Gửi người anh yêu dấu
Vợ yêu dấu của anh!!! Anh thích được gọi em như vậy bởi vì anh yêu em và mãi mãi yêu em em à…
Nếu em là anh chắc rằng em cũng làm như anh vậy thôi, đúng không em? Để rồi hôm nay anh ngồi đây viết ra những suy nghĩ từ đáy lòng mình với em để em hiểu về con người anh hơn, để một mai nếu được sống trọn đời cùng em sẽ không còn xảy ra những chuyện này nữa. Từ sáng tới giờ anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này em à.
Để nhớ lại những kỷ niệm mà chúng mình đã có với nhau chắc cũng chẳng nhiều đâu em nhỉ? Nhưng với anh thì lại ngược lại, vì anh yêu em mà. Buồn cười thật, nhưng lòng nặng trĩu vậy chứ. Không biết lúc này mình có phải như vẻ bề ngoài vốn có không đây. Không biết em có nhận ra điều này không nhỉ? Hình như những kỷ niệm giữa hai đứa buồn nhiều hơn là vui thì phải. Buồn vì khi gặp em anh chẳng biết cách làm em vui vẻ, chẳng biết cách làm mới tình yêu giữa hai đứa, vì anh là con trai mà. Vui vì anh được gặp em, được nghe và nhìn ngắm hình bóng người con gái mà một thằng con trai như anh có cảm tình ngay lần gặp đầu tiên. Để có được những khoảng thời gian ngắn ngủi bên người yêu dấu anh đã phải chắt chiu từng giây từng phút một nhưng em nào đâu có biết.
Là một sinh viên ngành kỹ thuật năm cuối là năm phải dành toàn bộ thời gian và sức lực cho học tập chắc em biết chứ? Hôm nay anh muốn nhớ và kể lại với em tất cả những gì mà anh và em đã trải qua cũng như là một câu chuyện thường ngày mỗi khi gặp một ai đó hiểu và thông cảm cho mình nghe, cái cốt chỉ để giải toả những tâm tư tình cảm mà anh không thể nói ra với em. Em cũng đừng cho anh là người như thế này thế nọ nhé. Quyết định này không dễ đâu em à, anh nghĩ nhiều rồi, nhưng càng nghĩ càng thấy không nên nói ra. Đã đến lúc anh phải nói để cho em hiểu và thông cảm cho anh rồi phải không em?
Có lúc tràn ngập trong tình yêu anh đã mơ về những thứ mà dường như không bao giờ có được trên gian này. Anh mơ khi bên em mình có thể nói cho nhau nghe bằng chất giọng ngọt ngào, có thể kể cho nhau nghe về những câu chuyện lãng mạn, có thể nói cho nhau nghe những chuyện mình gặp thường ngay, kể cho nhau về những bản thân, về tâm tư tình cảm của mình. Để giúp chúng ta hiểu nhau và càng gần gũi với nhau hơn… Giấc mơ chỉ là giấc mơ thôi em à, chẳng bao giờ trở thành hiện thực cả. Nghĩ thì hay lắm đấy nhưng có thực hiện được đâu. Chính vì điều này đã làm anh phải suy nghĩ mỗi khi gần em. Gặp được một người con gái như em với anh lúc đấy có lẽ là tất cả đã làm anh quên đi cái cảm giác mình là một thằng con trai, tất cả sự cứng rắn, sự quyết đoán đều tan biến trước một người con gái thông minh, và sống cầu toàn. Muốn làm một cái gì đó để thay đổi cách nghĩ của em về anh, nhưng tất cả những điều đó em đều đã biết.
Là con trai anh không muốn người yêu mình bảo gì làm nấy, không muốn anh phải như thế này thế kia vì những khi đấy mình không còn là chính mình nữa. Chính điều đó ngày càng làm anh nản chí để rồi phải xa em một thời gian dài. Đã có lần anh tự hứa với lòng mình rằng sẽ yêu em mãi mãi, rồi chỉ là lời hứa mà thôi. Một năm trôi qua đó là quãng thời gian dài anh dành cho công việc chỉ cốt để quên được em. Anh chở về quê hương với hành trang chỉ mấy bộ quần áo, và một đống sách vở. Không bạn bè, là quê hương sao mà xa lạ tới vậy chứ, lúc đấy anh lại mong có em bên cạnh mong được em nghe điện thoại mỗi khi anh gọi. Tất cả chỉ là vô vọng. Thuê một căn phong nhỏ bắt đầu cuộc sống tự lập, một công việc không công trong 2 tháng, không được giao việc. Ngày đi làm tối về một mình trong căn phòng vắng, sống lầm lũi giữa một xã hội náo nhiệt lại càng cô đơn hơn. Thời gian trôi qua cuộc sống càng tốt lên, nhờ người thân, bàn bè, và những đêm thức trắng… anh nhận ra một điều rằng mình phải sống cho mọi người hiểu rằng mình không hề thua kém họ, và cả những trọng trách gia đình sau này mà một thằng đàn ông phải gánh vác.
Video đang HOT
Để có được những khoảng thời gian ngắn ngủi bên em anh đã phải chắt chiu từng giây từng phút… (Ảnh minh họa)
Khi xa em anh đã quen một cô gái, đó là người luôn có mặt bên cạnh mỗi khi anh vui buồn, nhưng anh không hề có một tý cảm tình nào. Cuộc sống thật trớ trêu phải không em. “Đúng là ghét của nào trời trao của ấy”. Cũng đúng vậy thôi vì anh đã tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ yêu ai nữa ngoài em mà. Thế thì làm sao anh có thể dành thời gian cho người ta được chứ. Làm sao có thể rung động được nữa, em đã làm anh như vậy đấy. Dù anh biết em cũng đang yêu một người.
Cái ngày anh gặp lại em là tết, em còn nhớ chứ? Anh cũng đã thờ ơ như thế. Anh sẵn sàng chở em đi chơi, nhưng anh lại để em về một mình. Em có bảo anh sao anh lại như vậy? Anh cũng chẳng biết trả lời sao nữa. Anh vẫn còn rất yêu em, nhưng hành động thì ngược lại. Anh sợ phải xa em nên không dám nói cho em biết. Vì anh biết em đã và đang yêu một người con trai khác. Anh có níu kéo cũng chỉ là vô nghĩa, làm sao có thể làm lay chuyển một người như em được chứ?
Từ khi đó anh có nhiều cơ hội liên lạc với em hơn, nói chuyện nhiều hơn sau một thời gian dài im lặng. Ngọn lửa tình yêu trong anh lại bốc cháy. Khi vui buồn em gọi điện và tâm sự với anh, thương em càng nhiều mỗi khi em khóc thì lòng anh lại như thắt lại. (Anh không dám hỏi lý do vì sao em khóc), vì biết có hỏi thì em cũng chẳng nói ra đâu. Mọi chuyện đã qua thì cho qua em à – câu này anh nói với em rồi thì phải nhi?
14/02 anh ra Hà Nội thăm em với bao hy vọng vun đắp lại tình yêu giữa hai đứa, nhưng lại gặp em được chỉ một lúc mà chẳng thể nói nên lời. Sự thất vọng trong anh càng lớn hơn. Anh cũng chẳng hiểu vì sao em lại làm như vậy với anh chứ. Không nghe máy, không địa chỉ, và không chịu gặp mặt. Ở Hà Nội 2 ngày là cả một thời gian dài vô tận. Gặp bạn bè chỉ dám nói ra Hà Nội có việc và ra thăm bọn chúng. Em biết không đêm hôm đấy anh đã đi bộ về Mỹ Đình. Vừa đi vừa khóc đấy. Tủi thân mà.
Để đến hôm nay khi ngồi đây viết cho em những dòng này, anh biết rằng em vẫn chưa hiểu hết về con người anh. Làm sao để cho em hiểu bây giờ nhỉ? Thời gian xa nhau nhiều như thế này liệu có làm phai mờ đi sự thân mật giữa hai người không em nhỉ? Anh thật sự không muốn như vậy một chút nào hết em à. Liệu rằng tương lai giữa hai đứa có gì trắc trở không em? Anh lo sợ vì điều này, lo sợ em sẽ thay đổi. Anh không muốn nhìn thấy em phải buồn và bực tức về những chuyện nhỏ nhặt ấy nhưng không hiểu sao em lại luôn như vậy nhỉ? Anh không muốn nói cũng như thanh minh về những điều này. Liệu có phải là sai lầm không em? Em bảo tranh luận với nhau sẽ làm anh và em hiểu về nhau hơn. Anh không thích điều đó bởi anh sợ khi nói ra sẽ làm em buồn hơn.
Hôm nay anh gửi bức thư này cho em, bởi anh đã đọc nó được một lần rồi. Đọc xong anh cũng chẳng hiểu mình viết gì nữa, mọi thứ cứ rối tung hết lên ấy. Mãi yêu vợ của anh!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu bất tử
Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần... (Ảnh minh họa)
Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh. Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang trong giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư. Tuy luôn bị những cơn đau hành hạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm, mắt cô rạng ngời hạnh phúc.
Đó là một người đàn ông đẹp trai, lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ, anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện. Những lúc quá đau đớn, cô khóc và trở nên cáu gắt, anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho đến khi cơn đau dịu đi. Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần, anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô. Mỗi đêm, trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi thấy cô ấy đã ngủ say mà trên môi vẫn phảng phất nét cười.
Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi. Khi nhìn vào bảng theo dõi, kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy, từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa.
Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi bước vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt, nhưng hơi thở của cô nghe thật khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói: "Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi".
Anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ... (Ảnh minh họa)
Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại. Và đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào: "Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc".
Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài "Beautiful brown eyes". Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, nhìn sâu vào mắt tôi, ôm chầm lấy tôi rồi nói: "Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy, nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không?".
Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần nữa và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người. Đoạn anh quay bước, cúi đầu khẽ huýt sáo giai điệu thân quen.
Khi anh bước đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy, cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm được một tình yêu như thế.
Theo Đàn ông