Gửi người tôi yêu
Vâng, chào anh, lại là em ạ! Em không thể không nói tình cảm của mình khi trái tim em bị xao động, rối bời bởi hình bóng của anh.
Mặc dù đã không thể thừa nhận nó nhưng sự thật là thế, em không muốn giấu nó cả đời, em bỡ ngỡ, trẻ con, em nghĩ em đã ngộ nhận, nhưng không, thời gian qua tình cảm đó cứ lớn dần mãi trong em, em không kiểm soát được.
Giờ em mới nhận ra em thích anh và cũng là lúc em đủ tự tin để nói lên điều đó. Dù anh thích em hay tệ hơn là ghét em vô cùng thì em vẫn phải nói để sau này khỏi phải nói từ “giá như”. Tình yêu ai bảo là có tội anh nhỉ, chỉ có người sống không có tình yêu mới là người có tội, em đọc được câu này ở đâu đó nên đã quyết định nói cho anh biết tình cảm của mình. Anh có thể cảm nhận được điều em muốn nói không ạ?
24/12, bốn năm rồi còn gì? Nhanh quá phải không anh? Em coi đó là cái mốc của chúng ta, em đã có thêm một người anh, người đã làm em thay đổi một cách hoàn mỹ hơn, và đã để cho em yêu người. Người đã tiếp thêm sức mạnh, niềm tự tin, niềm khát vọng trong em. Mỗi bước tiến của em đều có hình bóng của anh, những lúc em buồn, em vui, anh đều xuất hiện rồi mỉm cười với em, niềm hạnh phúc đã làm em vượt qua tất cả, vượt qua chính bản thân mình. Em rất vui anh ạ. Có anh ở trong trái tim, em không còn sợ bất kỳ điều gì nữa, nhiều lần em muốn khóc, em nghĩ tới anh, em phải vững vàng hơn, trên thế giới này vẫn còn có anh cơ mà.
Nhưng rồi, khi giấc mơ tỉnh giấc, bóng anh khuất xa đời em, em càng theo đuổi anh càng chạy xa, trái tim em nhức nhối, mong mỏi, em sợ anh biến mất trong thế giới có em. Em không tham lam, chỉ cần anh đừng biến mất, quay lại mỉm cười với em cũng đủ để làm em vui. Hãy để hình bóng của anh luôn tồn tại trong cuộc sống của em.
Hãy để hình bóng của anh luôn tồn tại trong cuộc sống của em… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tình yêu em dành cho anh là như vậy đấy, em không thể khóc, vì nếu em khóc thì người khác cho em là yếu đuối. Em có thể ngạo mạn trước tất cả mọi ngượi, riêng với anh thì không. Em muốn được dựa dẫm vào anh để mà khóc, niềm vui của em không có nhiều, em từng có ý nghĩ từ bỏ tình yêu này chỉ vì điều đó. Em không muốn anh buồn, thực sự không muốn.
Rồi những lúc em đi bên cạnh người đàn ông khác, người thích em hay không thích em em đều cảm thấy có lỗi với người em yêu. Biết là vậy nhưng vì công danh, vì sự nghiệp, vô tư trong mối quan hệ, vô tư trong cách chơi bời nên em chưa kiểm soát. Em chỉ biết có mỗi một điều là lúc đó em đã thích anh, trái tim em vẫn khép chặt một hình bóng. Em chưa nghĩ sẽ yêu một ai khác. Em sẽ tiếp tục làm theo con tim mách bảo.
Dù anh có muốn nghe hay không muốn nghe thì em cũng đã nói. Khi quyết định nói ra tình cả của mình em không nghĩ được nhiều thứ khác. Em có thể lừa dối anh, lừa dối tất cả mọi người nhưng không thể lừa dối chính con tim của mình. Em sống tự do, tự tại quá nhiều, giờ là lúc phải tìm ra cuộc sống riêng cho mình.
Đọc được những dòng chữ này anh không bất ngờ chứ ạ? Anh biết nhưng không dám tin phải không? Vậy hôm nay em đã nói rồi. Em thích anh, không biết từ khi nào, đó có thể gọi là yêu không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình đầu đầy đau khổ và nước mắt
Hôm nay tớ vào blog của cậu. Tớ đã vô cùng bất ngờ khi biết rằng những trang blog đó của cậu chỉ giành cho 1 mình cô ấy và tớ hiểu cậu yêu cô ấy nhiều như thế nào.
Cậu biết không tớ đã cố kìm nén nhưng nước mắt tớ đã tuôn rơi tự bao giờ.. Tim tớ như thắt lại, lòng tớ đau đớn đến tái tê khi nhận ra từ trước đến giờ mình đã thật là ngốc nghếch khi vẫn lầm tưởng rằng cậu còn yêu tớ, còn tình cảm với tớ...Tớ buồn lắm.
Từ trước tới giờ tớ vẫn nghĩ tình yêu giữa cậu và cô ấy chỉ là giả dối, là sự rung động nhất thời... nhưng không - đó là tình yêu thực sự. Theo đúng cái nghĩa của nó: Yêu và được yêu! Cậu và và cô ấy đã có những kỉ niệm đẹp bên nhau...và tớ biết cậu đang thực sự hạnh phúc...Còn tớ, vẫn chỉ là một cô bé ngốc, lúc nào cũng nghĩ về cậu, nhớ về cậu. Tớ luôn sống trong cái vỏ bọc của quá khứ, luôn hi vọng một ngày tình yêu của tớ sẽ được đáp lại...
Có lẽ tớ đã quá lầm tưởng, tớ đã quá ngộ nhận. Cậu và cô ấy đâu dễ dàng từ bỏ tình yêu đó. Một năm_một khoảng thời gian đủ để cho cậu quên đi hình ảnh của tớ, đủ để cho con tim cậu xác định được tình yêu đích thực cho mình. Tớ chẳng phải là cô gái xinh đẹp, giỏi giang gì để có thể xao xuyến thêm một lần nữa... nhưng cậu biết không tình yêu của tớ dành cho cậu rất chân thành và sâu sắc lắm. Tớ không thể quên đi hình bóng của cậu...và cũng không thể nói ra những suy nghĩ của tớ bởi trong mắt cậu tớ vẫn chỉ là trẻ con mà thôi!!!
Có lẽ tớ đã quá lầm tưởng, tớ đã quá ngộ nhận (Ảnh minh họa)
Mối tình đầu, với tớ nó chẳng có mở đầu và cũng chẳng biết đến bao giờ nó mới có kết thúc? Tớ luôn sống trong niềm hi vọng nhỏ nhoi, mong manh và dễ vỡ... cũng như trái tim của tớ đang từng ngày bị ăn mòn, vỡ vụn vì cậu. Tớ phải làm sao khi biết mình giờ đã chỉ là yêu đơn phương....theo đúng cái nghĩa của nó.."Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả cho đi mà người ta chẳng buồn nhận.
Chẳng biết làm gì hết chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống của người ta từ 1 nơi rất xa bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ... Có lúc lại tự lừa dối mình tự cho mình những ảo tưởng và hy vọng rằng người ta thích mình để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vô tâm quá có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình.Có đôi khi chỉ là 1 cái nhìn ... 1 câu hỏi quan tâm ... 1 vài cử chỉ biểu hiện ... mình cũng biến đó là cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng ... để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận ... cái phao đó xẹt đi và chính nó nhấn chìm mình xuống.
Có lẽ mọi thứ trong đầu tớ giờ đang quay cuồng và tớ không thể xác định được tương lai của mình nữa. Tớ không thể, tớ cần ai đó tìm ra cho mình một lối thoát, để không đi trên con đường của cậu nữa. Lúc này đây tớ có thể mường tượng ra sự cô đơn tội nghiệp của mình: Khi mà cậu và cô ấy nắm tay nhau đi trên một con đường trải đầy hoa và gió... còn tớ thì chỉ là người đi sau,theo gót chân của cậu, cố gắng bám víu vào cái gì đấy để trông chờ mong mỏi rồi một ngày cậu quay lại nhìn tớ....và nắm tay tớ.
Mối tình đầu, với tớ nó chẳng có mở đầu và cũng chẳng biết đến bao giờ nó mới có kết thúc? (Ảnh minh họa)
Tớ sẽ phải ra đi, phải tìm cho mình một lối rẽ, một con đường đi cho riêng tớ. Tớ phải tự tìm lấy hạnh phúc cho mình và đây sẽ là lần cuối tớ viết về cậu.
Tớ đã viết về cậu nhiều lắm rồi, cả trong nhật kí, trên blog... Tớ đã giành cả một trang blog riêng để viết về cậu nhưng cậu thì chỉ viết về cô ấy. Blog của cậu chàn ngập ảnh của cậu và cô ấy, màu sắc của hạnh phúc, của lung linh huyền ảo....còn blog của tớ là những trang trải đầy nước mắt......nước mắt của tớ....tớ đã khóc rất nhiều....Tớ không thể đếm hết những đêm dài tớ nghĩ về cậu, khóc vì cậu...nhưng dù tớ có khóc hoài, nghĩ mãi thì cũng chỉ mình tớ cảm nhận và chịu đựng....Có lẽ tớ là con người có sức chịu đựng thật là tốt khi mà hàng ngày,hàng giờ luôn nghĩ vầ cậu và dằn vặt con tim mình.
Tớ chẳng bao giờ tìm được điều gì đấy gọi là hạnh phúc trong tình yêu của tớ giành cho cậu. Yêu một người đâu phải là cái tội đâu nhưng tớ đã không thể ngờ rằng tình yêu lại đau khổ đến như thế....Bạn bè ai cũng có người yêu hết rồi chỉ có mỗi tớ là cô đơn thôi. Có lẽ đến giờ phút này tớ sẽ không bao giờ tìm cho mình cái phao ngộ nhận nữa, tớ sẽ tự mình ra đi,không dằn vặt con tim mình nữa,không khóc vì cậu nữa. Có lẽ tớ cần phải kết thúc cho cái cuộc tình ngốc nghếch của mình...Nhưng có một điều tớ vẫn luôn muốn nói với cậu: "Đừng dễ dàng yêu để rồi phải hối hận...nhưng đừng hối hận khi đã nhận lời yêu..."Chúc cậu hạnh phúc bên người cậu yêu nhé!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi niềm kẻ thứ 3 Tôi chỉ hy vọng được ở bên anh những lúc anh buồn, muốn cùng anh san sẻ những nỗi niềm riêng. Lúc nào tôi cũng mong muốn anh sống thật vui vẻ và hạnh phúc... dù tôi chỉ là người phụ nữ thế chỗ vợ anh. Tôi cảm thấy rất cô đơn, thời gian qua tôi cố tránh mặt anh, vì tôi biết...