Gửi người bạn ở thế giới bên kia
Mình quá mệt mỏi rồi, chúng ta phải chấm dứt tình bạn tại đây thôi.
Vậy là 15 năm đã trôi qua rồi Lân nhỉ, thời gian cứ đi như tàu hỏa chẳng chịu chờ ai cả, con người rồi cũng sẽ phải chết không thể tránh khỏi được, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. 15 năm là khoảng thời gian đủ dài để ta suy ngẫm về cuộc đời, về những chuyện đã qua, đủ để ta dừng lại để ngoái nhìn về mọi thứ và sau cùng là phải bước tiếp.
Lần đầu tiên mình và Lân gặp nhau là lúc nào Lân nhỉ, ở trường Quốc học Huế hay là ở Trung tâm Giáo dục Quốc phòng? Có lẽ là cả hai. Mình vẫn còn nhớ một cậu bé với đôi mắt sáng ngời, vầng trán cao đằng sau mái tóc đen hiếm thấy, lúc đó bạn chẳng mang theo chén và mình đã cho bạn mượn, chúng ta quen nhau kể từ đó. Bạn là người hiền lành, gương mặt phúc hậu, lúc nào cũng có một cái nhìn xa xăm buồn thảm. Còn nhớ lúc đó mình hay ôm vai bạn một cái và luôn nói “Lân thôi”, sau đó thì mình ôm bụng cười vì bạn tỏ ra rất gượng nghịu, rồi còn lấy tay phẩy phẩy nữa, thậm chí để ngăn mình làm thế thì bạn đã bảo mình đừng làm như vậy nữa nhưng mình vẫn làm. Mình nhớ như in cái chuyện bạn hỏi mình giặt quần áo như thế nào, phải bỏ xà phòng như thế nào đủ để mình cười vỡ bụng, và rút ra kết luận bạn là một cậu ấm. Ba tháng học quân sự đối với mình thật ý nghĩa, đã nhiều lúc mình đã thầm cảm ơn số phận đã cho mình đi trể để được quen bạn, được làm bạn với bạn, cho mình nhiều hy vọng vào cuộc sống, vào một tình bạn tốt đẹp, vững bền.
Xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa sẽ luôn là bạn của bạn (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc mình đã tâm sự với Lân, mình là một người rất buồn, một con người cô độc, không bạn bè (ý của mình là một người bạn thật sự, đúng nghĩa là bạn), tính mình rất trầm lặng. Không biết bạn có nhận ra mình hay nghe nhạc buồn vì nó phù hợp với tính cách của mình. Thật sự mình đã vui biết bao khi có bạn là bạn, mình cảm ơn cuộc đời này vì có bạn. Nhưng ai ngờ sự đời thật oái oăm, khắc khổ. Cuộc sống vốn không có thứ gì gọi là hoàn hảo cả. Mình đã cảm thấy có một thứ gì đó rất mơ hồ ở bạn nhưng mình không tài nào nhận ra và có thể mường tượng được. Những hành động trong đêm tối của bạn thật khó hiểu, lúc đó mình chẳng thể lý giải nổi tại sao bạn lại đưa tay sờ khắp người mình khi chúng ta ngủ chung, có lúc bạn còn đưa tay vào trong quần của mình nữa, cho đến khi sau này bạn thừa nhận bạn là một người đồng tính và lúc đó mình mới hiểu ra tất cả. Mình đã rất buồn và thất vọng, tại sao bạn lại là người như thế chứ, tại sao chứ. Mình đã phải nén tất cả mọi cảm xúc, mọi hành động khi tiếp xúc với bạn, cố tỏ ra bình thường với bạn vì mình không muốn làm bạn tổn thương và cũng vì lời hứa sẽ luôn là bạn của bạn.
Thế nhưng bạn đâu có quí trọng điều đó, kể từ khi thú nhận tất cả, bạn đã không còn giống như trước đây nữa, bạn đã biến thành một con người hoàn toàn khác, khác với người mình bạn mình đã quen khi học quân sự. Và đúng như môn lịch sử đã nói, có mâu thuẫn thì phải có những xung đột để giải quyết mâu thuẫn, kết quả là những cuộc cãi vã đã diễn ra, càng ngày càng khốc liệt như thế sẽ không bao giờ kết thúc. Mình quá mệt mỏi rồi, chúng ta phải chấm dứt tình bạn tại đây thôi, tình bạn giữa hai người đàn ông đích thực, giữa hai X-Men chính hiệu.
Đã 15 năm rồi kể từ ngày bạn bị tai nạn, bây giờ mình viết những dòng này hy vọng ở thế giới bên kia bạn sẽ đọc được nó, mình xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa sẽ luôn là bạn của bạn cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cho dù bạn là ai đi chăng nữa.
Theo 24h
Video đang HOT
Đừng lạnh lùng với em nữa nhé!
Chỉ muốn được sống trong yêu thương của anh thì khoảng cách địa lý sẽ không là gì với em cả.
Gửi anh, tình yêu!
Mùa thu rồi anh ạ, không biết ở nơi ấy anh có vui và có khi nào nghĩ em ở nhà ra sao không?
Anh biết không, trong khi anh lấy công việc làm niềm vui, anh im lặng một cách lạnh lùng thì ở đây, em bơ vơ và cô đơn nhiều lắm! Anh có biết không?
Em đã không dám chia sẻ hay nói cho anh biết mọi chuyện xảy ra...vì em biết anh cũng không muốn nghe những chuyện linh tinh và em cũng biết hơn ai hết anh muốn bình yên nên em cũng chọn cách im lặng với những nỗi buồn. Và chọn cách kìm nén cảm xúc của mình để anh không phải lo lắng vì em.
Anh, một người đàn ông trưởng thành, em yêu anh vì anh luôn mang lại cho em cảm giác an toàn và ấm áp, càng yêu anh hơn vì anh không giống như những người đàn ông trước em đã từng gặp. Anh không ồn ã vội vàng nhưng cũng đủ để em không thể từ chối được tình cảm của anh. Và em đã yêu anh như vậy.
Còn em - cô gái yếu đuối, trẻ con nhõng nhẽo... tất cả những gì em có chắc cũng không nhiều. Anh ghét tính trẻ con nhõng nhẽo của em, em cũng cố gắng sửa đổi để không còn nhõng nhẽo nữa, bởi em cũng không muốn anh phải suy nghĩ, không phải bận tâm nhiều.
Yêu anh, em đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên em yêu một người ở xa và anh cũng vậy, chúng mình không được ở bên cạnh nhau thường xuyên. Chỉ chia sẻ với nhau qua những tin nhắn, và có lẽ cái điện thoại là cầu nối duy nhất để rút ngắn khoảng cách về địa lý giữa anh và em.
Em lại cố gắng hoàn thiện hơn bản thân để tốt cho cả hai (Ảnh minh họa)
Em không buồn vì yêu xa, dù có những lúc em đã khóc rất nhiều, em chỉ muốn có anh ở bên cạnh để được anh ôm và em sẽ khóc nức nở thế rồi em lại tự an ủi, rằng anh sẽ mau về thôi.
Và cứ thế thời gian trôi qua, em cũng đã quen dần với cảm giác ở xa nhau và mong ngày anh sớm trở về. Nhưng không chuyện tình nào là bình yên như mong muốn cả. Em và anh cũng vậy!
Chúng mình cũng có những hiểu lầm không đáng có, và có thể đó là do cái tính trẻ con của em vẫn chưa hoàn toàn thay đổi được hay có thể tình yêu của anh không còn dành cho em nhiều như trước nên mỗi một lần cãi nhau là khoảng cách của mình lại xa hơn,và em biết đây không phải là khoảng cách địa lý.
Đã có lúc em cũng muốn buông xuôi để anh được bình yên, nhưng rồi em không cam chịu. Em không cho phép mình được như vậy, vì em không muốn chỉ vì những điều nhỏ nhặt mà phá vỡ những gì chũng ta đã cố gắng trước đó. Em lại cố gắng hoàn thiện hơn bản thân để tốt cho cả hai.
Nhưng anh biết không? Suốt một thời gian dài anh đã lạnh lùng với em. Có thể cách anh yêu khác em, có thể anh chọn cách im lặng để không bị tổn thương nhưng anh đâu biết em phải đấu tranh với nỗi buồn như thế nào.
Em yếu đuối lắm, anh có biết không.
Càng mong nhận được sự yêu thương của anh bao nhiêu thì em lại càng nhận được sự hững hờ của anh bấy nhiêu.
Anh có biết rằng cứ khi nào đọc tin nhắn của anh là nước mắt em lại rơi không kiểm soát được không? Em cũng giận bản thân lắm chứ. Yêu anh, mà luôn để anh có cảm giác mệt mỏi em buồn lắm.
Chỉ muốn được sống trong yêu thương của anh thì khoảng cách địa lý sẽ không là gì với em cả.
Đừng lạnh lùng với em nữa nhé! Em yêu anh.
"Mong anh rồi anh sẽ quay về
Sẽ qua mùa đông nồng ấm bên nhau
Dành tặng anh ngút ngàn câu hát
Trao trọn tình yêu nơi anh".
Theo 24h
Vì anh là người em yêu Hãy vui vẻ và hạnh phúc trên con đường anh chọn không có em nhé. Em sẽ luôn dõi theo và chờ đợi anh phía sau. Vậy là mình đã xa nhau thật rồi phải không anh, xa những ngày mình hạnh phúc bên nhau. Anh à, những ngày không em anh có buồn không? Có nhớ em như em nhớ anh không?...