Gửi người tôi yêu nếu em có qua đây!
Gửi người tôi yêu hơn chính bản thân mình… (Ảnh minh họa)
Anh đã thức nhiều đêm ròng mà vẫn không nghĩ được mình đã làm sai chuyện gì. Rồi anh cũng không hiểu ra nhưng vẫn để cho em thời gian để em suy nghĩ…
Thời gian thật nhanh phải không em, chớp mắt như thế đã gần 2 năm rồi. Anh nhớ lại cái ngày trời Hà Nội tháng 11 rét run từng cơn gió thổi bên tai lạnh như cắt phả vào mặt làm cho môi run lên vì lạnh lúc đó em ngồi sau xe (em chưa nhận lời làm người yêu anh), anh mới nói đùa : “Em ơi ở nhà lạnh em có đắp chăn không? Sao trời lạnh thế này mà có cái chăn 37*C mà em không đắp”. Lúc đó em thật sự không hiểu anh nói gì chỉ cười trừ, rồi anh lại đèo em về cố gắng ưỡn mình ra phía trước để che gió cho em đằng sau đỡ lạnh cứ thế cứ thế anh đèo em về. Rồi khi về anh cũng vẫn online như mọi lần để có thể đọc được những dòng chữ bé bé xinh xinh của em hỏi:” Anh đã về chưa, đi đường có lạnh không?”. Chỉ là một chút quan tâm nhưng anh thấy ấm áp như nắng mùa thu toả xuống thảm cỏ xanh vậy.
Rồi anh lấy hết can đảm nói với em là: “Anh yêu em, anh yêu em từ rất lâu rồi từ khi thấy em đi cùng người khác, từ khi thấy em thích người bạn thân của anh”. Anh cũng đã kể cho em anh lặng lẽ chờ em, quan tâm em nhưng không để em biết. Rồi khi người ta bỏ rơi em anh chỉ muốn chạy ngay đến bên em để nói rõ mọi điều mà anh ấp ủ bấy lâu, nhưng hình như lý trí lúc này của anh đã dậy cho anh một điều phải đợi phải đợi em ổn định trở lại phải đợi em thêm một thời gian nữa. Hình như anh đã đúng với quyết định của mình. Rồi cuối cùng sau thời gian kiên trì và hình như em cũng đã để ý đến anh, anh cảm thấy mình thật hạnh phúc dù là một tia hi vọng nhỏ nhoi chiếu sáng cuối đường thôi anh vẫn quyết tâm mở cánh cửa đấy bằng được.
Khoảng thời gian yêu em chắc có lẽ anh sửa đổi mình nhiều nhất, anh biết nghĩ về gia đình hơn, biết quan tâm đến nguời khác hơn, biết chia sẻ và cảm thông hơn, không chơi những trò vô bổ như trước anh và lũ bạn hay chơi. Mình đã trải qua thật nhiều chuyện phải không em, anh còn nhớ vào ngày Valentin đầu tiên của 2 đứa trời lạnh lắm nhưng mà không hiểu sao hôm đấy anh lại dẫn em lên cái cầu vượt để tặng em quà hình như lúc đấy anh đi trong vô thức. Anh tặng em 2 món quà một cái khăn len và một cái áo len. Lúc đấy em có hỏi: “Vì sao anh tặng em nhiều quà thế?” anh trả lời “Vì anh có mỗi mình em là bạn gái thôi nhưng chắc có nhìêu người tặng quà lắm nên anh phải chuẩn bị 2 món quà” lúc đấy em khóc và ôm anh nói “em cũng chỉ có mỗi mình anh thôi”. Lúc đấy nhìn 2 hàng nước mắt của em mà lòng anh vừa thương vừa sung sướng.
Video đang HOT
Anh vẫn tôn trọng quyết định của em dù có là điều gì đi nữa anh vẫn yêu em… (Ảnh minh họa)
Rồi một kỉ niệm nữa có một lần trời lạnh lắm nhưng không hiểu hôm đấy nhà em có chuyện gì em bắt xe buýt đi lòng vòng rồi ra vườn hoa ngồi khóc một mình và nhắn tin cho anh: “Giờ này nếu em còn ngoài đường anh có ra không?” anh hỏi mãi hỏi mãi mời biết em ở vườn hoa nào. Anh ra đến nơi thấy em mặc bộ pizama (anh thường gọi là bộ pimaza) và ngồi lạnh co ro ở một góc 2 hàng nước mắt lăn dài trên má. Lòng anh thấy xót xa vô cùng, từng dòng nước mắt em rơi như có mũi dao đâm vào lòng anh, anh tự trách mình sao không biết sớm để ra sớm mà để em bị lạnh và khóc như thế, anh hỏi mãi hỏi mãi mà em không nói chỉ bảo là: “Do em giành bắp ngô không được nên mới khóc và đi ra đây”. Đên bây giờ anh cũng không biết đấy là thật hay giả nữa. Kỉ niệm vui buồn còn nhiều lắm nếu kể ra thì cả đêm cũng không hết phải không em.
Nhưng đến một ngày, một ngày mà anh không bao giờ nghĩ đến và sẽ chẳng bao giờ gặp phải. Một ngày em nói: “Em hết yêu anh rồi”. Trời đất dưới chân anh như sụp đổ, anh lặng người không nói được câu gì, tim anh có một cảm giác khó chịu vô cùng như ai đó cầm tay bóp mạnh vào trái tim mà mình không cưỡng lại được.
Anh đã thức nhiều đêm ròng mà vẫn không nghĩ được mình đã làm sai chuyện gì. Rồi anh cũng không hiểu ra nhưng vẫn để cho em thời gian để em suy nghĩ để em quyết định một lần cuối cùng không biết khi đấy em sẽ nói gì nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của em dù có là điều gì đi nữa anh vẫn yêu em.
Gửi người tôi yêu hơn chính bản thân mình!
ducphuong2231986@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...