Gửi em – vợ của anh
Có lẽ bây giờ em vẫn còn hận anh lắm có đúng không? Em ghét anh lắm có phải không? Ngồi lại đây, trong căn phòng này anh cảm thấy thật buồn, thật ân hận, anh cảm thấy có lỗi với em vô cùng.
Nhìn xung quanh mọi vật vẫn như thế, chỉ có điều khác lúc trước là không có em, không có nụ cười của em, không có mùi hương của em, không có đôi bàn tay của em, tất cả… Anh chưa bao giờ quên những ngày xưa ấy, đó là những khoảnh khắc thật đẹp đối với anh.
Anh vẫn còn nhớ lúc đó anh chỉ là một sinh viên nghèo vào Huế học, thật may mắn vì anh đã quen em và được em yêu. Rồi tình yêu chúng mình trải qua bốn năm thật đẹp, thật thi vị, nhiều lúc anh nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trong cuộc đời này vì có em. Sau khi ra trường, anh nói muốn lấy em làm vợ và em đã đồng ý, nhưng gia đình em lại phản đối vì chê anh nghèo quá. Thế là anh quyết định vào Sài Gòn lập nghiệp, để em lại Huế. Trước lúc anh đi em đã khóc thật nhiều, em không chịu buông anh ra, rồi em nói “Em sẽ chờ đợi anh, bao lâu em cũng đợi hết, đợi đến chết mới thôi”. Em có biết không, lúc đó anh hạnh phúc lắm, anh đã khóc em có biết không, anh đã tự nhủ với lòng mình rồi một ngày nào đó anh sẽ quay lại và lấy em làm vợ, chăm sóc em suốt cả cuộc đời.
Thế là 10 năm lặng lẽ trôi đi, anh đã làm việc không ngừng nghỉ, từ một nhân viên kiểm toán anh đã leo lên chức trưởng phòng, rồi trợ lý phó giám đốc và không lâu sau đó anh được bổ nhiệm làm phó giám đốc. 10 năm đó là khoảng thời gian thử thách tình yêu của chúng ta, em vẫn chờ anh, vẫn một lòng với anh, anh đã thầm cảm ơn em thật nhiều. Cuối cùng gia đình em cũng đồng ý cho chúng ta làm đám cưới và em theo anh vào Sài Gòn. Vợ chồng chúng mình đã có nhiều khoảng thời gian hạnh phúc đúng không em? Hàng ngày sau khi tan sở là anh lại về với em ngay, chỉ cần được ôm em là anh hạnh phúc lắm rồi, trong mắt anh em là người vợ ngoan hiền, chịu thương chịu khó, anh đã hứa với lòng sẽ không để em phải khóc, phải buồn, nhưng anh đã không làm được.
Em hãy trở về với anh để anh được che chở, yêu thương em, để anh chuộc lại lỗi lầm của mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Là một phó giám đốc, giải quyết quá nhiều công việc khiến anh mệt mỏi vô cùng, anh chỉ ước sau mỗi ngày làm việc là được gần gũi em, được yêu em, được chia sẻ mọi cảm xúc với em, nhưng sao gần đây em luôn từ chối anh, luôn tránh xa anh. Sợ em bị bệnh nên anh đã ép em đi khám bác sĩ nhưng kết quả đều bình thường, anh thật sự không hiểu. Không được gần gũi em khiến lòng anh trống trải lắm em có biết không, anh bị stress nặng lắm. Nhiều lúc anh nghĩ sẽ giải quyết bên ngoài nhưng anh không thể, anh không thể có lỗi với em, và anh đành chọn cách nhịn.
4 tháng trôi đi đối với anh thật khủng khiếp, anh luôn ở trong trạng thái mệt mỏi, ham muốn chuyện đó, công việc của anh sút kém, giám đốc còn trách mắng anh “ Sao dạo này cậu làm việc kém thế, có phải cậu muốn bị đuổi việc không?”. Anh buồn và quá mệt mỏi, anh đã đi lang thang khắp nơi, chợt anh nghĩ đến em và anh đi về nhà. Cảm xúc lúc đó thật hỗn độn, anh chỉ muốn được nhìn thấy em thôi, anh tìm em như một kẻ điên dại, như một con thú. Vừa nhìn thấy em, anh đã không thể kiềm chế hành động của mình, anh đã cởi áo mình ra mà không hề hay biết, anh tiến sát gần em và gầm gừ “ Hôm nay em phải chiều anh“. Anh xin lỗi em, anh thật sự có lỗi với em, anh đã không thể kiềm chế được mình, mặc em khóc lóc, anh đã cưỡng bức em không thương tiếc. Anh thật tồi tệ, anh không đáng mặt đàn ông, không đáng mặt một người chồng, anh không xứng với tình yêu em dành cho anh.
Suốt hai tuần qua anh đã tìm em khắp nơi nhưng anh không tìm thấy, anh cảm thấy mình thật vô dụng, anh bất lực rồi. Sài Gòn nhiều cạm bẫy, nhiều nguy hiểm lắm em à, em hãy trở về với anh để anh được che chở, yêu thương em, để anh chuộc lại lỗi lầm của mình. Mấy ngày này anh đã đau nặng lắm em à, anh nhớ em lắm, trở về với anh em nhé, anh mãi yêu em.
Theo VNE
Ngậm đắng nuốt cay nuôi con "nhà người"
Ngay giờ phút lẳng tờ kết quả xét nghiệm trước mặt vợ, Thành đã biết cái gia đình này đang đứng trước vực thẳm của sự đổ vỡ không thể tránh khỏi, và chẳng còn gì có thể níu kéo anh được nữa...
"Con ngoài giá thú" và nỗi đau chồng chất nỗi đau
Cuộc sống của Thi (Long Biên - Hà Nội) có lẽ sẽ là hoàn hảo, với một người chồng rất chí thú làm ăn, kiếm ra tiền lại luôn đối xử rất tốt với vợ con và hai đứa con một trai, một gái ngoan ngoãn, nếu không có một ngày Minh gục đầu dưới chân vợ thừa nhận trót có một đứa con gái riêng với người đàn bà khác. Đất trời như sụp xuống trước mắt Thi, nỗi đau lại càng lớn hơn khi Minh nói mẹ của đứa trẻ đã đi lấy chồng vì Minh nhất quyết không chịu bỏ vợ, và cô ta đã trả lại cho Minh đứa con như là một sự trả đũa. Không còn cách nào khác, Minh đành gửi gắm đứa con riêng ở nhà nội và buộc lòng phải thú tội với vợ, mong chờ một sự tha thứ và chấp nhận từ cô, dù biết điều đó là quá sức chịu đựng của Thi.
Còn Thành (Hà Đông - Hà Nội) thì thừ người, ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa bên ngoài phòng xét nghiệm ADN của bệnh viện. Nỗi uất ức cứ chực trào ra nơi khoé mắt đỏ hoe của Thành, người anh run lên bần bật. Sự ngờ ngợ về nguồn gốc của đứa con trai duy nhất gần đây luôn ám ảnh anh, giờ đã đã được chứng thực trên tờ giấy xét nghiệm anh cầm trên tay. Giờ thì anh vỡ lẽ bấy lâu nay anh yêu thương, săn sóc và làm mọi việc cho nó, "đứa con riêng" của vợ anh và người đàn ông nào đó. Không thể suy nghĩ được gì, trong đầu Thành bây giờ chỉ còn sự cay cú của một người đàn ông "bị dắt mũi" một cách ngoạn mục.
Còn với gia đình bà Dần (Nguyễn Lương Bằng - Hà Nội) vốn đang sầu thảm lại thêm loạn khi đám tang ông Dần trở thành một trận hỗn chiến. Đứa con trai riêng của ông Dần bỗng dưng "lù lù" xuất hiện và đòi được chịu tang cha. Cả nhà chỉ biết đến sự tồn tại của đứa con này khi ông Dần trăn trối lại trước khi trút hơi thở cuối cùng, với một bản sao lại di chúc viết tay trong đó có dặn dò kĩ càng về phần chia cho đứa con riêng ấy. Bà Dần sững sờ và đau đớn với nỗi đau bị phản bội gần hết cuộc đời làm vợ, còn những đứa con của bà thì đều phẫn nộ, chẳng những vì sự tổn thương do ông Dần để lại mà còn vô cùng bất bình vì thằng con "từ trên trời rơi xuống" bỗng dưng được hưởng thụ phần tài sản kếch sù bố họ để lại như một sự bù đắp tình cảm.
Ngậm đắng nuốt cay...
Quyết tâm ly hôn của Thi cứ dần chùng lại khi thấy hai đứa con vô tội đang tuổi ăn tuổi chơi mà phải âu sầu vì bố mẹ li thân và cái cơ nghiệp hai vợ chồng chắt chiu dành dụm gây dựng được bấy lâu, giờ tan đàn xẻ nghé thì quả thật Thi lại thấy tiếc công tiếc của. Không những thế, tình yêu cô dành cho chồng dù có sứt mẻ vì bị phản bội, thì trước giờ cũng vẫn luôn là tình yêu duy nhất của đời cô. Sự bao dung của người vợ hiền thảo cuối cùng đã chiến thắng, Thi chấp nhận sự thật, cho phép chồng trở về làm lại từ đầu, và thống nhất với chồng về việc nuôi dưỡng đứa bé. Mặc dù đã có lúc thoảng qua trong đầu, Thi nghĩ mình đủ độ lượng và nhân hậu để nuôi đứa bé ngay trong gia đình mình. Nhưng dù có bao dung đến đâu thì sự tồn tại của đứa trẻ kia trong nhà sẽ không thể làm lành vết thương lòng của Thi. Cuối cùng họ thống nhất gửi đứa bé cho ông bà nội nuôi và vợ chồng Thi sẽ có trách nhiệm trong việc hỗ trợ ông bà về mặt kinh tế.
Ngay giờ phút lẳng tờ kết quả xét nghiệm trước mặt vợ, Thành đã biết cái gia đình này đang đứng trước vực thẳm của sự đổ vỡ không thể tránh khỏi, và chẳng còn gì có thể níu kéo anh được nữa. Li hôn rồi, Thành vẫn chẳng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn chút nào. Có đôi lúc anh cảm thấy ân hận vì ý muốn làm sáng tỏ mọi chuyện. Giá anh không làm vậy, giờ anh vẫn còn một gia đình để đi về, và một đứa con để yêu thương. Cuộc sống của anh bỗng dưng mất đi phương hướng và chẳng còn mấy ý nghĩa. Thú thực anh hận vợ lắm, nhưng lại cũng thấy nhớ đứa con "chẳng máu mủ ruột già" kia đến nao lòng. Chẳng thế mà khi biết tin thằng bé bị tai nạn giao thông đang nằm viện cấp cứu, Thành chẳng suy nghĩ nhiều vội vàng chạy đến ngay với nó. Dẹp hết sự uất hận lúc trước, trong lòng anh chỉ ao ước một điều "giá anh có chung dòng máu với nó, để có thể tiếp sức cho nó qua được cơn nguy kịch!".
Với bà Dần, bà chua chát nhận ra gần cả đời người bà đã sống với người đàn ông đã thầm lặng phản bội bà, trong khi bà thì luôn tin tưởng và chung thủy. Còn những đứa con của bà thì nhất quyết không thừa nhận đứa con "giời ơi đất hỡi" của bố mình. Sau đám tang quá ồn ào của ông Dần, tai tiếng của người quá cố để lại khiến gia đình bà Dần không những phải đối mặt với những miệng lưỡi dị nghị của người đời mà còn lâm vào con đường lao lý khi đứa con út ít của ông Dần đâm đơn ra Tòa, đòi được hưởng số tài sản như di chúc để lại của bố.
Suy cho cùng, hậu quả của những mối quan hệ "ngoài vợ ngoài chồng" của mỗi người trong hôn nhân luôn luôn là những bi kịch và vết thương lòng cho những người còn lại. Đã có những đổ vỡ, đã có những vết thương đang dần khép miệng, nhưng luôn còn đó sự đau đớn, sự giằn vặt, hổ thẹn, và thậm chí, vẫn còn đó cái hậu quả được mang tên "con ngoài giá thú".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh rao bán cái ngọt ngào Đợt này có dự án bán nhà cho người thu nhập thấp. Xong tất tật các hồ sơ, giấy xác nhận, hai vợ chồng được mua một căn, đến khâu nộp tiền mới thực sự toát mồ hôi hột, vì đi vay lãi mất già nửa, lương thấp nên loay hoay mãi. Một hôm anh về mang bộ mặt hí hửng thông báo,...