Gửi người không còn nhớ đến em!
Em sẽ cất anh vào trí nhớ, cài bóng anh vào góc trái tim. Bình yên anh nhé!
Em cô gái 20 tuổi bước vào cuộc sống với ánh mắt nhìn đời mầu hồng.
Anh một người đàn ông ngoài 30 chín chắn và từng trải.
Ta gặp nhau ở nhà hàng ăn uống – nơi em làm phục vụ sau mỗi chiều tan học.
Ngày ấy em rụt rè bưng đồ ăn cẩn thận đặt lên bàn rồi đứng từ xa, ngắm nhìn các thượng đế thưởng thức món ăn.
Em thực sự bị cuốn hút ngay từ lần đầu nhìn thấy anh. Người đàn ông lịch lãm!
Anh thường xuyên đến quán tụ họp bạn bè, đối tác. Dần dần anh trở thành khách quen của nhà hàng. Mỗi lần anh đến, em lại viện đủ lý do để được phục vụ bàn của anh.
Có lẽ anh chẳng biết có một đôi mắt cười luôn theo dõi mình. Cũng đúng vì em có là gì? Bên anh nhiều cô gái trẻ đẹp, ăn mặc hợp mốt, gia đình có điều kiện…em chỉ là một cô sinh viên xuất thân từ quê lúa, tương lai phía trước còn đầy chỗ bỏ ngỏ làm sao em dám? Em chỉ đứng nhìn từ xa!
Video đang HOT
Con tim em vẫn đầy ắp bóng dáng và nụ cười của anh (Ảnh minh họa)
Vậy mà anh đã đến vào một ngày đẹp trời, chờ em dưới bóng cây phượng cổ thụ khi thành phố lên đèn. Anh cười “ Người đẹp cho anh xin số…”. Em bất ngờ, ngượng ngùng trong bóng tối nhập nhoạng.
Kể từ hôm ấy anh hay gọi điện, hay mời em và mấy bạn cùng phòng đi uống nước. Thời gian rảnh anh thường đưa mấy con “vịt rời” chúng em khám phá Thành phố Cảng…
Rồi tình yêu giữa chúng mình đơm hoa. Tình yêu của mình cũng đẹp như tình yêu của nhiều đôi khác. Ta yêu nhau, tình yêu ấy cho em một bầu trời thơ mộng. Em đã hưởng thụ như điều dĩ nhiên thuộc về mình.
Ta từng thề non hẹn biển. Từng khắc tên nhau trên bờ cát trắng nhưng… cuối cùng sóng xô vào bờ làm lâu đài tình ái vỡ đổ.
Ngày tháng anh bên em có lẽ chỉ là giây phút yêu thương bông đùa, chẳng có ý nghĩa gì với anh. Có lúc em nghĩ giá như anh cứ nói thẳng là hết yêu em rồi, đừng lặng lẽ đi, đừng lặng lẽ để tình yêu vụt mất thì con em sẽ bớt đau.
3 năm trôi qua, chỗ xưa cây phượng đã vắng bóng một người nhưng người còn lại vẫn chưa nguôi ngoai kỉ niệm cũ. Thành phố này cũng như anh, nó đem đến bên em nhiều bài học quý giá đồng thời cũng mang anh đi xa mãi mãi. Em đã mất ăn mất ngủ, đi đứng như một cái bóng vô hồn sau thời gian xa anh cưới vợ. Có lần em cũng muốn nhắm mắt lại để theo ai đó không phải là anh.
Anh ơi! Thành phố vẫn lên đèn đều đều, chỉ có anh là không đến? Bao ngày em nuốt nước mắt vào trong, nằm nghe nhịp tim mình nhói buốt rồi lại tự động viên mình “anh đang ở cạnh”.
Em tốt nghiệp. Cầm tấm bằng trên tay, chờ đến khi thành phố lên đèn em mới đến bên gốc cây phượng. Em mang theo hai trái táo tầu, loại quả anh ưa thích. Em ăn một trái, trái phần anh em đặt cạnh cái dễ xùi lên vỉa hè… Con tim em vẫn đầy ắp bóng dáng và nụ cười của anh. Lòng em còn đau, tim em còn thắt nhưng em không thể suốt đời nhìn về quá khứ.
Em sẽ không khóc nữa và cũng sẽ không chờ thành phố lên đèn mới ngang qua lối cũ. Anh à! Em sẽ cất anh vào trí nhớ, cài bóng anh vào góc trái tim. Bình yên anh nhé!
Thành phố về đêm vẫn nhiều ánh đèn, chẳng bao giờ phủ ngập bóng tối anh nhỉ!
Theo VNE
Vợ ơi đừng khoe đồ hiệu
Mặc đồ hiệu mà sang thì chẳng ai bàn cãi nhưng mặc đồ bình thường mà vẫn đẹp, vẫn lịch lãm thì mới là chuyện đáng bàn, đáng khen.
Người ta chẳng có tiền như vợ nhưng thấy họ vẫn sang đó thôi. Mặc đồ hiệu mà sang thì chẳng ai bàn cãi nhưng mặc đồ bình thường mà vẫn đẹp, vẫn lịch lãm thì mới là chuyện đáng bàn, chuyện đáng khen.
Anh không hài lòng về cách vợ hay khoe khoang của cải, khoe mình giàu có này kia. Anh cũng không thích lúc nào vợ cũng trưn diện, ăn mặc sành điều hàng hiệu này nọ dù là đi chơi, đi làm hay là chỉ đi ra ngoài chợ mua mấy bó rau.
Cái tính của vợ, anh cần phải nói thêm rằng, vợ phải sửa ngay lập tức. Biết là đàn bà con gái, ai cũng mong mình đẹp, mình sang. Nhưng làm quá thì sẽ thành lố, sẽ khiến người ta cười chê. Người ta thấy vợ anh ăn mặc lộng lẫy như vậy, người ta sẽ chẳng ồ lên mà rằng: "À, nhà cô ấy giàu thế, cô ấy sang trọng thật, lắm tiền thật. Ước gì mình được như cô ấy". Người ta sẽ chỉ trỏ khó chịu với vợ: "Đúng là khoe khoang, khoa trương, giàu được mấy mà đã lên mặt...".
Mình cũng khá giả đấy nhưng còn nhiều người khá giả hơn. Vợ đừng tự cho là mình giàu có hơn người. (ảnh minh họa)
Mình đẹp, mình sang không phải là sẽ được khen, được tán đồng nếu như mình không biết kìm chế, không biết tận dụng đúng thời điểm. Anh cũng đẹp, anh cũng sang nhưng anh đâu cần khoác lên mình những bộ hàng hiệu đắt tiền giống như siêu sao. Suốt ngày vợ nói với anh rằng, người ta có tiền thì phải ăn diện, mình tội gì không ăn diện. Mấy ngôi sao toàn dùng đồ này đồ kia mới được chú ý thì mình cũng làm thế chứ.
Mình cũng khá giả đấy nhưng còn nhiều người khá giả hơn. Vợ đừng tự cho là mình giàu có hơn người. Nhiều người họ cũng giàu kia nhưng họ không vung tiền vào những khoản ăn mặc như vậy, họ sẽ biết cách chi tiêu, tính toán. Họ cũng cần phải dành dum tiền nong để tính chuyện tương lai cho con cái. Còn vợ, hễ nói ra cái là vợ bảo, sống được mấy, tội gì mà không hưởng thụ.
Anh không cấm vợ tiêu tiền, dùng hàng đẹp nhưng ở một mức độ vừa phải. Với những người bình thường, vợ đừng lúc nào cũng khoe cái túi này mấy triệu, bộ váy kia mấy triệu. Trong khi người ta chỉ có khả năng mua cái váy vài trăm thôi. Vợ cũng nên biết cách ứng xử, tùy từng đối tượng, tùy từng người mà thể hiện bản thân mình. Đừng khiến những người không có nhiều của cải như mình tủi thân khi đi bên cạnh mình, như thế, em sẽ chẳng bao giờ được họ đón nhận một cách chân thành và thoải mái.
Anh nói vậy không có nghĩa là anh nói vợ kém cỏi này kia. (Ảnh minh họa)
Cất đống hàng hiệu của em đi, sống bình dị thooi và nếu có mặc cũng đừng khoe là mình có dùng hàng hiệu. Em không khoe thì người biết ắt sẽ biết em đẹp, người cần khen ắt sẽ khen. Hàng hiệu chưa chắc đã đẹp em nhé. Dù em có không đẹp trong cách ứng xử thì có khoác lên mình bao nhiêu bộ đồ đắt tiền cũng không bằng một người rất bình thường mặc những bộ đồ bình thường.
Anh nói vậy không có nghĩa là anh nói vợ kém cỏi này kia. Chỉ là anh nhắc nhở vợ, để sau này, với những mối quan hệ bên ngoài, vợ nên tế nhị, đừng quá phô trương cũng đừng khoe khoang quá đà. Điều đó sẽ khiến người ta có cái nhìn thiện cảm hơn về mình. Một người giàu khiêm tốn được coi trọng gấp mấy lần những người chẳng có của mà chỉ biết khoe khoang...
Theo VNE
Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi... Thằng Tuấn hét lên: "Ông không phải là ba của tôi, tôi thù ghét ông, ông cút khỏi nhà mẹ tôi ngay". Nhìn nét mặt con, tôi biết sức chịu đựng của nó đã đến giới hạn cuối cùng. Nếu Hưng không đi và nó không thể kềm chế được thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Rất may là lần này...