Gửi người vợ mà chưa một lần… cưới hỏi
Hồng – người vợ vô cùng thương yêu và quý báu của anh! Cho phép anh được gọi em như vậy mặc dù em vẫn luôn phản ứng vì chuyện chúng ta chưa chính thức cưới hỏi và được công nhận về mặt pháp lý.
Dù rằng em sẽ tiếp tục không vui nhưng rất có thể đây là lần cuối anh sử dụng danh từ “vợ” đối với em – người đã chia ngọt sẻ bùi, đã đem lại cho anh cảm giác được yêu thương và hạnh phúc, đã cho anh được biết mùi vị của cuộc sống gia đình trong mấy năm qua.
Chuyện tình yêu và hôn nhân của chúng mình đang đứng trước nguy cơ hoàn toàn đổ vỡ. Để cứu vãn, anh đã nhiều lần thỉnh cầu em cởi mở cõi lòng cùng nhau nói chuyện thẳng thắn và chân tình. Nhưng rồi khi ta gặp nhau, ở bên nhau và khi em không ở bên anh lại có những kết quả rất trái chiều nhau.
Hy vọng sau khi em đọc những mong mỏi cuối cùng của anh (mong em đọc bớt chút thời gian quý báu để đọc cho hết), em sẽ có sự cố gắng thay đổi và cùng anh chung tay cứu vãn mối tình đầy trắc trở, sóng gió và cuộc hôn nhân khắc khoải mong đợi của chúng ta.
Video đang HOT
Ngày 20/12 tới đây là tròn 07 năm ngày anh vào tới Sài Gòn để bắt đầu một cuộc sống mới. Vì hôm đấy em trực nên anh đã rất mong muốn có được một buổi chiều ở bên em vào ngày sau đó để cùng nhau hồi tưởng lại hành trình đầy gian nan và sai sót của anh cùng những thử thách của tình yêu chúng mình dành cho nhau trong những năm qua, rất mong tâm sự của anh như hạt mưa dầm đánh thức những gì tốt đẹp còn sót lại nơi em. Vậy mà…
Sáu năm đã qua mà chuyện vẫn như mới vừa diễn ra ngày hôm qua. Kể từ lần đầu anh mở cửa cho em vào phòng BGĐ gặp anh Tuấn cho đến khi em chính thức nhận lời yêu anh, biết bao sự việc đã xảy ra cùng với dòng chảy của thời gian và sự lãng quên thường thấy của con người. Ngày ấy chúng mình đến với nhau khi không còn trẻ nhưng đã đủ suy nghĩ chín chắn để hiểu thế nào là tình yêu, là cuộc sống gia đình. Sự cố gắng của em, tính hiền lành nhẫn nại chịu đựng, chịu thương chịu khó của em, nề nếp gia đình… đã hoàn toàn khuất phục anh với niềm tin mãnh liệt rằng thời điểm chúng ta đến với nhau tuy muộn nhưng sẽ có kết cục hạnh phúc, rạng rỡ.
Anh rùng mình mỗi khi nhớ lại cảm giác khi anh mở cửa vào căn phòng trọ (ở cả Đà Lạt và HCMC) lạnh lẽo vắng bóng em và những cuộc điện thoại cho em để nhận lại khi là sự lạnh lùng xa cách, khi lại là sự cau có, gây gổ. Sự thách thức, xúc phạm cũng đã có, đã diễn ra qua điện thoại và tin nhắn SMS mà em giải thích là do cách nói của anh làm em tưởng là anh đang đe dọa em nên mới có cách đáp trả như vậy. Có lẽ nào em lại sẵn sàng làm tất cả những hành động của kẻ vô học thường làm chỉ để rũ bỏ anh một cách không thương tiếc???
Anh buồn khi không được cùng em chia sẻ chuyện làm ăn, công danh, sự nghiệp… Anh thèm được nghe em mở lòng tâm sự rằng anh ơi em nghĩ thế này, em muốn thế kia… Anh thèm một nụ cười, một lời bông đùa mỗi khi bước vào nhà để giúp anh vượt qua gánh nặng đời người và những khó khăn, thất bại trong cuộc sống… Anh thèm được tiếp tục cùng nhau chăm sóc sức khỏe cho nhau mỗi khi mỏi mệt, khó chịu trong người… Anh thèm được sánh bước cùng em dạo bước nơi vui chơi công cộng, tụ điểm giải trí vào những ngày nghỉ cuối tuần thay vì ngồi nhà một mình ngóng chờ em trong khi em còn đang bận vui vẻ với người khác, ở nơi khác…. Anh muốn được nghe lời xin lỗi chân thành ở nơi em sau mỗi lần em cố tình tạo lỗi để rồi 2 đứa vui vẻ dàn hòa, tiếp tục vui sống (dù rằng tần suất vi phạm và tính chất vi phạm của em ngày tăng nặng theo thời gian, theo nhưng gì em đã nhận được trong quá khứ và theo kinh nghiệm em tiếp thu được từ môi trường sống xung quanh)…
Và rất nhiều mong muốn giản dị khác, nhưng với anh giờ đã rất đỗi xa vời. Do tính chất công việc, do những sai lầm trong công tác nên đến giờ anh vẫn giậm châm tại chỗ, chưa có thêm được thứ gì đáng kể (ngoài em!) để rồi em không còn nhẹ nhàng, khéo léo nữa… Để rồi em cứ nói năng, hành động không suy nghĩ, anh đau lòng lắm!
Bọn nhỏ trong nhà ngày càng lớn, cha mẹ ngày càng già, vậy mà em không lo chuyện xây dựng gia đình, ổn định cuộc sống và nuôi dạy con cái của đôi ta mà chỉ chăm chăm chuyện gây gổ, xúc phạm đến tình cảm của anh và nhất quyết đoạn tình đoạn nghĩa với anh…
Đã bao giờ em tự hỏi tại sao anh như thế? Hay mình phải làm sao để cứu vãn mối tình và cuộc hôn nhân bấy lâu mong đợi này? Hay em chỉ chăm chăm nhìn sang thiên hạ xem họ nhận định, tác động như thế nào đến mối quan hệ của chúng ta? Hay em chỉ tự kỷ ám thị, bảo thủ, áp đặt ý muốn của em lên anh bằng cách nhất mực đòi chia tay? Đã bao giờ anh sai mà em nhỏ to thức tỉnh, hay em cũng lạnh lùng thách thức tính hiếu thắng của anh?
“”Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. “Sông có khúc, người có lúc”. “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”. Anh phó thác hạnh phúc mong manh của chúng mình cho em cứu rỗi. Về phần anh, chỉ niềm tin và sự nỗ lực đơn phương có lẽ không đủ. Mọi cách có thể để duy trì, anh cũng đã làm rồi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi người vợ chán chồng
Vợ của anh! Không biết anh còn có thể gọi em như thế bao lâu nữa bởi anh có cảm giác, hạnh phúc của chúng mình chông chênh quá!
Anh chưa bao giờ đọc những bài tâm sự về chuyện gia đình, cũng chưa bao giờ chia sẻ cảm xúc về gia đình mình với bất kì ai. Nhưng hôm nay, tình cờ đi qua bàn làm việc của em, anh nhìn thấy một bài viết "tôi đang chán chồng" của một ai đó và anh đã liếc qua. Nội dung trong câu chuyện rất giống với những gì em đang thể hiện với anh. Dù người viết có là ai đi chăng nữa, anh cũng thấy chạnh lòng. Gần đây, anh thấy em có nhiều biểu hiện khác lạ, giống như nhân vật trong câu chuyện ấy. Thằng đàn ông trong anh bỗng thức tỉnh, phải chẳng em đã chán anh
Thì ra... em chán anh nên mới có thái độ như thế suốt thời gian qua. Nhưng anh lại chẳng thể nghĩ được nhiều như em vẫn nghĩ. Có lẽ đầu óc anh quá đơn giản, anh không nghĩ và hiểu cho người khác, cũng không quan tâm người khác nghĩ về mình ra sao. Thật sự, anh đang sống đúng với anh, với những gì anh thể hiện vốn có. Có lẽ, những điều em nghĩ, chỉ là những áp lực trong cuộc sống, những gánh nặng cơm áo, gạo tiền khiến em suy diễn như vậy. Mọi chuyện với anh không to tát đến mức khiến em phải quá ngán ngẩm anh.
Thì ra... em chán anh nên mới có thái độ như thế suốt thời gian qua. (ảnh minh họa)
Anh tuy không quá đáng như người đàn ông trong câu chuyện kia nhưng những biểu hiện của anh chắc đã khiến cho em cảm thấy lạc lõng, cô đơn khi sống cùng một người chồng vô tâm. Anh biết, có những lúc em mệt mỏi, anh chẳng thể nào hỏi han em làm sao, có chuyện gì buồn? Thật lòng, anh chẳng thích xen vào mấy chuyện công việc của công ty em, nhất là mấy chuyện các chị em phụ nữ. Hơn nữa, anh đã biết tắt tivi sớm hơn mọi hôm, anh cũng đã biết giục em đi nghỉ. Vậy thôi, anh chỉ có thể thể hiện như thế.
Anh biết, em có kiếm nhiều tiền hơn anh. Lẽ ra, anh cũng sẽ giống như bao người đàn ông khác, cảm thấy bị tổn thương, khó chịu với em rồi cáu gắt. Anh buồn đấy vì chồng đã thua xa vợ. Thằng đàn ông nào chả thế hả em? Nhưng anh không mắng chửi em, không kiếm cớ sinh sự, thay vào đó, anh chỉ lặng lẽ đi làm, rồi về ăn cơm. Anh cũng không chăm sóc em được nhiều, không cho em đi chơi vào cuối tuần hoặc đôi khi lơ đễnh quên những ngày kỉ niệm. Thú thật, tới sinh nhật anh, anh còn chẳng muốn nhớ... Đấy, anh là thế đấy nhưng không phải lòng anh không coi trọng em. Anh tự cảm thấy bản thân mình không lo lắng được cho em nhiều. Anh cần phải chỉnh đốn và anh đang trong thời gian cố gắng.
Anh buồn đấy vì chồng đã thua xa vợ. Thằng đàn ông nào chả thế hả em?
(ảnh minh họa)
Có những chuyện công việc, chuyên riêng anh không tiện nói với em và đôi khi lại tỏ ra ấp úng khiến em nghi ngờ. Tất cả chỉ là công việc thôi em ạ. Anh đang tìm cách chứng minh cho em thấy bản lĩnh của anh đây. Nhưng chắc chắn lúc ấy, em đã rất buồn phải không?
Mong em đừng coi những biểu hiện của anh là một kẻ vô tâm, ích kỉ. Hãy để anh sống với đúng bản thân anh, lặng lẽ và âm thầm. Khi nào đạt được thành quả anh sẽ nói cho em biết là anh đã làm gì và làm ra sao. Chỉ khi nào thành quả có ngay trước mắt, anh mới tự hào mà nói với em rằng, anh là một người chồng có trách nhiệm!
Mong em hãy cho anh thời gian và chờ đợi anh nhé! Yêu em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mình xin lỗi hai người Mình xin lỗi H. và anh ấy nha vì mình quá yêu anh ấy nhưng lại không thể phá vỡ hạnh phúc của bạn thân nên mình đành chọn sự ra đi để dung hòa và nhường bước cho tình yêu của hai người. Tuy có thể gặp nhau hằng ngày nhưng H. có biết, cướp mất anh ấy của H. luôn tồn...