Gửi Mực khô của em!
Từ nay em sẽ nói thật nhiều những lời yêu thương với anh.
Anh à! Em đã ngượng ngùng khi gọi anh như thế, em cũng chẳng hiểu sao nữa chắc tại có lẽ em đã quá quen với cái biệt danh mà từ khi quen nhau cho đến bây giờ em vẫn thường gọi. Anh là mực khô của em, chỉ tại anh hơi gầy thôi!
Mình quen nhau đã gần 2 năm rồi anh nhỉ, thời gian trôi nhanh quá lại sắp có một cái tết nữa đến với em. Năm nay tết sẽ không cô đơn nữa vì em có anh! Mực khô của em, mực khô xấu xí chỉ của mình em thôi, chẳng của ai khác nữa. Mình nói chuyện với nhau chẳng khi nào em nói được như thế này, em ít nói những từ yêu thương mượt mà có lẽ điều đó thật thiệt thòi cho anh. Nhưng em hiểu, anh biết trái tim của em vẫn tràn ngập niềm hạnh phúc khi có anh, khi được nói chuyện với anh, khi nhìn thấy anh cười, khi anh nói: “Ui lạnh quá đợi anh khoác thêm cái áo nhé”. Anh ở xa chẳng thể ở bên em, nhiều khi em cảm thấy tủi thân nhiều lắm. Có chuyện buồn anh cũng chẳng ở bên em được, chúng mình chỉ nhìn thấy nhau qua video call hay qua webcam, anh có biết rằng lúc đó em đã trách anh rất nhiều không? Em giận anh mà chẳng hề giận được.
Rồi thấy em buồn anh hỏi “ Bé có chuyện gì à? Nói cho anh biết đi”. Em chẳng nói gì cả chỉ nhìn anh và nghĩ trong đầu rằng: Em buồn lắm, anh ở ngay đây thôi mà chẳng thể chạm tay tới để có thể nắm tay anh. Để biết rằng trái tim của em không cô đơn vì luôn có anh. Nhiều khi em thực sự mệt mỏi, em muốn buông xuôi vì không muốn chờ đợi hay có thể vì xa xôi cách trở. Và em đã cố nói ra “ Mình tạm chia tay nhé mực khô“. Em biết! Em biết, em đã làm anh tổn thương điều mà em sợ nhất, khi nói chia tay nhưng trong lòng em không hiểu sao em chẳng nghĩ cho mình mà chỉ lo, chỉ lo giờ chắc mực khô của em sẽ chẳng ngủ được, trái tim sẽ rất đau nhưng trái tim của em còn đau hơn tất cả chỉ vì sự ích kỉ của em.
Lỗi tất cả do em, anh đi làm 22h mới về mệt mỏi mà vẫn dành thời gian online nói chuyện với em mà em còn chẳng hiểu còn hờn dỗi anh còn để anh phải suy nghĩ nhiều đến vậy! Có lẽ em đã quá trẻ con phải không anh? Cả ngày hôm sau khi nói chia tay em đã chẳng làm được gì, như mọi ngày thôi nhưng anh đã không còn nhắn tin cho em vào giờ đó nữa. Biết hôm nay em thi anh cũng chẳng nhắn tin động viên em. Cả ngày hôm đó em cầm điện thoại trong tay cứ chờ đợi chờ mãi nhưng… Rồi em nghĩ anh chẳng còn cần em nữa, một đứa ích kỉ thì ai có thể thương em được chứ…
Từ nay em sẽ nói thật nhiều những lời yêu thương với anh (Ảnh minh họa)
Rồi em lại nghĩ, từ nay cuộc sống của em sẽ chẳng có anh chẳng có những tin nhắn mỗi sáng thức dậy chúc em một ngày tốt lành, chúc em bình tĩnh trong mỗi lần thi thuyết trình căng thẳng. Từ nay em sẽ mất anh, vì chính em đã từ bỏ anh không phải vì không còn yêu mà do em đã quá ích kỉ. Nghĩ đến đây thôi mà trái tim em đau buôt, chăng biết nước mắt em đã lăn dài trên má từ bao giờ nữa.
Ngày trước, anh luôn ở bên em khi cuộc sống đối với em khó khăn đến nhường nào. Em cứ nghĩ rằng rồi anh sẽ bỏ rơi em, lãng quên rồi lâu ngày gặp lại như những người bạn quá đỗi bình thường nhưng không anh không hề như thế anh vẫn luôn bên em, anh gọi cho em mỗi khi em ốm, em buồn, hay chỉ bình thường: “Vì anh nhớ bé”.
Mực khô của em! Anh biết không mỗi khi nghe tiếng anh, cổ em lại nghèn nghẹn một cái gì đó mà chẳng thể nói ra chỉ thấy nước mặt cứ tự dưng trào ra thôi anh à, chắc có lẽ vì em quá nhớ anh, quá nhớ mà chẳng thể ở bên anh, chẳng thể nhìn thấy anh, chẳng thể nắm tay anh, chẳng thể dựa vào vai anh khi mùa đông lạnh lẽo đến. Một ngày đã dần qua đi không có anh, em nằm bất động nghe nhạc nghe bài hát em đã gửi cho anh “Cho em được khóc nếu phút chốc em yếu mềm, cho em được ôm lấy kí ức xưa vụng về khi bên anh em nói cười, ngại ngùng khi anh thì thầm sẽ mãi yêu mình em”. Lời bài hát làm em nhớ anh nhiều hơn dù đã dằn lòng nhắc mình không nhớ nữa. Rồi chuông tin nhắn điện thoại kêu em mong chờ tin nhắn này là của anh biết bao nhiêu vì nếu là của anh thì em sẽ cố níu anh lại với em, em sẽ nói tất cả những gì em suy nghĩ trong ngày hôm nay. Và em biết anh sẽ vẫn bên em như từ trước tới nay, mình là một mà, mực khô của em chỉ của riêng mình em thôi.
Video đang HOT
Anh à! Lúc nào anh cũng là người nhường nhịn em. Dù em đã làm anh tổn thương và rồi anh lại là người nhắn tin trước, em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã nhắn tin cho em, cảm ơn đã cho em một cơ hội để nói rằng: “Hôm nay em đã rất nhớ anh! Em cứ nghĩ mình đã mất anh rồi”. Thế đấy mình lại trở về với nhau như trước kia nhưng em đã hiểu anh hơn, hiểu tình yêu là phải biết cảm thông và nghĩ cho người khác. Em yêu anh! Điều mà em thấy ngượng ngùng khi nói với anh. Mực khô của em à! Từ nay em sẽ nói thật nhiều những lời yêu thương với anh, em sẽ không để mất anh thêm lần nữa đâu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Anh nghiệ.n mùi hương của em!"
Hoà lẫn trong bồn tắm là cả một tâm hồn, một cơ thể đang rạo rực được yêu đương
Có một khoảng trời mà ở đó con người có thể sống được là chính mình? Có một nơi mà ở đó con người ta sống mà không phải khóc... và nếu như có khóc sẽ là khóc trong nụ cười. Nơi tôi muốn nói đến đó chính là trái tim. Một ngăn cho bản thân, một ngăn cho gia đình và vô vàn ngăn cho những thứ khác.
Kết thúc chuyến công tác ở vùng biển - một khu du lịch vẫn còn hoang sơ, cô cảm thấy tiếc nuối nên đã dành trọn ngày cuối cùng của chuyến công tác cho sự khám phá: Con người, cảnh vật... và vô vàn những thứ khác.
Tự thưởng cho mình một ngày nghỉ trong một khách sạn nhỏ, một căn phòng có thể nhìn ra biển. Không gian lãng mạn một chút, cô đơn một chút... mỗi thứ một chút thôi cũng đủ làm cho con người ta "chế.t". Cô đang "chế.t" trong nỗi nhớ anh... Nỗi nhớ lúc da diết, khi mãnh liệt như hàng ngàn con sóng đang vỗ mạnh vào bờ cát trắng.
Khi cô không thể lột sạch mọi thứ trên người để ngâm mình trong bồn nước, ngụp lặn trong bồn tắm để cho cảm giác bềnh bồng, để cho làn nước được thoả sức vuốt ve cơ thể của mình, để cho nỗi nhớ được "đóng băng"... cô với tay lấy chiếc điện thoại nhắn tin cho anh, " Em nhớ anh, anh đến bên em nhé!" Và cô khóc, hoà lẫn trong bồn tắm là cả một tâm hồn, một cơ thể rạo rực yêu, cô nhớ anh....
Với tay lấy chiếc khăn tắm mang theo lau sạch cơ thể, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Khoác lên mình bộ cánh dịu dàng, cô đi dạo dọc bờ biển đón để ngắm nhìn hoàng hôn. Cô rất thích nhìn cảnh mặt trời lặn vì nó báo hiệu kết thúc một cái gì đó buồn tẻ để khởi đầu những điều mới mẻ hơn. Cô mong cái mới đó sẽ tốt hơn cái hiện tại... cô tiếp bước chân trần trên cát cứ như vô định...
Cô sẽ phải trở về với cái thực tại của mình với những nỗi lo đời thường (Ảnh minh họa)
Bỗng dưng "rầm", cô choáng váng khi chữa hiểu điều gì xảy ra thì cô đã nghe thấy giọng nói, "Bạn có sao không? Lần sau nhớ cẩn thận nhé". Cậu trai mỉm cười như chuộc lỗi, còn cô tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cô tưởng tượng mình đang đến được chân trời để có thể khám phá...
Một ngày cuối cùng sắp kết thúc, cô sẽ phải trở về với cái thực tại của mình với những nỗi lo đời thường. Cô muốn ngay lúc này sẽ sống theo bản năng của mình, sống như cô chưa được sống.
Reng... Reng... - Cô với tay lấy điện thoại.
- Em đón anh đi, anh đang ở biển.
-Anh...
- Em đón anh đi, nhanh nhé!
Anh cúp máy, cô đứng chế.t trân không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa? Tại sao anh biết cô đang ở biển? Tại sao anh lại có mặt? Tự trách mình khi không kiềm chế được đã nhắn tin cho anh... nhưng cô vui vì cô có thể được ở cùng anh một thời gian, anh sẽ là của cô trong phút giây này, một lần và mãi mãi. Cô cười.
- Sao anh biết em ở đây?
- Em có đi đâu anh cũng sẽ tìm ra. Em có thể trốn anh nhưng không thể trốn bản thân mình.
Cô cười nhưng thấy mắt cay cay... Anh có thể vì cô, ít ra trong cuộc đời này cũng có người thật lòng với cô, không nhìn nhận cô với con mắt của kẻ thực dụng. Một tuần ở đây cô cũng khám phá đủ để có thể cùng anh lang thang.
Hâm thật... Biển về đêm đẹp, gió rì rào qua hàng thông... rì rào như đang tâm tình cùng nhau. Có khi nào rừng thông cũng đang yêu? Cảm giác của cô khi cùng anh đi trên cát, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và mong manh... mong manh đến kỳ lạ!
Anh luồn tay vào mái tóc ngắn cũn của cô để cảm nhận gió biển thổi tung mái tóc, để cảm nhận mùi hương riêng của cô mà như anh nói " anh nghiệ.n mùi hương của em". Cô cười... Cô sợ... sợ mình nhắm mắt lại và khi mở ra mọi thứ lại tan biến như bọt xà phòng... mong manh.
Vòng tay anh ôm trọn người cô.
- Em gầy quá!
- Em gầy đi vì nhớ anh!
Nói rồi, cô dúi mặt vào ngực anh để cảm nhận nhịp tim anh đang lập loạn nhịp. Cô trêu đùa, " Em có làm gì anh đâu mà tim anh đậ.p mạnh dễ sợ vậy?". Anh siết tay ôm chặt cô vào lòng khiến cô cảm giác nghẹt thở...
- Buông em ra đi anh!
- Không! Anh muốn em là của anh trọn lúc này! Hãy thả lỏng cơ thể để cảm nhận, đừng cứng nhắc. Anh biết em đang nghĩ gì nhưng hãy để mọi thứ tự nhiên em à!
... Và một lúc sau, hai trái tim khát khao yêu đương đã đậ.p loạn nhịp vì nhau dưới sóng biển rì rào..
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xin lỗi anh vì quá khứ của em! Tôi đã cô gắng lây hêt can đảm đê nói ra cho nhẹ nôi lòng. Khi đọc xong bài "Nỗi đau bị anh họ lạm dụng" tôi đã giât mình vì không hiêu tại sao chị ây lại có quá khứ trùng hợp với tôi như vây. Khác môt nôi, người đã " lạm dụng" tôi không phải là anh họ, mà chính...