Gửi em lời nói muộn
Trời cũng đang bắt đầu chuyển mùa rồi phải không em? Cái se lạnh mùa này làm anh nhớ đến em quá, mặc dù giờ này anh và em đã bước đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt.
Nhiều lúc anh đã quên mất sự hiện diện của em trên cõi đời này rồi thế mà em vẫn không một lời than trách, cứ mỗi lần gặp em gái anh là nó lại nhắc đến em, những lúc đó anh mới sực nhớ trên cõi đời này còn có một người thầm mong nhiều điều đến với anh, một chút buồn thoảng qua trên khuôn mặt, một chút tội lỗi xen lẫn với niềm xót thương dâng tràn trong lòng anh, thế mà anh vẫn không thay đổi tất cả được, có phải tơ hồng không chấp nối cho anh và em không ? để mà ngày ấy anh và em mãi đi tìm vẫn không tìm thấy nhau.
Chiều nay gặp em, một chút buồn thoáng trên đôi mắt em làm cho anh tê tái cả tâm hồn, đã gần 2 năm rồi mà em vẫn còn dùng ánh mắt đó để nhìn anh, anh chỉ biết lặng im nhìn về hướng khác, anh không đủ dũng cảm để đối diện với nó, tình yêu của em lớn quá chăng đến nổi anh không sao đón nhận được nó, ngày ấy cũng thế và bây giờ cũng vậy, anh phải biết làm sao bây giờ hả em, anh cảm nhận được có một cái gì đó trong em chưa giải thoát được, anh hỏi mãi mà em nào có cho anh hay, anh là người thừa thải trong cuộc sống của em rồi đúng không? Làm một ông anh tốt cũng được mà, nhìn thấy em như thế anh đau lòng biết chừng nào. ” Anh có quyền gì để biết được em buồn vui như thế nào, em như thế nào thì mược em, ai cần anh quan tâm chứ ….” Những câu nói ấy như ngàn mũi tên đâm thẳng vào tim anh, anh nghe mà nghẹn ngào chẳng thốt được lên câu nào, anh đau có khóc mà tự nhiên mắt anh ngấn lệ. Ừ em nói đúng thật, giờ anh là gì của em đâu mà có quyền biết cuộc sống của em như thế nào, giờ anh là gì của em đâu mà có quyền xen vào cuộc sống của em thế đó, giờ anh không là gì của em cả, giờ anh đã thuộc về thế giới khác, thế giới mà ở đó không có em, chỉ có mỗi mình anh thôi và chẳng có một ai khác, có lẽ em nói đúng ” anh chẳng bao giờ yêu ai khác nữa, lúc trước thì anh yêu chị ấy, còn bây giờ anh yêu chính bản thân anh, không ai và không một ai có thể xen vào đời sống của anh nữa, kể cả em”, ngày ấy anh không tin nhưng bây giờ đó là sự thật. Anh chỉ yêu mỗi mình anh, nhiều lúc anh mất ngự trị trong chính bản thân anh, anh đã suy nghĩ rất nhiều về điều em nói, chính em chứ không phải là anh, chính em đã cho anh thấy cuộc sống của anh như thế nào.
Video đang HOT
Anh biết em đau biết ngần nào khi mà thốt lên những lời đó, anh biết em phải can đảm biết chừng nào để nói lên những suy nghĩ ấy, ngày đó cũng thế và bây giờ cũng vậy, em đã khóc cho anh, cho em, cho những gì đã xảy ra, nhìn thấy em nức nở với hai dòng nước mắt lăn dài mà anh không không biết mình nên làm gì, định lau nước mắt cho em nhưng không thể, định dỗ dành cho em nhưng anh không thể tìm được một lý do nào để dỗ dành em, chỉ biết ngồi đó nhìn em mà lòng anh tơi bời, có thể anh đã giết chết và dày xéo trái tim em, giết trái tim đã trao trọn tình yêu đầu đời cho anh … nhưng mà em ơi, anh phải làm sao bây giờ, anh không thể đón nhận tình yêu ấy, chuyện gì cũng có thể nhưng mà chuyện này, anh không thể làm được, anh không thể nào đem đến cho em hạnh phúc dù anh cố gắng như thế nào đi nữa, hôm qua đã thế hôm nay và ngày mai cũng vậy thôi, có lẽ anh không đủ phúc phận để nhận tình yêu từ nơi em. Đời người ai cũng sẽ gặp được 3 người – một người yêu em nhất, một người em yêu nhất và một người cần em nhất, người yêu em nhất thì em sẽ không yêu họ, người em yêu nhất thì tình yêu họ không dành cho em, còn một người cần em nhất – đây chính là một nữa thực sự của đời em, người này sẽ đem lại hạnh phúc suốt đời cho em, họ sẽ không bao giờ đem lại cho em muộn phiền, có thể họ sẽ đem lại cho em những giọt nước mắt nhưng đó là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc, biết rằng anh là người em yêu nhất nhưng đáng tiếc em không phải là người anh yêu nhất vì thế anh sẽ mãi mãi không đem lại hạnh phúc cho em đâu, cố gắng sống tốt nha em rồi em sẽ gặp một người em cần nhất thôi.
Lời nói cuối cùng anh gửi đến em cho dù muộn màng đi chăng nữa, anh thật sự xin lỗi em, xin lỗi vì đã khước từ những điều thiêng liêng ấy, anh không phải là người xứng đáng nhận những điều ấy vì anh là người hiểu hơn ai hết, ai yêu anh nhất, ai anh yêu nhất và ai là người anh cần nhất, từ nay anh sẽ cố gắng không gặp em, hãy chôn chặc những ký ức của anh và em vào tận sâu trong đấy lòng đi nha, hãy sống cho ngày hôm nay đừng bắt mình phải sống nốt cho những ngày hôm qua, còn anh anh sẽ đi đến những nơi không có dấu chân em ở đó vì anh biết rằng em luôn buồn mỗi khi nhìn thấy anh. Dù ở nơi đâu anh vẫn xin mãi cầu nguyện cho em, cầu nguyện những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với em, suốt đời này anh sẽ luôn nhớ đến em – em gái của anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cấp cứu tình yêu
Em ơi, đã hai mùa Valentine, đã hai mùa xuân trôi qua mà con thuyền tình của chúng mình vẫn chưa cập bến. Trời yên, biển lặng nhưng con thuyền trôi lặng lẽ về đâu.
Anh lần đầu gặp em trong một buổi chiều Hà Nội rét buốt, chỉ ngắn ngủi vài ngày bên nhau mà gieo đầy thương nhớ. Chỗ ngồi bên hồ Thủ Lệ, những cây kem Tràng Tiền luôn ở trong anh như những kỉ niệm yêu thương trong trẻo.
Sự xa cách không tới 2h bay cũng làm em e ngại. Một thoáng đau đầu hay chóng mặt cũng làm em suy nghĩ vu vơ về sức khỏe của mình. Phải thật lâu sau anh mới thuyết phục được em đón nhận tình yêu của anh. Tình yêu mỗi ngày một lớn thêm với biết bao ngăn cản phản đối. Anh mâu thuẫn với gia đình bởi vì không tin rằng anh với em không hợp tuổi, rằng con gái thủ đô và con trai tỉnh lẻ không thể sánh đôi, rằng xa mặt cách lòng.
Em bức xúc khi bị họ hàng ngăn trở, khi mọi người nói ra những lời xem thường anh để làm em nhụt chí. Anh làm tất cả để tạo dựng một tổ ấm tương lai. Nếu so với số tài sản của bố mẹ em hay bố mẹ anh, những con người mất gần cả cuộc đời để lao động vất vả, thì căn nhà cấp 4 của anh chẳng là gì cả, nhưng anh vẫn tự tin vào bản thân, niềm tin của một chàng trai mới ngoài 20 tuổi hạnh phúc trong tình yêu nồng ấm.
Gió có thể thổi tắt đốm lửa tình yêu le lói nhưng cũng sẽ thổi bùng lên ngọn lửa yêu thương. Chúng mình chèo chống qua bao thác ghềnh anh không sợ. Anh chỉ sợ em mỏi mệt mà buông tay chèo.
Em buông thật sao? Sau vài lần chia tay rồi làm lành, tình cảm chúng mình ngày thêm nhàn nhạt. Những vết thương đã lành vẫn còn có sẹo. Anh vẫn yêu em, vẫn cần có em mà sao thấy lòng lúc nào cũng buồn rười rượi. Anh cũng chẳng lí giải được lí do vì sao. Áp lực gia đình chăng, hay là bản thân của anh không tốt. Anh không hào hoa như những nam diễn viên trên màn ảnh, anh cũng không có thật nhiều tiền, tài sản của anh chỉ là tình yêu củ a em và đôi bàn tay chăm chỉ.
Anh ngụp lặn, níu kéo tình yêu đang dần héo hắt. Em lặng lẽ, vùi đầu vào công việc. Chúng mình lười điện thoại, lười sms, lười chat, lười chia sẻ buồn vui, khỏe ốm... Chúng mình lười yêu! Chẳng biết đến khi nào thì hết yêu nhau.
Anh đến bên em thật nhiều để động viên em, nhưng những cãi vả vẫn xen lẫn giây phút mặn nồng. Theo cách em nói, anh yêu em bằng một tình yêu con trẻ. Chẳng nhẽ người lớn yêu nhau lại lạnh nhạt thế sao. Anh vui anh buồnem không còn cảm được nữa. Em cũng chẳng hề biết ghen tuông trước những cô gái bên anh. Anh không nghĩ mình còn có nhiều ý nghĩa trong em. Đối với anh em không còn "available" như trước. Anh do dự mỗi khi gọi hay nhắn tin cho em. Gọi thì em không nghe vì bận việc hoặc là đang đi chung với ai đó ngại nghe máy. Nhắn tin thì tin nhắn trôi đi, có ai đó em cũng ngại reply.
Anh cũng chẳng còn nắm được em đang đi đâu làm gì để mà nhắn nhủ. Nỗi nhớ những ngày đầu da diết rồi cũng quen. Một tình yêu không còn hẹn hò (dù là hẹn hò để online) một tình yêu không sẻ chia vì ít liên lạc, không emai, không thư tay, không cả những món quà ý nghĩa, không một lời ước hẹn, bởi vì lâu rồi anh không còn nghe thấy "em sẽ vào với anh". Một mình anh không thắng nổi sự nguội lạnh trong em. Tình yêu chúng mình đang hấp hối, anh tìm mà không thấy số điện thoại nào gọi để cấp cứu tình yêu. Anh lại bắt đầu tin rằng tuổi chúng mình không hợp nhau.
Sao lại thế, sao anh không c ố gắng trải qua một valentine ngọt ngào và ấm áp? Anh không muốn mình ích kỷ với em. Cả đời này anh không thể sống thiếu em, nhưng không nhất thiết anh phải trói em bên đời anh khi tình yêu em giành cho anh đã hết., chỉ giữ lại những tình cảm với em đi suốt cuộc đời anh. Hà Nội lại những ngày rét buốt. Nhớ đến em của 2 năm về trước lòng vẫn thấy rưng rưng. Mùa xuân tình yêu của chúng mình đã đi qua. Mùa xuân con gái của em cũng sắp hết. Anh yêu em nên phải dừng lại ở đây.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cát mãi là của Gió! Yêu thương của em! Vậy là còi và béo xa nhau thật rồi, điều mà cả đời này chắc không ai tin và hiểu được. Giờ thì béo hiểu thêm một điều, có những thứ không tin và không hiểu được vẫn có thể xảy ra. Tám năm bên nhau, hỏi béo giờ này có đau và nhớ còi không. Béo trả lời...