Gửi em, cô gái đang mất phương hướng…
Người ta nói với em rằng, mỗi người đều được sinh ra vì một lý do nào đó, điều quan trọng nhất là em phải tìm ra được cái lý do chết tiệt chết toi ấy.
Đôi khi, em tự hỏi mình, em đang đứng ở vị trí nào trong cuộc đời này.
Người ta nói với em rằng, mỗi người đều được sinh ra vì một lý do nào đó, điều quan trọng nhất là em phải tìm ra được cái lý do chết tiệt chết toi ấy. Em vẫn cứ ngày ngày quay cuồng trong những khối công việc có tên và chẳng có tên, em miệt mài với vòng xoáy cuộc đời, lâu lâu, em bất chợt cảm thấy nhức đầu, em dừng lại, và em thấy hoang mang.
Rồi, em tự huyễn hoặc bản thân mình bằng một kế hoạch viển vông và lung linh nhất mà cái đầu bé nhỏ của em có thể nghĩ ra được, và tự nhẩm rằng, à, bắt đầu từ ngày mai, mình sẽ làm thế này, sẽ làm thế kia, và bùm, hoang mang được trấn an đáng kể, xẹp lại như khi chưa bắt đầu, và tinh thần em thì ngùn ngụt khí thế. Rồi ngày mai ấy cũng đến, nhanh hơn em tưởng tượng, ngủ qua có một đêm, chẳng biết gì, nó đã đến, em thấy mình sao mà chưa có sự chuẩn bị nào cho cái kế hoạch lunh linh của ngày hôm qua, với khí thế vẫn còn ngùn ngụt, em tự nói ồ thì cái gì cũng phải từ từ, em từ từ đến nỗi cái vòng xoáy chết tiệt nó lại cuốn em đi, và em lại quay cuồng, quên mất kế hoạch, quên mất sự lung linh, quên luôn em đã từng nhiệt huyết thế nào. Và cái vòng đời nhàm chán lại tiếp tục. Lạnh lùng đến đáng sợ.
Khi em nhận ra được cái đống tạp nham luẩn quẩn này, thì em tự trách mình ghê lắm, em trách bản thân yếu đuối, em trách bản thân lười biếng, em trách bản thân chẳng có cố gắng… Em làm đủ mọi thứ để rủa xả mình, rồi cuối cùng, vẫn là xoay theo cái đống quay cuồng ngày nào.
Video đang HOT
Cuối cùng là em muốn gì đây, cuối cùng là em cần gì đây, cuối cùng là ước mơ và kế hoạch của em là gì? Nhưng, bản chất của vấn đề vẫn là do em, em muốn làm gì với cuộc đời mình, em ăn to nói lớn, ước mơ viển vông, nhưng rồi thì cũng chẳng cái gì ra cái gì. Tạm dẹp lại tất cả những thứ gọi là trách nhiệm, là khó khăn, em phải biết em mạnh ở điểm nào, yếu ở điểm nào, em muốn trở thành con người thế nào. Em hãy ngừng nhìn ngang nhìn dọc, em hãy ngừng nhìn bạn nhìn bè, em cũng hãy ngừng ngay việc so sánh với những con người thành công xa lạ, đôi khi, chỉ cần em chiến thắng cơn lười biếng của mình, đó cũng là thành công của chính em rồi.
Mọi người được sinh ra đều có lý do em ạ, em cũng vậy, chỉ là có người tìm ra được lý do đó, có người không, nếu em không tìm được, thì ít nhất em cũng hãy ráng sống xứng đáng với cuộc đời này, trước tiên là để mọi người xung quanh yêu thương em, và để họ biết rằng, em đang sống, chứ không phải chỉ tồn tại trong cuộc đời.
Một tuần mới lại đến, em hãy vạch ra cho chính bản thân mình kế hoạch cuộc đời, chẳng có gì là không thể, em phải tin như vậy. Ước mơ của em ngày hôm nay có thể quá xa vời, ngày mai có thể quá viển vông, chỉ có điều nếu em thực sự bắt tay vào thực hiện, thì chẳng mấy chốc, em cũng đến đích. Có thể lúc ấy em đã già rồi, nhưng có hề chi, miễn đạt được ước mơ và kế hoạch của cuộc đời, thì tuổi tác chẳng còn quan trọng nữa, vì lúc ấy, em đã sống trọn những gì mà cuộc đời cho em, theo một cách hoàn hảo nhất.
Theo Blogtamsu
Viết cho em, cô gái từng là nhân tình như chị...
Bước chân vào thế giới của tình nhân bắt buộc em phải bản lĩnh và đứng vững hơn lúc nào hết khi phải đối diện với một nỗi tủi hờn chấp chới giữa hạnh phúc và cô đơn.
Chào em, cô gái cũng từng là tình nhân như chị. Chị muốn hỏi em đã đủ bản lĩnh chưa để đối diện với một nỗi tủi hờn mang tên là tình nhân. Hãy nhớ, em phải vượt qua ích kỷ bản thân và cực kỳ tự chủ. Em chỉ được cảm nhận những giây phút ngắn ngủi bên cạnh anh ấy, những giây phút tình nhân xô bồ và chốc lát, những cái ôm còn chặt, những nụ hôn còn ấm, tấm lưng dựa vào nhau còn vững chãi và an nhiên.
Chị cũng từng nghĩ mình bản lĩnh và tự chủ nhưng là con gái mà, đâu tránh khỏi những giây phút chạnh lòng. Và vì không kiểm soát được nên chị đã để mất một thứ hạnh phúc mang tên là tình nhân. Chị từng có một người để gọi là "tình nhân", với chị anh ấy là người bí mật và là "The First New Year's kiss" của chị. Với chị, tình nhân là khi chữ thương nó vượt qua cả chữ yêu. Yêu có thể không yêu nữa nhưng thương thì làm chị day dứt đến cả cuộc đời. Chị thương anh ấy, thương vô bờ, thương đến dại khờ mà vẫn thương.
Với chị, tình nhân là khi chữ thương nó vượt qua cả chữ yêu. Yêu có thể không yêu nữa nhưng thương thì làm chị day dứt đến cả cuộc đời
Bước chân vào thế giới của tình nhân bắt buộc em phải bản lĩnh và đứng vững hơn lúc nào hết khi phải đối diện với một nỗi tủi hờn chấp chới giữa hạnh phúc và cô đơn. Chị đã từ bỏ những mối quan hệ công khai để nép mình bên anh ấy với cái mác tình nhân. Với chị mối quan hệ tình nhân có một thứ cảm xúc nồng nàn hơn hết thảy và anh ấy là người mà hiện tại hay nhiều năm sau nữa chị cũng sẽ giữ mãi trong đáy tim và không để bất kỳ ai được chạm vào.
Chị nhớ cách anh ấy ôm chị từ đằng sau, bình yên đến lạ. Chị thích cách anh hôn lên trán mỗi lần chị khóc. Chị thích nép vào bờ vai rộng, tấm ngực vững chắc của anh ấy, đó là cả bầu trời của chị. Anh ấy đến và phá hết mọi nguyên tắc thói quen và trở thành ngoại lệ của chị.
Với chị, anh ấy là một chàng trai bình yên. Lúc tất cả sóng gió bão bùng như nhấn chìm, anh ấy đến bên cạnh, tựa vào vai anh ấy, mọi âu lo như quên hết. Rồi thì bỗng chốc khi mọi thứ bình yên, cả hai cùng biến mất khỏi cuộc đời nhau, lặng lẽ.
Anh ấy đến và phá hết mọi nguyên tắc thói quen và trở thành ngoại lệ của chị.
Là một cô gái từng là tình nhân, chị biết sẽ có một ngày em phải biến mất khỏi cuộc đời người em thương một cách nghiêm túc dù không biết là phải mất bao lâu và cố gắng bao nhiêu. Chị cũng vậy, sau những nỗi tủi hờn và việc không kiểm soát được cảm xúc, chị đã quyết tâm rời xa anh ấy và biến mất khỏi cuộc đời anh. Chị không biết mình sẽ mất bao nhiêu thời gian để quên anh, càng không dám đảm bảo bản thân thật sự sẽ quên được. Chị chỉ có thể như bây giờ, không ồn ào, không quậy phá, không vui, cũng không buồn, không nói chuyện cùng anh và anh chị chẳng thể nào giao nhau được nữa.
Ngày chị quyết định biến mất khỏi cuộc sống của anh là một ngày điện thoại nằm im, hộp thư đến nằm im, tin nhắn nằm im, rúc một mình trong chăn và nước mắt lúc nào cũng chực trào với nỗi nhớ mang tên tình nhân ấy. Chị đã rất cần anh ấy và buông bỏ một điều tưởng mình cần là một điều không phải dễ dàng gì. Chị cũng từng hứa với anh ấy sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình, sẽ không để bất kỳ ai đến và làm tổn thương chị nữa, chính vì vậy chị đang khóa trái cửa trái tim, vô cảm với mọi mối quan hệ nhưng với anh, thì dù nhiều năm sau nữa chị cũng không vô cảm được.
Chị không muốn em phải chới với giữa một mối quan hệ không tên, mối quan hệ ấy sẽ bòn rút hết tuổi thanh xuân của em, để rồi sau đó em sẽ phải chới với không biết nên làm gì với trái tim, với lý trí của mình trong những năm tháng còn lại. Với bất kỳ một cô gái nào cũng thế, trong lòng đều có một người đàn ông mà mỗi lần nhớ đến đều làm cô ta rơi lệ từ tim. Với chị, người đó là anh.
Chị không muốn em phải chới với giữa một mối quan hệ không tên, mối quan hệ ấy sẽ bòn rút hết tuổi thanh xuân của em
Anh và chị từng có một hộp thư chung mang tên là "nhật ký của tình nhân". Chị cũng có một tài khoản blog riêng, một tài khoản tumblr riêng chỉ để viết về anh, về cảm xúc của chị mà anh không hề hay biết. Ngày hôm nay, sau khi rời khỏi anh, chị chẳng còn thiết tha vào điều gì, cũng chẳng mong đợi điều gì, thờ ơ với tất cả mọi thứ. Có những nỗi đau mà khiến con người ta khóc không khóc được, cười cũng không xong nhưng lại ảnh hưởng vô cùng lớn đến tâm lý và suy nghĩ.
Chị bản lĩnh và lạnh lùng hơn trước cũng bởi vì anh, chị muốn anh biết ngày nay dù không có anh bên cạnh chị vẫn vững vàng trước mọi sóng gió và cám dỗ. Chị vốn dĩ đã buông tay với tất cả những gì chếnh choáng phiền hà nhất của cảm xúc. Cô gái à, mỗi người chỉ có một trái tim, tự đau cho mình còn chưa xuể, em không yêu lấy mình, thì ai sẽ yêu em. Và xin đừng làm dư bị của ai cả, em xứng đáng được yêu nhiều hơn thế.
Theo Blogtamsu
Gửi em người con gái đến trước chị... Chị chẳng giành giật vì vốn dĩ tình yêu không phải thứ có thể cầm lấy, cất đi và cho vào tủ kính. Chẳng có chiếc mặt nạ nào bao bọc được khuôn mặt em vĩnh viễn đâu và cũng chẳng có sự giả tạo nào che đậy được sự ích kỉ, tham lam của em mãi được. Nhớ có lần đọc được...