Gửi “Người anh trai” của em!
Nếu bây giờ cho em một điều ước, em sẽ ước mình chưa bao giờ gặp anh.
Chắc hẳn khi đọc những dòng này, anh sẽ bất ngờ xen lẫn một chút hồi hộp và lo lắng xem em sẽ viết gì tiếp theo. Em viết những dòng này không phải để cầu xin sự thương hại của anh, mà đơn giản vì muốn anh hiểu em hơn và muốn giải tỏa tâm lý tù túng ngột ngạt trong em. Sự thật là em không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Nếu như không nói ra em sợ mình sẽ bị trầm cảm mất.
Nếu bây giờ cho em một điều ước, em sẽ ước mình chưa bao giờ gặp anh. Không phải em nói ra điều này để trách móc anh đâu, chưa bao giờ và sẽ không bao giờ là như vậy. Em không biết tại sao từ lần đầu gặp anh, em rất ghét anh, ghét thái độ kiêu kì của anh, nhưng em lại có cảm giác con người này mình đã gặp ở đâu đó rồi. Người ta thương nói: “Hữu duyên thiên lý năng tư ngộ, v.ô duyê.n đối diện bất tương phùng”, đúng là gặp nhau là do duyên thật, để rồi sau đó, những lần gặp nhau em đọc được trong ánh mắt của anh là một sự thương hại và tò mò xem tại sao và vì cái gì em lại gặp anh. Điều đó thực sự đến chính em cũng không giải thích nổi, chỉ biết rằng em không cần một sự ban ơn hay một sự thương hại từ anh. Em rất thích câu: “Con tim này không cần ai thương hại, đôi chân này thừa sức tự đứng lên”. Em hi vọng anh sẽ hiểu.
Em không cần một sự ban ơn hay một sự thương hại từ anh (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em ghét phải tỏ ra mạnh mẽ và vui vẻ trước mặt mọi người. Thật ra em cũng buồn lắm chứ. Anh bảo là hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng làm sao em làm được điều đó hả anh? Khi mà từ cái ngày chuyện đó xảy ra, em toàn mơ phải những giấc mơ kỳ lạ, rồi đến nửa đêm lại bật khóc. Có những chuyện không thể chia sẻ với mọi người xung quanh, luôn phải tỏ ra vui vẻ. Thật sự trong lòng em rất buồn, em tưởng chừng mình sẽ không vượt qua được. Em tự nhủ với mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa nhưng em đã không làm được điều đó, mỗi khi anh gọi điện, em phải đấu tranh tư tưởng mãi nhưng rồi lại nghe điện thoại. Và mỗi khi chúng ta gặp nhau, em đã không đủ can đảm để nói hết cảm nghĩ của em về anh và về những chuyện xảy ra vì em sợ anh buồn.
Em không biết tình cảm của em và anh là gì nữa chỉ biết rằng em chấp nhận tất cả về anh, ở bên anh em có cảm giác bình yên và đươc che chở. Anh hay bảo khi chúng ta ở gần nhau thì là người yêu, còn lại thì làm anh trai. Nhưng em không làm được điều ấy đâu, vì em đã có tình cảm với anh mất rồi. Em biết em có lỗi rất nhiều trong chuyện này, nhưng tình cảm đó xuất phát từ con tim em không thể điều khiển được. Anh là người đã mang lại cảm giác rung động của một người con gái đối với một người con trai, một cảm giác rung động lúc đầu đời. Cám ơn anh vì tất cả. Chúc anh và gia đình sức khỏe, thành công và hạnh phúc.
“Em gái” của anh!
Theo 24h
Tình yêu ngược lối
Tôi đã yêu chị như thế, một tình yêu trái ngược với những gì vốn có.
Tôi ngược đường ngược nắng để yêu em
Ngược phố tan tầm ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du bên cánh chim trời.
Tôi đã yêu chị như thế, một tình yêu trái ngược với những gì vốn có.
Tôi thấy mình thật ích kỷ, cứ lôi kéo chị vào chuyện không đâu. Chuyện tôi yêu chị, tôi cũng biết là sai trái vì ai đời con gái lại yêu con gái bao giờ. Nhưng chị ơi, làm sao ngăn được cảm giác từ con tim. Đã nhiều lần tôi tự vằng vặt mình là tại sao mình lại yêu chị, vì chị tốt với tôi chăng hay vì thân thiết quá nên tôi đã nhầm. Đã có rất nhiều lý do tôi đưa ra để biện minh rằng đó chắc sẽ không phải là tình yêu như người ta nói đâu, vì chỉ có con trai mới yêu con gái và ngược lại. Tôi đã cố gắng tìm cảm giác yêu thương đó với những người con trai để ý tôi, nhưng chẳng ai mang lại cho tôi cảm giác khi bên chị. Ở bên người con trai nhưng trong đầu tôi chỉ nghĩ đến chị, có lần tôi đã cố gắng loại hết suy nghĩ về chị. Tôi đã cho phép mình thân mật với con trai, hôn và ôm ấp nhưng tất cả chỉ là lừa dối chính mình và càng làm tôi sợ gần con trai hơn.
Ngày hôm đó tôi đã bỏ lại người con trai đó chạy một mạch đến gặp chị, nhìn thấy chị tôi yên tâm, một cảm giác bình yên lạ thường. Chắc chị không nhận ra điều đó. Ngày hôm đó tôi đã phải kiềm nén cảm xúc của mình, lặng lẽ quan sát, nhìn chị mà trong tim tôi đau nhói. Tôi không biết mình phải làm sao để đối mặt với chuyện này đây. Đã hơn 4 năm tôi và chị biết nhau, không biết chị có nhận ra những gì trong con người tôi không.
Tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống của chị nhưng tôi sẽ luôn nhìn về phía chị (Ảnh minh họa)
Đêm đó tôi ở lại nhà chị, chúng tôi đã nói nhiều chuyện sau nhiều ngày không gặp như hai người bạn, nhưng có lẽ cảm xúc khó kiềm chế, tôi đã gần chị hơn mức bình thường, và đã nói những gì mình đang nghĩ nhưng sao với tất cả những cử chỉ thân mật và những lời nói của tôi chị chỉ im lặng, làm tim tôi đau. Chắc tôi đã làm chị phải suy nghĩ nhiều. Cả đêm tôi không ngủ được và tôi cũng linh cảm được chuyện gì sắp xảy ra, chị hỏi tôi sao không ngủ? Tôi sợ ngày mai thức dậy tôi phải trở về và không biết bao giờ gặp lại. Tôi không biết chị đã và đang nghĩ gì về những gì tôi nói nhưng kết quả sau đó là ngừng liên lạc, và bảo tôi quên đi, sẽ chẳng bao giờ có chuyện yêu đương giữa chị và tôi. Chị nói rằng điều đó là không thể, và điều gì không thể thì khuyên tôi hãy từ bỏ.
Nếu từ bỏ được thì giờ đây tôi đâu phải đâu đớn thế này, đã 5 tháng từ khi chị không còn liên lạc thường xuyên, và thái độ cũng đã khác trước. Mỗi lần gọi điện thoại, nhắn tin hay email là tôi hồi hộp mong được hồi âm, nhưng sự chờ đợi của tôi là vô vọng, chị đã dứt khoát, chị dành cho tôi những lời cay đắng nhưng cũng là những lời khuyên, tôi hiểu và biết chị cũng lo lắng và muốn tôi tốt hơn. Nhưng tôi đã cảm thấy tội lỗi nè nặng, đa.u đớ.n đến lúc chẳng còn quan tâm chuyện gì, tôi lơ đãng với mọi việc và tìm cách quên đi những gì đã xảy ra. Nhưng có lẽ đến bây giờ chưa thể quên được.
Bây giờ chị chẳng muốn gặp mặt tôi, tôi sợ cái ranh giới chị đặt ra cho tôi. Tôi muốn đi thật xa, để thời gian giúp tôi quên được chị, tôi dự định sẽ đi xuất khẩu lao động vì nếu tôi đi tôi nghĩ chắc chị cũng sẽ đến tiễn tôi mà, tôi ước được ôm thật chặt chị lần nữa để chị biết rằng tôi đã yêu chị nhiều lắm. Chị hãy để tôi được yêu chị mặc dù sẽ không được đáp lại. Tôi sẽ bước ra khỏi cuộc sống của chị nhưng tôi sẽ luôn nhìn về phía chị và lặng lẽ cầu chúc chị sẽ được hạnh phúc.
Tôi trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều nay - tôi biết, một mình tôi....
Theo 24h
Yêu em bằng tất cả Hạnh phúc tưởng như rất đơn giản đó lại đang trở nên quá xa vời với tôi. Có lẽ trên đời này ai cũng phải trải qua những giây phút chia ly, và có lẽ nỗi buồn chính là cảm xúc dễ bắt gặp nhất trong những giây phút ấy... Với tôi phải nói lời tạm biệt với người mà mình yêu chính...