Gửi em, cô gái có nụ cười nắng thu
Tôi muốn đi tìm lại em, chỉ một lần, không phải để tán tỉnh, hẹn hò; đơn giản chỉ để tôi được rung động thêm lần nữa để những nốt nhạc đang viết dở sẽ bớt khô khốc, trống trải hơn.
Hình ảnh minh họa
Hà Nội những ngày cuối thu chòng chành hoài niệm xa vắng, tiếng café nhỏ giọt và tiếng bút đều đều trên trang vở đang viết dở, chỉ một dòng “Gửi em, cô gái có nụ cười nắng thu” cũng khiến trái tim tôi xốn xang đến lạ… Phố ngày cuối tuần dịu dàng, điềm tĩnh lặng nhìn từng chiếc xe lao vội rồi mất hút giữa những bon chen… Nắng thu se sắt lại, vỗ về, xoa xoa bờ vai gầy đi trong chiều ngược gió.
Quán café nằm thu lu một góc nhỏ ven đường, chậm chậm trong giai điệu của bản nhạc hòa tấu dìu dặt, êm ái; mắt tôi trông ra xa và khẽ chạm lấy những chùm hoa sữa nép khíp vào nhau và nhớ về người con gái có nụ cười ôm trọn cả trời thu mênh mang. Cho đến bây giờ, tôi chưa lần nào bắt gặp lại nụ cười của ai khiến mình ngây ngất, say đắm như vậy. Chỉ biết rằng khoảnh khắc ấy trái tim tôi đã kịp ngân lên những giai điệu lạ lùng, có chăng một nốt nhạc đã sai dây nhưng là sự lỗi nhịp hữu duyên. Như Hà Nội có duyên khi mùa thu đổ tràn trên phố…
Chiều thu, hoa sữa nở muộn màng vỗ về từng mái phố nằm im lìm để mặc gió xác xơ, xô gãy những nhánh cây khẳng khiu, trơ trọi… Tôi lang thang nơi con đường chỉ mới kịp quen, kịp nhớ, kịp thương nhớ một người đã thành cũ và thấy lòng bâng khuâng muốn tìm lại cái khoảnh khắc ấy. Ừ! Tôi cười gượng khi mình gọi đó là người “cũ” vì đã mới thêm được một lần nào nữa đâu. Nhưng tôi vẫn cho phép suy nghĩ của mình nghĩ về người con gái ấy như thế. Khoảnh khắc được say, được nhớ và được giữ lại cho riêng mình chút rung động cuối thu.
Ngày đó… cô gái mặc chiếc áo dài trắng điểm xuyết những cánh sen hồng dịu nhẹ đang khẽ lật giở từng trang sách, chốc chốc lại ngước nhìn lên con phố xôn xao nắng thu hanh vàng. Một gánh hàng hoa chậm chầm bước tới như gánh cả trời thu đổ vào những cánh hoa cúc họa mi tinh khiết, nhẹ tênh dừng lại bên vỉa hè. Loài hoa cánh trắng mỏng, xen kẽ một chút xanh ở giữa nhụy vàng li ti còn vương vài giọt nước nhỏ, mọng như sương mai.
Cô gái vội gấp trang sách lại, đặt nhẹ lên mặt đất xác xơ lá rụng í ới gọi theo gánh hàng hoa sắp lững thững bước qua. Nắng thu. Gió thu. Hương thu… cô gái chọn tỉ mỉ từng nhánh hoa cúc họa mi, gói vào giấy báo cẩn thận và khẽ cười. Nụ cười trong veo, nắng thu xen nghiêng khuôn mặt đang ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của loài hoa mỏng manh này. Và dường như em không biết rằng cách đó không xa có một người đã buông vội máy ảnh, bần thần một lúc lâu trước nụ cười mê đắm ấy. Nụ cười nắng thu. Nụ cười chỉ một lần thôi cũng đủ lưu lại cái khoảnh khắc tôi đã phải đi săn lùng suốt bao nhiêu năm…
Video đang HOT
Gửi em, cô gái tôi chưa kịp làm quen trong chiều cuối thu mênh mang nỗi nhớ nhưng có lẽ trái tim vốn lạnh lùng đã kịp thương và kịp trở mình. Tôi muốn đi tìm lại em, chỉ một lần, không phải để tán tỉnh, hẹn hò; đơn giản chỉ để tôi được rung động thêm lần nữa để những nốt nhạc đang viết dở sẽ bớt khô khốc, trống trải hơn. Để một lần nữa tôi biết rằng có những khoảnh khắc vốn dĩ chẳng thể trở lại, nó chỉ ở lại trong kí ức và hoài niệm xa vắng
Gửi em, cô gái có nụ cười nắng thu… ngọt ngào, dịu nhẹ và đắm say. Hà Nội sắp sang đông…
Ban Mai Xanh
Theo gactruyen.com
Em hận mình một nỗi không buông được trái tim
Thứ tình cảm đó được chôn vùi lặng lẽ nhưng lại không thể quên đi mà vô tình trở thành thứ chấp niệm ám ảnh trong lòng.
Bản nhạc vừa cất lên sắc mặt cô liền thay đổi: "Ai bật bài này thế?", vừa hỏi cô vừa ra tắt nhạc. Mọi người nhìn nhau với ánh mắt e dè, cô không nói gì liền mở cửa ra ngòai không khí vui vẻ bỗng nhiên trầm xuống.
"Bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn vậy không buông bỏ được anh ta. Mồm thì nói quên nhưng "còn hận là còn nhớ", một người trong nhóm lên tiếng. Từ ngày anh ra đi không ai được nhắc tên anh hay những điều liên quan đến anh trước mặt cô. Trước đây, mỗi lần như vậy cô sẽ khóc và ủy mị đến đáng thương nhưng sau này chỉ cần nghe thấy tên anh lập tức cô sẽ bỏ đi ánh mắt trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô lướt nhanh trên màn hình điện thoại, tìm kiếm một cái tên quen thuộc, thi thoảng cô vẫn lặng lẽ vào xem trang cá nhân của người đó biết anh ta sống tốt cô cũng sẽ yên lòng hơn.
Mặc dù cô đã từng rất hận anh bao nhiêu năm nay cũng không nhắc đến tên anh nhưng cô cũng chưa từng quên đi. Cô vẫn cho rằng làm vậy là để nhắc nhở bản thân, song nếu là thù hận thì tại sao khi thấy anh hạnh phúc cô lại mừng cho anh. Cái giá phải trả cho tình yêu là quá lớn nhưng cô không hề hối hận.
Ngày đó, cô đã có một tình yêu thật đẹp mà ai nhìn vào cũng thầm chúc cho anh và cô có thể đi với nhau trên một đoạn đường dài. Cô không yêu theo cách nhìn vào tương lai dài rộng, cô chỉ muốn yêu trọn vẹn cho ngày hôm nay nên cô dốc hết sức vào cuộc tình ấy.
Cô chưa từng nghĩ có ngày anh sẽ ra đi mà lại theo cách đau lòng vô cùng. Anh vẫn luôn nói yêu cô nhất và từ nay về sau chẳng ai thay thế được vị trí của cô trong trái tim anh, nhưng tim người thì rộng chẳng chứa nổi một bóng hình.
Khi những chiếc lá chuyển mình nhuộm vàng cả khoảng trời mênh mang, cô khẽ cười thầm nghĩ: "Vậy là hai người sắp quen nhau được một năm khoảng thời gian không dài nhưng cũng chẳng ngắn cho những ngày yêu vội".
Rồi anh bỗng nói lời chia tay không một lí do cũng chẳng một lời giải thích, cô đã tưởng do mình không tốt nên chẳng giữ nổi trái tim của người. Những ngày tháng không có anh bên cạnh cô sụp đổ hoàn toàn chẳng ai dám nhắc đến tên anh trước mặt cô.
Cũng vào một ngày cuối thu, cô định trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi nhưng bước chân cô lại dẫn lối đến con phố quen thuộc có người cô yêu. Điều không nên thấy nhất cuối cùng cô cũng được thấy anh và người cũ tay trong tay, cô còn nhớ như in những lời anh đã nói với người đó: "Chúng ta đã cùng nhau trải qua một chặng đường dài anh sẽ không bao giờ buông tay em và em là người anh sẽ yêu đến hết đời".
Lúc đó, cô không khóc những kỉ niệm xưa cũ bỗng nhiên hiện về như một thước phim quay chậm, anh đã từng hứa sẽ cùng cô bước đi trên một con đường mới miễn là có thể nắm tay nhau mãi về sau.
Cô quay đi mà không ngoảnh lại, cô cũng không kể chuyện cho bất cứ ai người nào hỏi cô cũng nói là do mình nên anh mới chia tay. Nhưng ai cũng nhận ra cô thay đổi mà sự thay đổi đó không phải của một kẻ đáng thương bị bỏ rơi.
Tuyệt nhiên ko ai thấy cô nhắc đến tên anh, cũng không còn một dấu vết gì giữa hai người được cô giữ lại. Thậm chí, chỉ cần nghe thấy một bài hát tâm trạng cô cũng tắt đi. Trước đây cô có thói quen đọc những câu chuyện ngôn tình vì cô muốn được yêu anh theo cách nhẹ nhàng sâu lắng, nhưng bây giờ cô cất hết mấy quyển truyện đó vào sâu trong góc tủ tuyệt nhiên không động đến.
Hai năm trôi qua mọi người đều thấy cô mạnh mẽ chối bỏ quá khứ và tình yêu cùng với anh. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn mình cô biết rõ cô vẫn nhớ từng nỗi đau mà anh gây ra. Cô cũng không đủ bao dung để tha thứ nhưng ít nhất cũng không thể làm tổn thương đến anh.
Theo ilike.vn
Cô ấy là bầu trời của tôi Tôi đã khóc. Tôi đã ôm thật chặt cô ấy. Tôi thậm chí đã hôn cô ấy và nói với cô ấy rằng "Anh yêu em". Nhưng khi tôi làm tất cả những việc đó, khi tôi nghe được tình cảm cô ấy dành cho mình, cô ấy đã chìm sâu vào giấc ngủ gần nửa năm trời. Cô ấy vẫn ngủ, cho...