Gửi người lính mang tình thương và hi vọng
Gửi tới những người lính nơi biển đảo lơi nhăn nhu yêu thương, nỗi nhớ mong da diết từ mảnh đất liền xa xôi.
Đã trở thành một thói quen từ khá lâu, sau những giờ làm việc căng thẳng em lại ngồi theo dõi tin tức từ Biển Đông. Gần 2 tháng trôi qua, từ ngày Trung Quốc đặt dàn khoan HD981 nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam càng làm cho tình hình an ninh diễn biến rất phức tạp, làm em không khỏi lo lắng về vận mệnh của đất nước ta. Em bỗng nhớ liên tưởng tới những người lính ngày đêm canh giữ biển đảo, đối mặt với biết bao hiểm nguy, để lại trong em những cung bậc cảm xúc thật khó diễn tả thành lời.
Em hình dung và liên tưởng lại những ngày đầu tiên các anh ra đảo, cũng là lần đầu tiên xa gia đình để tới một nơi các anh chưa từng tới, với biết bao bỡ ngỡ và khó khăn bước đầu. Mặc dù em chưa tưng đươc đăt chân đên Trương Sa, nơi các anh đang ở, nhưng em đươc biêt nhiêu hơn vê cuôc sông cua các anh qua nhưng bai viêt đăng trên bao trên mạng, qua tivi và qua các phương tiện truyền thông. Em hinh dung ra ban của các anh giờ này là hàng ngàn cơn sóng vỗ, là những tia nắng mặt trời gay gắt… là sự cô đơn trong cái ánh sáng của buổi chiều tà. Bình minh ló rạng mang theo những tia nắng ấm áp của ngày mới, các anh lại bắt đầu công việc của mình – công việc tuần tra canh gác để bảo vệ an ninh cho biển đảo quê hương.
Cuộc sống của các anh đối mặt với bốn bề là biển đao va nhưng kho khăn vât va, thiêu thôn vê ca vât chât lẫn tinh thân, nó trái ngược hoàn toàn với cuộc sống đầy đủ nơi thành phố phồn hoa đô hội mà em sống. Khi màn đêm buông xuống, báo hiệu môt ngay kêt thuc, khi tât ca đa chim vao giâc ngu cũng là lúc các anh gưi long minh vê đât liên, nơi ma moi bộn bề lo toan của cuộc sống được đặt lên đôi vai gầy của mẹ, của cha, người mà anh yêu thương, nơi có gia đình luôn ngày đêm mong chờ các anh trở về… hơn nữa nơi đó có những cô gái đã dành trọn tình cảm cho các anh, mong các anh sớm trở về thực hiện lời hứa còn dang dở.
Video đang HOT
Em luôn mong các anh và cùng đồng đội có thật nhiều sức khỏe, lúc nào cũng yêu đời và công tác tốt (Ảnh minh họa)
Mỗi người phụ nữ luôn mơ ước một mái ấm gia đình hạnh phúc, có người chồng luôn bên cạnh để nâng đỡ trong những lúc khó khăn, nhưng đối với ai đã là người yêu, là vợ lính, nhất là linh đao xa thì mơ ước đó đôi lúc được thay thế bằng một mơ ước khác, giản đơn hơn nhưng chất chứa trong đó là vô vàn tình yêu thương: “Em mong sao anh luôn khỏe mạnh, luôn công tác tốt và luôn nhớ về em”. Yêu nhau với anh là không phải ngồi nhìn nhau mà là cả hai cùng nhìn về một phía, “khi Tổ Quốc cần chúng ta biết sống xa nhau”.
Cuôc sông cua nhưng ngươi linh đao xa không con vât va như trươc nưa đung không anh? Nhưng tâm pin năng lương măt trơi, nhưng côt thu phat song cua Viettel, nhưng chuyên tau chơ hang tư đât liên ra biên đao đa mang đên cho anh môt cuôc sông đây đu hơn trươc. Tât ca la tâm long cua đât liên gưi đên miên hai đao xa xôi, gửi tới những người lính có một trái tim đầy nhiệt huyết và một lòng dũng cảm kiên cường.
Không biết khi nào các anh lính đảo mới đọc được những dòng này nhưng em biết rằng ở nơi xa kia, các anh đang phải đối mặt với rất nhiều khó khăn và hiểm nguy để thực hiện nhiệm vụ thiêng liêng với Tô Quôc nên em muốn nói lên những điều mà trái tim em đã ấp ủ từ rất lâu rồi để các anh biết rằng bên cạnh các anh luôn có những hậu phương vững chắc, luôn chờ đợi các anh thủy chung và son sắc. Các anh sẽ không phải chiến đấu một mình vì bên các anh là sức mạnh của cả một dân tộc. Em luôn mong các anh và cùng đồng đội có thật nhiều sức khỏe, lúc nào cũng yêu đời và công tác tốt. Em mong môt lân đươc đên vơi Trương Sa, đên vơi nơi mà một nửa trái tim em đang ngự trị, em muôn trai nghiêm cuôc sông nơi hai đao xa xôi đê hiêu hơn vê các anh, em muôn đươc công hiên môt phân sưc tre cua minh giông như anh cho manh đât nay. Mấy hôm nay ở đất liền mưa nhiều lắm, em sẽ yên giấc trong chiếc chăn ấm áp nhưng ngoài kia a vẫn phải tuc trưc ngay đêm săn sang chiên đâu. Một giấc ngủ êm đềm sẽ đến với em và “đêm nay em sẽ mơ về anh và một tình yêu đẹp với lính đảo xa”.
Theo VNE
Vợ thông thái
Nhà ông Hạo vừa lĩnh tiền đền bù đất giải tỏa khu vườn tới mấy trăm triệu. Cầm cọc tiền, ông bảo vợ: "Chiều nay tôi sẽ đem gửi ngân hàng ngay và sẽ đứng tên tôi".
Bà Danh xưa nay không bao giờ nghi ngờ chồng về vấn đề tiền nong nhưng hôm nay bà vẫn phải lên tiếng: "Đành rằng ông đứng tên nhưng khi gửi, tôi phải đi cùng ông". Thấy vợ nói thế, ông Hạo gắt: "Bà không tin tôi à?". Bà Danh nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy ông gửi tiền đúng vào ngân hàng Nhà nước. Không gửi chỗ vớ vẩn". "Bà bảo chỗ nào là chỗ vớ vẩn? Vớ vẩn mà lãi suất 20% một tháng à?" - ông Hạo quát lớn.
Á à. Thế là rõ, ông ấy muốn gửi chỗ nhà cô Liên trên phố huyện đây. Bà Danh đoán được ý chồng nhưng không nói ra, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: "Gửi tiền ngân hàng tuy lãi suất thấp nhưng đảm bảo. Tôi nhất định không cho ông gửi chỗ tín dụng cá nhân". Lời của vợ làm ông Hạo nổi cáu. Từ ngày lấy nhau đến giờ, có khi nào vợ ông chống đối lại ý của ông đâu. Nay có tí tiền trong nhà, bà ấy đã nổi máu cửa quyền. Nghĩ vậy ông Hạo quát tướng: "Bà bây giờ ghê nhỉ? Dám ngăn cản việc lớn của tôi đấy? Vậy thì tôi nói lại để bà rõ, miếng vườn đó là của bố mẹ tôi cho chứ không phải của bố mẹ bà nhá". Tức thì bà Danh nói ngay: "Tôi rất biết điều đó. Tôi không đòi cho tôi nhưng tôi cần cho bọn trẻ. Mất số tiền đó là mất cơ hội cho các con học hành, mất số vốn làm kinh tế bù vào mảnh vườn trồng trọt đã không còn. Nếu căng thẳng quá tôi sẽ làm đơn li dị để tòa họ chia phần tiền ấy cho các con".
Nói xong bà Danh đứng lên lấy giấy bút viết đơn li dị ngay trước mặt ông. Chưa bao giờ thấy vợ "ghê gớm" thế nên ông Hạo có phần nể sợ. Ông tính ngay trong đầu. Nếu li dị, tòa sẽ chia cả căn nhà và cả số tiền đền bù làm 4 phần. Ba mẹ con bà ấy sẽ được 3 phần, ông chỉ 1 phần. Thế là ông bị thiệt mà lại tan cửa nát nhà. Nghĩ thấy hoảng, ông liền xuống thang: "Thôi. Được rồi. Bà đừng đơn từ gì hết, tôi sẽ đưa bà nửa số tiền, còn tôi giữ một nửa. Coi như tòa chia?". Nhưng lạ chưa, vợ ông vẫn ghê gớm: "Không được. Tôi nghĩ lại rồi. Của chồng - công vợ. Tôi cũng phải được hưởng. Phải chia ba phần tư cho mẹ con tôi. Số tiền đó sẽ gửi ngân hàng đứng tên thằng Tùng con trưởng". Nghe vợ nói thế, ông Hạo ức lắm nhưng đành chịu. Ông đứng lên cầm bọc tiền đếm lấy 100 triệu, còn 300 triệu ông quăng trả vợ.
Sáng hôm sau, ông Hạo phóng xe đạp ra phố huyện sớm. Một lúc trở về, ông giơ 10 triệu cho vợ nhìn: "Đây này, vừa gửi trăm triệu có ngay lãi suất 10 triệu đưa trước, cuối tháng lấy 10 triệu nữa. Sướng không biết đường sướng!". Bà Danh chẳng nói gì.
Chưa đầy 2 tuần sau, lúc ông Hạo đang tính từng ngày đi nhận nốt số tiền 10 triệu lãi suất thì hay tin vợ chồng nhà Liên - kẻ vay tiền đã cao chạy xa bay. Ông hốt hoảng phi ngay xe lên phố xem thực hư thế nào. Đến nơi, ông Hạo tái mặt. Đám đông đến cả trăm người đang gào thét trước ngôi nhà đóng cửa im ỉm của mụ Liên. Người kêu: "Tôi mất 600 triệu rồi làng nước ơi!", kẻ gào khóc: "Nó nuốt của tôi 2 chục cây vàng, tôi sống sao đây?". Tiếng chửi rủa, rên xiết. Một người hét rú lên: "Căn nhà này có tịch thu cũng không trả được tôi 5 tỉ đâu. Phải lấy mạng nó". Nhưng than ôi, "mạng nó" đã biến mất từ mấy hôm nay rồi.
Ông Hạo thất thần trở về nhà nằm vật ra giường như người sắp chết. Vừa lúc đó bà vợ về. Ông Hạo liền chồm dậy ôm lấy vợ: "Bà ơi! Bà quả là người vợ thông thái của tôi!". Lạ thật, cả đời ông luôn trịch thượng với vợ con vậy mà bỗng dưng, ông Hạo ôm vợ khóc tu tu. Bà Danh hiểu chuyện, từ tốn ngồi xuống cạnh ông. Đoạn, giọng bà rất nhỏ: "Thôi, của đi thay người ông ạ! Thân ông được bình an là phúc lớn cho tôi và các con rồi!".
Theo VNE
Ra riêng Từ lúc bàn với chị về dự định ra ở riêng, chị giận anh không thèm nhìn mặt. Những lý lẽ chị đưa ra, anh đều hiểu nhưng anh cũng có nỗi khổ tâm riêng. Gần năm năm ở rể, anh đã phải chịu đựng nhiều điều. Giờ lại đến nỗi lo vì các con... Gia đình anh ở nông thôn, đã nghèo...