Gửi người phụ nữ từ hôm nay không còn là vợ tôi
Tôi biết vợ tôi cũng sẽ đọc được bài này, xin mọi người ở đây hãy công bằng phân xử: một người vợ như thế có xứng đáng để tôi ly hôn không? Hay tất cả lỗi đều tại tôi?
Các bạn ạ, chúng tôi cưới nhau chỉ được gần 2 năm đã liên tục cãi vã từ sau khi kết hôn. Bây giờ thì tờ đơn ly hôn thứ mấy chục đang nằm sẵn trên bàn chỉ đợi tôi ký. Lần này tôi sẽ không xuống nước, sau khi viết những lời này cho vợ, tôi sẽ lao đến ký ngay và luôn.
Có hai tính cách mà tôi ngày càng không thể chịu đựng hơn ở vợ đó là ghen bệnh hoạn và đỏng đảnh. Từ ngày yêu tôi đã biết thế nhưng tưởng cô ấy sẽ thay đổi đôi chút sau khi lấy chồng.
Tôi đi làm xa nhà 30 cây số nên sáng đi chiều về. Công việc tuy vất vả nhưng lương cao và từ sau 4 giơ chiều trở đi thì hoàn toàn rảnh rỗi. Vợ tôi làm công ty liên doanh ở trung tâm thành phố nhưng 6 giơ hoặc hơn mới tan làm.
Thỉnh thoảng buổi chiều khi vợ vẫn chưa về, tôi đi uống bia hơi vỉa hè với đám bạn. Xin nhấn mạnh là tôi rất ít có thời gian cho bạn bè, thường chỉ phục vụ vợ. Vậy mà nhiều lần, nếu về nhà mà không thấy tôi là vợ gọi điện liên tục và chạy đến chỗ tôi đang ngồi để làm loạn.
Một lần cô ấy ném mũ bảo hiểm vào giữa khiến cốc chén bể tan. Một lần là lật cả bàn nhậu mà chồng đang ngồi. Cô ấy khóc lóc nói tục vì chồng “tệ nạn” làm tôi vô cùng xấu hổ. Bạn bè tôi gọi vợ tôi là “sư tử cái”. Tuy bực nhưng không nói gì được vì chúng nó nói quá đúng.
Tôi ghét thói độc đoán hay kiểm soát chồng của cô ấy. Cô ấy ra quy định, mỗi ngày phải gọi cho vợ 2 tiếng mỗi lần, kể cả đang làm việc hay không. Hoặc nếu là cô ấy gọi thì phải nghe máy trong vòng 3 hồi chuông đầu. Ở cô ấy không có một chút kiên nhẫn. Vô số lần cô ấy quát đến bể điện thoại chỉ vì tôi chậm nghe máy.
Video đang HOT
Bệnh đa nghi của vợ là thủ phạm giết chết tình yêu. Tôi là kĩ sư, môi trường xây dựng đa phần là đàn ông, trong công ty chỉ có mỗi 3 nữ, một thư ký, một tạp vụ và một kế toán. Vậy mà cô ấy không tin chồng, lần nào gọi câu đầu tiên được hỏi là “Có con a, b, c ở đấy không?”.
Điện thoại tôi không được lưu tên phụ nữ , ngoại trừ họ hàng. Nếu số lạ nhắn tin tới, cô ấy là người kiểm tra và “duyệt” nội dung tin nhắn. Cô ấy có học mà hễ ghen lên là như một đứa đầu du thủ du thực.
Nếu người lạ gọi tới nhà mà là giọng nữ, bất chấp phép lịch sự tối thiểu, vợ tôi đều xẵng “con nào gọi chồng tao đấy?”. Đến mẹ tôi, vợ giám đốc chỗ tôi còn hãi cô ấy nhiều phần. Bố tôi bảo “vợ mày mất dạy quá, xem đạy di”. Tôi cũng muốn dạy nhưng không dạy được.
Tính xấu thứ hai là đỏng đảnh. Vì là mới cưới nên chúng tôi vẫn còn đang giai đoạn son rỗi màu mè để làm hài lòng nhau. Nhưng tới mức thế này thì tôi không tiếp tục chịu được.
Sáng sớm, tôi thường phải bắt xe buýt công ty vào lúc 6h để kịp xuống công trường, vậy mà vợ muốn tôi tự tay nấu bữa sáng cho cô ấy 3 lần mỗi tuần. Trong khi tôi không hề giỏi nấu nướng và luôn rất vội để đi làm.
Tôi chiêu vơ nhưng cung chỉ biêt nấu những món đơn giản như ốp lết, mỳ bò hay cơm chiên. Thích thì cô ấy ăn, không thích là vung văng, hất vào sọt rác. Tôi chỉ cần nặng lời là cô ấy bảo tôi thay lòng đổi dạ, chưa có con đã xem vợ không ra gì.
Vợ tôi không bắt chồng làm việc nhà nhưng ra quy định tôi phải giúp cô ấy những việc nặng. Và đây là danh sách các việc nặng: nếu vợ lau nhà, chồng phải bê xô nước; nếu vợ rửa bát, chồng phải đứng lau và úp; vợ không giặt bằng tay được nên chồng muốn thì tự làm; đi ra đường, vợ không cầm nổi túi xách nên chồng phải cầm hộ; khi vợ mệt phải cõng vợ từ giường ra bàn ăn, vào nhà vệ sinh. Cô ấy nói mình không lười biếng nhưng đụng vào việc gì cũng đau tay đau đầu. Gần như toàn bộ việc nhà là tôi làm.
Nếu lúc nào tôi nóng, mắng vài câu là hôm sau thấy cô ấy giả vờ ốm nghén để tôi tưởng vợ mang thai. Tôi dịu xuống vài hôm là đâu lại vào đấy. Chưa mang thai ma lần nào cũng mang con ra làm trò đùa.
Trò đùa thứ hai thường xuyên của vợ là làm đơn ly hôn. Chồng về muộn la cô ây xoe đơn ly hôn, hay quên làm bữa sáng cũng lá đơn ấy. Tôi chán lắm rồi, lần này cho mong ước của cô ấy thành sự thật luôn.
Cô ấy như vậy nhưng lúc nào cũng lớn giọng cho mình đúng, và tôi là chồng thì phải có nghĩa vụ chiêu chuộng và chịu đựng. Tôi đã như thế nhưng cô ấy đã đi quá xa giới hạn của tôi. Bây giờ điều duy nhất tôi muốn là ký đơn và chấm hết cuộc hôn nhân này.
Tôi biết vợ mình cũng sẽ đọc được bài này, xin mọi người ở đây hãy công bằng phân xử: một người vợ như thế có xứng đáng để tôi ly hôn không? Hay tất cả lỗi đều tại tôi?
Theo Khám phá
Biếu tết nội ngoại: Đòi công bằng, chồng đuổi vợ ra khỏi nhà
Huy định biếu tết bố mẹ đẻ cả chục triệu, trong khi bố mẹ tôi anh nói, chỉ cần giỏ quà và 2 triệu đồng là được.
Tôi sinh ra ở một tỉnh miền núi, xuống Hà Nội học đại học thì yêu và quen Huy - chồng tôi bây giờ. Huy hơn tôi gần chục tuổi, anh cũng là dân tỉnh lẻ ở quê ra Hà Nội học tập rồi ở lại làm việc luôn. Thú thực, lúc nhận lời yêu anh, tôi cũng có chút áy náy, tôi sợ chênh lệch tuổi tác nhiều dễ gây ra những khoảng cách giữa chúng tôi. Nhưng rồi lúc yêu rồi, lý trí không thắng nổi tình cảm nên tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Ra trường một thời gian, tôi xin được việc trong một công ty tư thì Huy giục giã tôi cưới xin, bởi lúc đó anh đã hơn 30, không còn trẻ nữa. Mấy năm yêu Huy tôi biết tính anh khá gia trưởng, lại có phần nghe lời bố mẹ. Bạn bè tôi nói, lấy chồng như thế sợ khổ, nhưng kết quả là tôi vẫn gật đầu cưới anh.
Cưới nhau xong, chúng tôi thuê một căn hộ trong khu tập thể. Tuy nhà hơi cũ nhưng được cái sạch sẽ, rộng rãi, trước mắt như thế là ổn. Về ở với nhau, nhiều khi Huy cũng khiến tôi giận vì tính bảo thủ và cứng nhắc của anh. Không những thế, Huy còn nhất nhất nghe lời mẹ. Hơn 30 tuổi, vợ con rồi mà ngày nào cũng gọi điện về cho mẹ, mở miệng ra là "mẹ anh nói", "mẹ anh bảo". Nói chung, với anh, bố mẹ là nhất, mẹ anh nói gì cũng đều đúng hết. Tôi không có cửa tham gia.
Vợ chồng tôi mới cưới, tuy thu nhập không quá cao nhưng cũng không đến nỗi khó khăn, chính vì thế mấy hôm nay gần tết, cả 2 vợ chồng đều suy nghĩ xem sẽ biết quà tết cho bố mẹ 2 bên như nào.
Huy nói với tôi, bố mẹ anh làm nông cả đời vất vả, bây giờ anh đã xây dựng gia đình, muốn nhân cơ hội này báo đáp bố mẹ. Anh nói, muốn mua cho bố mẹ cái tủ lạnh, kèm ít bánh kẹo và 5 triệu tiền mặt. Tôi toát mồ hôi, thể thì bỏ rẻ ra cũng mất hơn chục triệu rồi, tôi không tiếc bố mẹ chồng, nhưng như thế e hơi quá, dù sao chúng tôi cũng cần tích lũy cho sau này.
Ảnh minh họa
Tôi hỏi chồng, vậy ông bà ngoại biếu gì. Huy đáp: "Bố mẹ em có mẹ là giáo viên rồi, kinh tế cũng khá, anh nghĩ chỉ cần giỏ quà và mừng tuổi bố mẹ mỗi người 1 triệu là được". Tất nhiên tôi không đồng ý, làm gì có chuyện vô lý như thế được. Bố mẹ nào cũng như nhau, tại sao lại phân biệt chênh lệch nhiều như vậy được. Tôi nhất quyết không đồng ý, tôi nói với Huy, 1 là 2 gia đình cùng biếu quà ngang nhau giống nhà anh, 2 là giống nhà tôi, tôi không chấp nhận anh làm thế với bố mẹ tôi. Lời qua tiếng lại một hồi, Huy đùng đùng nổi giận, anh mắng tôi là đồ tham lam. Huy đá thúng đụng nia, đập phá rồi chỉ thẳng tay vào mặt tôi nói lớn: "Cô đúng là đồ tham lam, ích kỷ. Thật không ngờ tôi lại lấy phải một người vợ như cô. Cô không biết thông cảm cho bố mẹ chồng, chỉ sợ bản thân thiệt thòi. Cô cút ngay cho khuất mắt tôi".
Tôi nghe Huy mắng sa sả mà nước mắt ứa ra đắng ngắt. Thật không ngờ, anh lại có thể đối xử với tôi như thế, anh không hề coi trọng bố mẹ tôi mà chỉ biết đến bản thân, gia đình anh mà thôi. Tết nhất đến nới rồi, vì chuyện này mà vợ chồng bất hòa, cãi vã, tôi thật không muốn chút nào. Tôi nên làm gì bây giờ để thay đổi chồng đây?
Theo Khỏe & Đẹp
Nội ngoại phải công bằng mới bền Bố mẹ chồng có công sinh ra chồng, bố mẹ vợ cũng có công sinh ra vợ, nên báo hiếu nội ngoại phải công bằng mới bền. Là một người phụ nữ, năm nay tôi đã ngoài 50 tuổi, tôi có đủ con dâu, con rể nhưng đọc cái chủ đề bên nội, bên ngoại này mà tôi chán cách nói của đàn...