Gửi em…Người đàn bà của chồng chị!
Chị biết em thông minh, lại đẹp đẽ giỏi giang. Dù ghét hay yêu cũng không ai phủ nhận đi điều ấy. Nhưng em ơi…
Không khó khăn gì để chị biết về em. Em công khai chuyện em và chồng chị ngoại tình. Giá như hai người chỉ là đang lén lút, giá như chồng chị biết giả vờ, để rồi chị có phát hiện ra vẫn hiểu là hai người không có ý định công khai, thì thú thực, trong chuyện này chị đỡ đau hơn. Em không khiêu khích chị nhưng cái cách em làm đủ để chứng minh là em không hề xấu hổ chút nào. Hơn một người biết về em đều kể chị nghe, chuyện em đã “sòng phẳng”, đã thẳng thừng thừa nhận ra sao với vợ của những người đàn ông mà em lôi kéo. Bởi em không phải kiểu đàn bà “biết sợ”. Không phải kiểu người cảm thấy mình sai khi có mối quan hệ với chồng người khác. Em thậm chí còn không nghĩ mình đang là người thứ 3. Thậm chí em cho rằng em và chồng chị yêu nhau, đến nửa năm nay rồi, chị bị đứng ngoài rìa, thì chị mới chính là người thứ 3, mới là người cần thấy xấu hổ, cần buông tha cho em và chồng chị ở đây.
Chị biết em cá tính, biết em sắc lẹm, biết em chẳng sợ gì, nên chị cũng chẳng tội gì đem cái sự đanh đá bất cần ra mà đối chọi với em. Nói thực, chị viết thư này không phải để đòi lại điều gì từ tay em. Bởi thực ra, cái người đàn ông lừa dối chị, đang ở chỗ em, đã bao giờ của chị đâu. Chị đau đớn cũng hiểu điều ấy chứ! Nhưng em đừng tự đắc, bởi vì cũng chưa bao giờ anh ấy là của em.
Ừ thì chị hiểu là em chẳng cần, em giỏi mà, em đẹp nữa, em lại chẳng lệ thuộc vào anh ấy điều gì từ vật chất đến tinh thần. Có khi anh ấy chưa kịp chán em, em đã chán để đến với người đàn ông khác. Em vui đến nỗi tự cao tự đại, cho rằng mình chỉ hưởng thụ những gì đẹp đẽ, kiểu cách, “ngon lành” từ những người đàn ông, còn những gì cáu kỉnh, “nợ đời”, em để cho vợ họ. Về chuyện ấy thì đúng là chị và những người vợ như chị thiệt thòi hơn em. Nhưng đã bao giờ em nghĩ, sau tất cả, em còn gì không?
Chị không biết nói với em thế nào, nhưng người thông minh như em, chắc một ngày sẽ hiểu. Đó là nỗi đơn côi của những buổi chiều về, khi người ta đã mệt mỏi rã rời bởi những điều cứng nhắc, xã giao. Mệt mỏi rã rời với những tiêu chuẩn, quy ước ngoài xã hội. Mệt mỏi rã rời với những thứ ngoài mình. Người ta cần một ai đó, chấp nhận mình một cách thản nhiên như bản thân mình vốn vậy. Để ta buông lỏng, để tađàn bà theo cách tuềnh toàng, được xỏ chân vào đôi dép phẳng, đi trong nhà như một chú mèo lười. Được ăn uống tham lam và lộ ra vô vàn tật xấu. Những người đàn ông em rủ rê được từ tay vợ họ, chỉ vì cái nỗi chán vợ nhất thời, hay có thể là không hề chán nhưng choáng váng vì sự hấp dẫn của em, đến với em như đi tìm thánh địa, thì em có nghĩa vụ phải giữ mãi cái gồng mình nhan sắc. Em đừng chủ quan mà tiếp tục tuềnh toàng, đừng dại dột mà thả mình buông lỏng, đừng tự xả stress bằng vài lời gắt gỏng. Họ sẽ đi ngay, đột ngột, khẩn trương như giây phút đầu tiên họ vồ vập em…Người ta đến với nhau bởi choáng ngợp nhất thời, thì người ta sẽ đi ngay nếu nhận ra những choáng ngợp ấy không phải là mãi mãi. Em có đủ sức để gồng lên mãi, để thể hiện ra là em hơn tất cả những người vợ trên đời? Em có nhận ra những đắng chát thiệt thòi khi chính mình không có nổi một ngày buông lỏng, không dám một giây “mất tầm kiểm soát”? Em sẽ không dám dấn thân vào những điều vốn dĩ thuộc về số phận đàn bà, như những vết rạn da để chào đời đứa trẻ, chỉ vì em thừa hiểu những người đàn ông ấy cần gì ở em.
Tất nhiên là em có cơ hội để người này đi, để người khác đến. Nhưng đời em, chịu nổi mấy lần những vá víu tả tơi trong của gan ruột mình, cho những chiến dịch săn mồi như thế?
Hay em định nói là em chẳng muốn săn mồi, tự đám đàn ông lăn vào em nũng nịu? Thật ra là cũng đúng, vì em đẹp mà! Đàn ông mới chính là những người có bản tính săn mồi. Nhưng em có thể nào chỉ nhận mà không cho? Em có thể nào chỉ đơn giản đứng yên cho người ta tìm đến mà đủ để cả 2 phá hoại một gia đình? Em không thể phủ nhận nổi sự độc ác của em, khi tranh thủ khoảng thời gian khủng hoảng từ hôn nhân người khác. Em có hình dung về những cái cây mà rễ cây cứ len vào khe nứt của những bức tường đã cũ. Nguồn dưỡng khí của cây chủ yếu là độc tố, từ những vết nứt nảy nòi ra. Em có thấy đời vui khi sống trên điều ấy?
Hay em định lý tưởng hóa cuộc đời bằng cách quay ngược lại chê bai những người vợ cố gắng giữ chồng? Em định nói rằng em đang sống thật còn biết bao nhiêu người đàn bà khác đang cố gắng vượt qua những ngày khủng hoảng hôn nhân là giả dối trên đời. Em lấy quyền gì tự coi mình là người sống theo lẽ phải, khi chính em còn chưa dám chấp nhận những sự thật hiển nhiên, là cuộc hôn nhân nào cũng có ngày khủng hoảng, là ngôi nhà nào cũng có lúc gió mưa, là người đàn bà nào cũng đến hồi tàn phai nhan sắc. Là đôi vợ chồng nào cũng có những điều không hài lòng về nhau. Nhưng qua tất cả, mỗi một ngôi nhà tự biết cách nào để chính mình đứng vững, những đôi vợ chồng tự biết cách nào để nắm chặt tay hơn, mới chính là quy luật trên đời. Cái cách em thản nhiên coi mình sống thật, thực ra là sự tráo trở, đê hèn, lẩn trốn việc gây dựng những điều thực sự cho mình, em ạ.
Chị vẫn nói là chị biết em thông minh, lại đẹp đẽ giỏi giang. Dù ghét hay yêu cũng không ai phủ nhận đi điều ấy. Chị chỉ thấy đáng tiếc cho em thôi, vì em đã không may mắn gặp được người đàn ông thật sự của mình, phải sống nhờ vào khí độc từ sự khủng hoảng hôn nhân trong gia đình người khác, và săn bắt những con chuột chui ra từ đám đổ nát bần hàn ấy.
Video đang HOT
Theo Emdep
"Anh chỉ là 1 thằng cóc ghẻ"
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Chào bạn Anh Quân - Tác giả tâm sự "Tôi muốn dùng clip ân ái bỉ ổi để đe dọa em".
Đọc bài viết của bạn, bản thân tôi rất cảm thông với nỗi lòng bạn đang mang. Nhưng đúng như bạn nghĩ, tôi đánh giá bạn là người đàn ông tốt.
Vì quá yêu và hối tiếc cho tình yêu mình vun đắp bấy lâu nên bạn mới có ý định níu kéo chứ chưa thực hiện. Như vậy bạn còn rất biết suy nghĩ hơn khối đàn ông khác. Lòng con người tham lam vô đáy, có được cái này rồi thì lại muốn có thêm cái kia. Kể cả trong tình cảm cũng vậy, có người yêu rồi nhưng vẫn muốn được người khác quan tâm và để ý tới.
Điều đơn giản đó tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất thích mình được nhiều người quan tâm và để mắt tới. Nhưng trong lòng tôi thì chỉ ấp ủ hình bóng của một người duy nhất. Một người có thể làm trái tim tôi đau và biết làm cho tôi vui, hạnh phúc.
Nhưng dường như tình yêu nó như một trò đuổi bắt. Tôi cố chạy theo cuộc tình mà tôi cho là lý tưởng thì tôi lại phải đối mặt với những anh chàng si mê tôi đến điên dại. Tôi phải chạy trốn để không gặp họ nữa vì tôi không thể mở lòng để đón nhận họ được.
Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Nhân đây tôi cũng kể một câu chuyện buồn. Lúc là sinh viên năm thứ hai, đợt đó tôi nạp card điện thoại xong, tôi kiểm tra tài khoản hiện ra một số rất đẹp. Tinh nghịch tôi liền lấy máy nháy vào số điện thoại y như số tiền trong tài khoản điện thoại của tôi.
Sau khi nháy máy thì có đổ chuông, tôi sợ quá tắt máy. Khoảng nửa tiếng sau có người gọi lại, tôi bắt máy và bảo do nhầm và xin lỗi. Người đàn ông đó tắt máy đi và một lúc sau anh gọi lại hỏi tôi đang ở đâu? làm gì? bao nhiêu tuổi? cho anh làm quen.
Thấy anh cũng nói tiếng dễ thương thân thiện nên tôi đồng ý. Từ đó ngày nào anh cũng "nấu cháo" điện thoại với tôi. Chúng tôi cứ nói chuyện như thế khoảng 5 tháng. Ngày nào không nghe được giọng nói của tôi là anh điên cuồng ngộ dại.
Anh làm nghề sữa xe máy. Tôi không phân biệt nghề nghiệp gì hết miễn sao người ta tốt và làm bạn mình. Có một ngày anh ta tỏ tình nói rất yêu và muốn gặp mặt ngay thời điểm bây giờ. Tôi thì lại sợ sau khi gặp mặt sẽ làm cho chúng tôi xa cách nên vẫn ngần ngại.
Rồi anh nhắn tin tôi ít trả lời, anh gọi điện tôi ít nghe máy. Anh quan tâm tới tôi từng ly từng tí, có lúc tôi tưởng anh đã yêu được mấy năm và quá hiểu về tôi nữa thì phải.
Tôi suy nghĩ một thời gian và một buổi sáng tôi nhắn tin "Em nhớ anh và rất muốn được gặp anh". Chiều hôm đó anh chạy mấy trăm cây số xuống thành phố gặp tôi. Lúc nghe anh xuống thăm lòng tôi thấy vui vì không biết nhìn anh như thế nào.
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng xấu trai đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Tôi dẫn anh về phòng chơi nhưng thực sự trong lòng không được vui với bạn bè. Tôi cũng cố tình đi xa anh ra. Lúc đó sắc mặt tôi biến chuyển rõ rệt, nhưng lời nói tôi dành cho anh vẫn rất tế nhị và ngọt ngào.
Tôi biết anh đang rất buồn và đang tự ti về hình thức xấu trai của chính mình. Thấy ngoại hình của anh là tôi cũng sởn gai lấy đâu ra cảm hứng mà đánh mắt đưa tình. Tôi biết anh là người rất tốt, nhưng tôi không thể cho anh một tia hi vọng.
"Chạy 200 cây số chắc anh mệt lắm" tôi vẫn rất quan tâm để anh không thấy mình bị bỏ rơi khi xuống gặp tôi. Ngồi được một tiếng thì anh xin phép về vì trời đã tối. Tôi tiễn anh ra về mà thấy buồn vì quá thất vọng. Dường như anh cũng cảm nhận được chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau nên nhìn ánh mắt anh xa xăm vô vọng.
Sau khi về tới nhà, anh nhắn tin cho tôi "Anh vui và hạnh phúc khi gặp được em - người anh thương nhớ bấy lâu". Trời ơi tôi nghe lạnh hết cả người. Lấy lại bình tĩnh tôi hỏi "Anh đi xa có mệt không?". Anh nói "Gặp được và thấy em là anh vui quên hết mệt nhọc".
Tôi biết anh dành thiện cảm cho tôi nhiều lắm. Anh cũng không quên nói rằng "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?". Lúc đó tôi chẳng biết nói gì nên bảo "Thôi cứ để thuận theo tự nhiên anh nhé. Anh là người tốt, em vẫn rất yêu quý anh".
Điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi thưa dần, tôi biết anh mặc cảm. Tôi có động viên để anh ít buồn nhưng anh chìm trong men rượu. Câu cuối cùng anh dành cho tôi "Em mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Anh chúc em hạnh phúc".
Và thế là anh đổi luôn số điện thoại, tôi không còn liên lạc được nữa. Giá như ngoại hình của anh cũng ấm áp như trái tim anh thì có lẽ tôi đã yêu.
Tôi không quá ham về hình thức nhưng ít ra anh cũng phải nhìn được. Đằng này anh ấy quá xấu, xấu trai nhất trong những người tôi đã từng gặp (người đen như dân tộc, răng cũng đen, môi cũng đen. Ngoại hình thì nhìn khắc khổ và không muốn nói là quá lôi thôi).
Anh nói: "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?"
Tôi biết ngoại hình đó cũng không phải anh tự muốn vậy nhưng đúng là quá thiệt thòi cho anh. Tôi hi vọng anh sẽ kiếm được người con gái thật sự yêu về tâm hồn và yêu hết con người anh.
Vì thế, đúng là hình thức không là tất cả nhưng nó cũng đóng một vai trò trong tình yêu. Có tấm lòng tốt nhưng không có ngoại hình thì cũng không thể có tình yêu trọn vẹn. Anh đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp mà tôi không bao giờ quên. Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Như bạn Quân đây, tình yêu không thuộc về mình nữa bạn níu kéo cũng không bao giờ hạnh phúc. Mà có được nhau rồi thì nó đã không còn nguyên vẹn để bạn không nhớ về sai lầm của cô ta sao?
Cũng như anh chàng trong bài, anh ấy có níu kéo tôi thì anh ấy chỉ nhận thêm đau khổ nên tự động rút lui để khỏi suy nghĩ cho nặng đầu. Tôi suy nghĩ thiển cận nên cũng đâu có xứng đáng với tâm hồn anh ta.
Bạn hãy quên và tìm cho mình người con gái khác. Đừng dằn vặt chẳng có lợi cho bản thân đâu bạn mặc dù bạn rất cay cú vì đầu tư cho tình yêu quá nhiều. Tôi hi vọng bạn sẽ gặp được người con gái.
Theo VNE
Cách vạch mặt cô nàng "thợ mỏ" chính hiệu quá trơ tráo? Chị ấy than laptop hỏng, sửa đi sửa lại tốn cả đống tiền. Anh trai em mang luôn macbook của anh cho mượn mà chẳng thấy đòi lại. Cái iphone mua bằng cả tháng lương, anh cũng đưa luôn cho người yêu "dùng tạm" sau một lần chị ấy than điện thoại tậm tịt. Nói thật, em cũng không phải độc giả thường...