó là một sự hụt hẫng. Chị vẫn thế, an yên như một mặt hồ tĩnh lặng.
Hai bạn yêu nhau từ cái thời còn ngồi ghế nhà trường, ngót nghét đã năm năm. Hai bạn yêu nhau từ cái thuở trong đầu trống huơ trống hoác chẳng biết nói gì ngoài cái cầm tay nhau những lúc tan trường. Hai bạn yêu nhau từ cái thuở để mặt mộc ra đường, từ cái thuở mặc quần đùi mang dép tông, gặp nhau trên chiếc xe máy cũ kĩ của ba mẹ. Hai bạn yêu nhau từ cái thuở còn thanh xuân. Rồi. Hai bạn xa nhau, lí do vẫn lạt và cũ kĩ của đời người. Chua xót, nuối tiếc tuổ.i thanh xuân.
Video đang HOT
Chúng ta dành tất cả thanh xuân của mình để đán.h đổi cho một thứ tình cảm mang tên là tình yêu. Những ước mơ, những giấc mộng đêm hè năm nào về tương lai trọn vẹn, bây giờ chỉ gom ghém gọn ghẽ trong những nỗi nhớ không nguôi.
Chúng ta đã đi qua tất thảy những yêu thương, những giận hờn, trách móc, bây giờ chỉ đọng lại trong ánh mắt xa xăm.
Tình cảm năm nào như thể vụn vỡ trong câu nói đơn giản. Ước chừng chỉ cần mạnh tay một chút cũng thổi bay đi tất cả. Không còn để níu giữ một chút gọi là luyến tiếc.
St
4 năm tuổ.i trẻ của bồ nhí cho là quý giá, 10 năm thanh xuân của vợ đáng bao nhiêu?
Đàn ông vô tình, vô tâm chính là vậy. Họ chỉ muốn thấy điều họ muốn thấy, điều đáng phải thấy thì lại chẳng mảy may để tâm. Như việc không phải họ không đủ yêu thương...
Tôi lấy chồng khi vừa 25. Tình yêu của tôi và Tuấn cũng như bao câu chuyện bắt nguồn từ thời sinh viên. Cũng yêu nhau khi tay chẳng có gì, tiề.n tài cũng chưa nhiều. Rồi lấy nhau khi đã có công việc ổn định, chưa mấy giàu sang gì. Việc cưới sớm như thế tôi chưa khi nào nghĩ đến. Tất cả cũng chỉ vì bụng đã lấp ló dưới lớp áo mỏng mà đành phải về với nhau sớm hơn. Nhưng phận đàn bà có con trước khi cưới vốn tủi hờn đủ điều. Mẹ tôi thì khóc nghẹn, cứ đán.h tôi yếu ớt. Tôi không thấy đau, nhưng tôi biết bà đau gấp bội. Còn mẹ Tuấn, bà nhìn tôi với vẻ khin.h thườn.g, chỉ hỏi Tuấn: "Có phải là con mày không?"
Nhà tôi ở xa, phải đi máy bay hoặc tàu lửa mới về tới nhà chồng. Ngày rước dâu, ba mẹ chồng tôi vẫn vào, nhưng ông bà chẳng mấy vui vẻ. Một lời dễ nghe họ cũng chẳng nói được với ba mẹ tôi. Một bước vào nhà tôi ông bà cũng thấy khó khăn. Trái cây, hoa lá đều héo hết khi phải đi một chặng đường dài. Ba mẹ chồng tôi hối, vội vội vàng vàng làm lễ như có lệ. Tôi lên xe theo nhà chồng, quay đầu lại đã thấy mẹ vội quay lưng đi, tay khẽ chùi nước mắt.
Cũng may là sau khi cưới tôi và chồng ra ở riêng, không mấy chạm mặt bố mẹ chồng. Cuộc sống sau đó cũng dễ thở hơn, dù thời gian ấy Tuấn làm ăn không mấy suôn sẻ. Vì cơ thể tôi yếu nên từ ngày mang thai đã phải nghỉ làm. Tôi chỉ ở nhà lo cơm nước cho chồng, lâu lâu lại đến văn phòng phụ giúp anh vài việc nhỏ. Rồi cu Ti ra đời, kinh doanh của Tuấn cũng vượt qua được khó khăn. Tôi đã không đi làm trở lại, chỉ muốn ở nhà chăm sóc gia đình con cái đợi chồng về. Có lẽ đây đã là quyết định tôi phải hối hận rất nhiều năm sau.
Khi Cu Ti lên 6, con bắt đầu đi học. Vì Tuấn quá bận rộn với việc mở rộng kinh doanh nên tôi luôn là người đưa rước, lo việc học hành cho con. Đến một ngày, tôi đưa cu Ti đi học như mọi hôm. Khi tôi đã chở con trên chiếc xe máy cũ kỹ thì nghe tiếng cu Ti gọi to "Ba ơi". Tôi giật mình nhìn theo chiếc xe hơi sang trọng vừa chạy qua hai mẹ con. Đó quả thật là xe hơi của nhà tôi, nhưng cô gái bước xuống đó là ai? Tôi dừng xe giữa phố đông đúc người. Mọi thứ trước mắt như hóa hư không, tiếng gọi í ới của con cũng như chẳng còn. Linh cảm của một người vợ cho tôi biết, cô gái xinh đẹp bước xuống xe ấy không phải là đồng nghiệp hay khách hàng của chồng.
Tối hôm đó về nhà, tôi vẫn không nói gì với Tuấn. Suốt mấy đêm liền tôi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại thấy hình ảnh chiếc xe hơi của chồng hôm nọ. Lòng người vợ, người mẹ lại đầy rẫy nghĩ suy, hỏi hay không hỏi chồng đây? Suốt 10 năm yêu nhau, lần đầu tiên tôi sợ mình là kẻ thua cuộc trong trái tim của Tuấn. Sao tôi lại sợ khi tôi đã ở bên anh suốt bao năm dài như thế? Có phải hôn nhân khiến tình yêu của người ta trở nên tự ti thế này không? Nhưng cuối cùng, tôi vẫn quyết định nói với chồng. Chỉ là, có lẽ vẫn còn chút thấu hiểu nhau như vợ chồng mà Tuấn đã nói thật với tôi trước.
Cô gái đó mới 22 tuổ.i, Tuấn đã quen cô ta 4 năm dài mà không để tôi hay biết. Anh xin lỗi tôi, thành thật sau 4 năm đầy gian dối. Tôi đứng không vững, chập choạng như kẻ bị thương. Hóa ra ngần ấy năm hy sinh, điều tôi nhận lại chỉ có chừng này? Nhưng sau lời xin lỗi kia, Tuấn lại muốn tôi chấp nhận cô bồ của anh. Tôi hỏi anh nếu đã biết sai, tại sao không sửa? Tôi sẵn sàng chờ anh quay về. Câu trả lời của anh, cả đời tôi cũng không thể quên
- Anh đã lấy đi 4 năm tuổ.i trẻ của cô ấy, anh muốn đền bù cho cô ấy. Đến khi cô ấy tìm được người thích hợp anh sẽ chấm dứt. Mong em hiểu cho anh
Tôi cười như một kẻ gàn dở. 4 năm tuổ.i trẻ của cô ta đáng giá thế à? Đáng giá đến mức khiến anh quên cả vợ con, quên cả nghĩa vụ làm chồng, làm cha? Đáng giá đến mức anh phải trả giá bằng hạnh phúc gia đình, bằng tổn thương của vợ mình
- Vậy 10 năm thanh xuân của em đáng giá bao nhiêu?
Tuấn không trả lời, chỉ cúi gầm mặt như kẻ đầy tội lỗi. Không phải anh ấy không biết tôi đã bên anh 10 năm dài, qua bao thăng trầm. Chỉ là 10 năm hy sinh của tôi, không thể bằng 4 năm phút chốc của cô bồ trong lòng anh. Đàn ông vô tình, vô tâm chính là vậy. Họ chỉ muốn thấy điều họ muốn thấy, điều đáng phải thấy thì lại chẳng mảy may để tâm. Như việc không phải họ không đủ yêu thương, mà là yêu thương của họ đã thôi không đặt nơi bạn nữa
Tôi ngập ngụa trong những đau lòng đến chua xót. Cái cảm giác khi bạn cho đi như cả đời con gái tươi đẹp, đổi lại chỉ là nắm tay không đầy vết xước, đau đến không thở nổi. Khi tôi viết những dòng này, tôi biết Tuấn đang ở bên nhân tình của anh. Một người vợ, một người mẹ như tôi phải thế nào? Tôi quẫn trí rồi, chẳng tìm nổi đường đi nữa. Buông hay là nắm? Chấm dứt hay hàn gắn? Phải thế nào mới đúng đây?
Theo Gia đình Việt Nam
Tình yêu thì không có sai hoặc đúng, chỉ cần trái tim rung động Cứ thỉnh thoảng, tôi lại đọc được những dòng tâm sự đẫm nước mắt của những cô gái thất bại trong tình yêu, đó có thể là mối tình kéo dài ba năm, bảy năm, chín năm và thậm chí là mười một năm thanh xuân.... Ở đâu đó quanh chúng ta hằng ngày, có những người vì nhau mà hy sinh tất...