Gửi em nơi cao nguyên lộng gió!
Giờ em nơi cao nguyên đầy gió em có nhớ và có nghĩ về anh hàng đêm không?
Ban Mê Yêu! Vậy là đã chẵn 10 năm rồi, kể từ cái lần đầu tiên anh gặp em và cũng đã 5 năm kể từ lần cuối cùng mình còn gọi tên nhau. 5 năm dài không em, sao anh cứ thấy như mới hôm qua thôi em à! Tất cả những thứ gì liên quan đến em anh vẫn còn nhớ rất rõ, những con đường mình đi chung giờ chỉ còn lại mình anh. ngày mình gặp nhau em ở cái tuổi 20 đầy mơ mộng, đầy khát khao, chúng mình từng ước sẽ có ngày trở thành ông xã – bà xã. Anh còn nhớ có một lần em nhìn vào một đám cưới em nói không biết đến bao giờ em sẽ mặc váy cô dâu đứng bên anh, lúc đó anh thương em biết nhường nào. Vậy rồi cái ngày mà em mơ ước anh nghĩ sẽ đến nhanh, mình yêu thương thật nhiều, mình đã là của nhau, nhưng có lẽ như em nói “thầy bói phán mình yêu thương rất nhiều nhưng phải ở xa nhau để vọng về nhau”.
Ban mê thương! Đã 5 năm rồi nhưng anh lúc nào cũng nhớ về em, có rất nhiều đêm anh gặp em trong mơ, thật đấy, anh và em làm lành, em lại bên anh, nhưng cứ mỗi lúc đến đoạn anh chuẩn bị nắm tay em là anh lại thức giấc- anh ngỡ ngàng và bần thần tiếc nuối.
Ban mê nhớ! Anh biết là em cũng nhớ anh vì em đã từng rất yêu anh, anh biết là do anh đã đẩy em xa anh, anh không trân trọng và giữ em, nhưng em biết không, không phải vì anh không yêu em, không muốn ở bên em, ngược lại anh rất rất yêu em. Anh chủ quan nghĩ rằng em sẽ không bao giờ xa anh và một phần cũng do tính anh cục mịch, không khéo ăn nói nên em cứ nghĩ là anh nặng lời.
Anh sẽ luôn cầu chúc em bình an, hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Ban mê à! Em là mối tình đầu của anh, khi quen em anh mới là cậu thanh niên 22 tuổi, chưa hề biết yêu là gì, khi mình chia tay nhau anh đã 27 tuổi, và đến giờ anh 33 tuổi rồi, nhưng trong lòng anh luôn nhớ về em, chỉ mình em thôi.
Video đang HOT
Ban mê- bà xã của anh! Em đã từng nói như vậy, em sẽ là bà xã của anh, là cô “Lụa “của “Cụ lý” mãi mãi cơ mà, em đã từng nói dù trời có sập xuống thì em vẫn là “vợ” anh cơ mà, em đã từng khóc lóc cầu xin ba cho em chuyển từ Quận 10 về Gò Vấp để được ở gần anh cơ mà. Giờ em nơi cao nguyên đầy gió em có nhớ và có nghĩ về anh hàng đêm không? Còn anh, có lẽ phải hết kiếp này may ra anh mới có thể quên được em, dù làm gì, ở đâu, vui hay buồn người đầu tiên anh nghĩ đến là em.
Anh sẽ luôn cầu chúc em bình an, hạnh phúc, và anh tin em sẽ hạnh phúc, sẽ được trời phật phù hộ vì em là người con gái ngoan hiền, nhân hậu. Có lẽ do duyên số không còn nên anh mới mất em. Tạm biệt em, người “vợ” yêu quý của an ! Chồng em- Cụ lý- Ng. Anh. Đ
Theo VNE
Tạm biệt tình đầu của em!
Em xin lỗi vì không thể yêu anh mãi mãi như lời em nói trước kia nữa.
Đã bao lâu rồi anh nhỉ, kể từ ngày mình chẳng còn là gì trong nhau? Anh đã đi xa cuộc tình ngày trước của chúng ta, bước về nơi ta chỉ còn là hai kẻ xa lạ. Anh vẫn sống tốt và hạnh phúc đúng không anh? Em thì vẫn vậy, vẫn đợi, vẫn chờ dẫu đã qua biết mấy những mùa nắng mưa...
Yêu một người, rồi từ bỏ một người. Quen một người, rồi phải quên một người. Trân quý một người, rồi làm tổn thương một người. Thương yêu một người, học quên một đời... Có phải mọi thứ chỉ quanh quẩn thế đúng không anh?
Tình yêu trong cuộc sống này quá rộng lớn và bao la, nhưng không có nghĩa ai đó phải là tất cả của mình mãi mãi. Chúng ta ngay từ lúc sinh ra đã bị khuyết một nửa phần hồn còn lại, tháng ngày trôi qua cũng là lúc ta tiếp tục con đường lắp ghép nó cho vẹn toàn. Sẽ có những mảnh ghép sai trong vô vàn những mảnh ghép ta bắt gặp, cho đến một ngày ta tìm được mảnh ghép hoàn hảo cho một nửa cuộc đời mình. Ngày đó mình gọi nhau là yêu thương...Vậy anh là mảnh ghép em tìm sai? Hay mãi mãi chẳng bao giờ là đúng...
Tình yêu đôi lúc cũng tựa như trò đuổi bắt, có một người theo và một người chạy. Có thể hai người sẽ bắt gặp nhau và dừng lại bên nhau mãi mãi, nếu họ thực sự là một nửa của nhau. Nhưng cũng có đôi khi, họ dừng lại ở cạnh nhau, rồi lại phải tiếp tục đuổi theo một người khác nữa, bởi người họ cần tìm trong suốt cuộc đời này vẫn chưa xuất hiện. Có bao giờ tồn tại một tình yêu không anh? Khi người đi trước cứ chạy thật nhanh, còn người theo sau đã mệt nhoài nhưng vẫn không theo kịp...
"Anh là gió, em là cỏ. Cỏ dù tán rộng đến đâu vẫn không đuổi kịp gió..." phải thế không anh?
Anh đã nói là sẽ yêu em mãi mãi vậy mà giờ con đường mình đã chia làm hai. Anh bước đi mà không một phút, một giây nào ngoảnh lại. Chỉ còn mình em hoang hoải với những kí ức không tên, những hoài niệm thực sự quá khó để lãng quên. Em chông chênh với những tháng ngày gió nắng hư hao. Những giọt nước mắt chỉ chực trào ra để cuốn bay đi cái vỏ ngoài mạnh mẽ chỉ còn nước mắt và màn đêm. Có lẽ nào, thực sự anh không phải người mà em đang tìm kiếm? Gặp anh, yêu anh, rồi vùng vẫy trong nỗi đau vì anh... Em vẫn đặt tên là định mệnh. Có ai cưỡng nổi vòng xoay định mệnh bao giờ. Anh đừng lo vì em vẫn ổn. Đánh mất một người yêu thương tuy đau khổ, nhưng bỏ rơi người thương yêu mình hết mực mới chính là khổ đau. Anh hãy an lòng bước tiếp trên con đường đã mang anh đi... Nhớ là phải thực sự hạnh phúc nhé!
Đến một ngày, ngày đó sẽ không còn xa. Em sẽ nhận ra anh chỉ là cơn gió vô tình làm mát dịu cuộc đời em. Rồi anh sẽ từ từ bước ra khỏi góc khuất trái tim em, và sẽ rời xa con tim em, mãi mãi...
Anh hãy sống hạnh phúc trên con đường anh đã lựa chọn nhé! (Ảnh minh họa)
Em không biết đến bao giờ em sẽ không còn nhớ về anh nữa, đến bao giờ thì tình yêu trong em phai nhạt hoàn toàn. Chỉ biết là sẽ chẳng bao giờ em nói yêu một ai đó mãi mãi nữa. Bởi có người đã trót mang "mãi mãi" của em đi xa rất xa rồi...Biết không anh?
Giờ đây trong đêm khuya ngồi viết ra những dòng này em không còn nhớ anh da diết nữa, cũng không còn khóc vì anh hằng đêm, em đã không còn là em của ngày xưa yếu đuối và cần anh che chở nữa rồi. Ngày còn yêu nhau, em tưởng chừng như thiếu anh em không thể sống nổi, em sẽ gục ngã hoàn toàn nhưng thật sự giờ đây em vẫn sống dù không thể nói là tốt nhưng em cũng đã cố gắng lắm rồi anh à. Em cố gắng hòa nhập với cuộc sống, bước ra ngoài xã hội mà không có anh bên cạnh để chở che, để yêu thương, an ủi, nâng đỡ em những lần vấp ngã hay mắc sai lầm. Ngày còn yêu nhau đã có lúc anh nói rằng thời gian sẽ xoa dịu đi mọi nỗi đau, lúc đó em luôn bướng bỉnh cãi lại lời anh rằng dù cho 5 năm, 10 năm trôi qua thì tình cảm, tình yêu em dành cho anh sẽ mãi mãi nguyên vẹn không bao giờ thay đổi, và em sẽ chẳng bao giờ yêu thêm một người con trai nào khác ngoài anh cả. Nhưng em đã sai rồi anh à.
2 năm trôi qua, 2 năm em không thể liên lạc được với anh, 2 năm em và anh không nói chuyện thôi, 2 năm em đã khóc, đã đau khổ vật vã trong tình yêu có lúc tưởng như em gục ngã hoàn toàn anh à. Vậy mà giờ tình cảm, tình yêu em dành cho anh đã phai nhạt quá, tới cả khuôn mặt của anh em cũng không còn nhớ nổi nữa anh à, giờ đây nó mờ ảo trong muôn vàn những khuôn mặt khác mà em đã gặp qua. Em tàn nhẫn với anh quá phải không? Em giờ đây đã có thể cười vui vẻ khi đi cùng với người con trai khác, em đã cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi đi cùng người đó, được người đó che chở. Những cái nắm tay của người ấy trong buổi tối mùa đông giá lạnh làm em cảm thấy tim em ấm áp quá, rồi những nụ hôn người ấy trao em dù em chưa muốn nhưng em cảm nhận được sự ngọt ngào, được hơi ấm tình yêu trong đó anh à. Và rồi mấy ngày nay trong đầu em lúc nào cũng chất chứa đầy những mông lung suy nghĩ, muốn được yêu thương, quan tâm, lo lắng chăm sóc cho người ấy mỗi ngày chứ không phải là anh nữa rồi. Phải chăng em đã thích người đó rồi hay chăng ?
Anh giờ chắc đang vui vẻ và hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình rồi nhỉ? Anh phải sống thật hạnh phúc đó nhé. Nếu một ngày hai chúng ta có vô tình gặp nhau trên đường đời, thì hãy mỉm cười lướt qua nhau như người xa lạ anh nhé, đừng tác động tới cuộc sống của nhau và làm nhau đau thêm nữa anh à. Ai rồi cũng sẽ có có tổ ấm của riêng mình, đừng nên khơi lại những kỷ niệm xa xưa thêm nữa anh ơi, hãy coi đó là một phần ký ức đẹp chôn chặt trong lòng mỗi người thôi anh ạ. Ngày anh ra đi, anh luôn hy vọng sẽ có một người yêu em hơn anh, có thể che chở, bảo vệ và cho em cuộc sống hạnh phúc. Em hy vọng rằng người đó chính là người mà mấy hôm nay trong lòng em đang nghĩ tới, nụ cười, khuôn mặt người đó luôn ở trong tâm trí em mọi lúc mọi nơi anh à. Người đó dù chưa có nói thích em, chưa có nói yêu em, nhưng những hành động của anh ấy làm em cảm thấy ấm áp trong tim anh à.
Em xin lỗi vì không thể yêu anh mãi mãi như lời em nói trước kia nữa. Anh hãy sống hạnh phúc trên con đường anh đã lựa chọn nhé! Có thể đây sẽ là những dòng tâm sự cuối cùng em viết về anh - người một thời đã từng làm em yêu mà quên đi bản thân mình.
Tạm biệt anh, mối tình đầu của em!
Theo VNE
Một ngày không có anh Vậy là gần hai tháng xa cách em đã biết thế nào là mùa đông thật sự. Em bước đi vô hồn không thèm kéo cái khẩu trang che cả vào mắt. Giọt nước mắt rơi một cách khó nhọc vì chúng cứ chen lấn nhau. Nhìn xuống chân thì giày đã dính đầy bùn bẩn từ bao giờ. Sương mù cứ thế...